webnovel

Chương 49: Sóng gió (2)

Lúc này phía Dương Bạch truyền đến một giọng nói quen thuộc, Dương Bạch liền nhớ ra Đương Minh Chu vẫn còn ở đây. Hắn quay người lại, đồng tử co lại, trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một đám người hắc y, đám người này đều mang khăn che mặt nên hắn không thể nhìn được khuôn mặt của chúng. Đương Minh Chu bị một tên hắc y cầm kiếm kề cổ, hắn nhìn Dương Bạch nói:"Sư huynh cứu đệ."

Dương Bạch nắm chặt thanh kiếm nói:"Các ngươi muốn gì thì nhắm vào ta, đừng làm hại đệ ấy."

Dương Bạch vừa nói xong liền có người cất tiếng nói:"Vậy sao! Nhưng mà ta lại không thể tha cho hắn được.", đám hắc y liền tách ra hai bên nhường đường cho hắn. Hắn từng bước đi đến trước mặt Dương Bạch.

Dương Bạch nhìn tên thủ lĩnh, cả người hắn đều run rẩy, môi hắn run run nói không nên lời:"Là... Thất... đệ... sao!"

Đương Minh Chu đứng bên cạnh Cao Triết nhìn thấy hắn xuất hiện cả người hắn không kiềm được mà run rẩy. Dương Bạch nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn Cao Triết trước mặt, hắn nói:"Tại sao đệ lại làm như vậy?"

Cao Triết cười lạnh nhìn Dương Bạch nói:"Ta làm tất nhiên là vì Thanh kiếm thượng cổ kia và giúp Nhị sư huynh lấy được chức chưởng môn."

Dương Bạch nghe thấy bốn chữ "thanh kiếm thượng cổ" từ miệng hắn nói mới nhẹ nhàng thở phào bởi vì Cao Triết thật sự không biết thanh kiếm đó đang ở trong tay Thiết Minh Tiêu. Sau khi hắn biết được Cao Triết đánh đổi nhiều thứ để có được hôm nay hắn cảm thấy có phần thương cảm nhưng dù là gì cũng không thể cho người theo dõi hai người chứ. Dương Bạch hỏi:"Tại sao đệ lại muốn có thanh kiếm đó. Cuộc sống bây giờ của đệ không phải đã tốt lắm rồi sao!"

Cao Triết từng bước đi đến chỗ Dương Bạch, hắn vừa đi vừa nói:"Tất nhiên là ta muốn chủ thiên hạ này, ngươi nói cuộc sống bây giờ của ta tốt đẹp sao? Ta nói cho ngươi biết mấy thứ tốt đẹp đó đều là vỏ bọc hết, ngươi có biết ta có được ngày hôm nay phải đánh đổi rất nhiều thứ. Các ngươi đâu hiểu, cuộc sống khổ sở ở nhân gian."

Dương Bạch không thể tin vào mắt mình được, trước đây hắn từng nghĩ Thất sư đệ là một đứa trẻ rất hoạt bát và đáng yêu nhưng Thất đệ đang đứng trước mặt hắn lại là một con người khác, xung quanh Cao Triết tràn đầy sát khí, hắn cảm nhận được nó.

Dương Bạch nhìn Cao Triết nói:"Ta biết đệ đánh đổi rất nhiều thứ nhưng đệ cũng không thể làm như vậy được."

Cao Triết đứng lại nhìn hắn nói:"Sao ta lại không thể chứ, ta phải khiến các ngươi quỳ xuống được xin tha thứ từ ta chứ."

Dương Bạch cảm thấy mình không khuyên được hắn đành phải nghĩ cách cứu Đương Minh Chu khỏi tay đám người kia, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy e rằng tính mạng của Đương Minh Chu khó mà giữ được. Dương Bạch nhìn sơ qua đám người hắc y, nhìn qua cũng đủ biết một mình hắn không thể đánh bại được bọn họ. Dương Bạch suy nghĩ liền nhớ ra bùa truyền tin của Đại sư huynh đưa cho hắn. Nhưng mà nếu lấy ra thì quá lộ liễu, nhất định tìm cách để gửi tin cho Đại sư huynh.

Dương Bạch bình tĩnh nói:"Trước hết đệ mau thả Bát sư đệ ra đi."

Cao Triết nói:"Sao ta phải thả hắn ra, ngươi lấy gì để đổi lấy hắn."

Dương Bạch tự nhũ với mình, Tam sư huynh là ta có lỗi với huynh. Ta nhất định sẽ chịu tội với huynh sau. Hắn nói:"Ta lấy thông tin của thanh kiếm đổi lấy Bát đệ."

Cao Triết bất ngờ vì Dương Bạch cũng biết được thanh kiếm đó ở đâu, hắn nói:"Thành giao.", rồi ra hiệu với đám thuộc hạ thả Đương Minh Chu ra. Đương Minh Chu chạy đến bên cạnh Dương Bạch, Dương Bạch nói bên tai hắn rằng:"Đệ mau chóng chạy trước đi đừng lo cho ta, ta sẽ kéo dài thời gian để ngăn cản bọn chúng. Đây là bùa truyền tin, đệ truyền tin cho Đại sư huynh nói rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm. Nhớ lời ta nói đấy, chạy thật nhanh đừng quay đầu lại.", Dương Bạch đưa cho hắn bùa truyền tin.

Cao Triết thấy hai người thì thầm liền cảnh giác hơn. Sau khi nói xong, Dương Bạch bước lên một bước chen chắn Đương Minh Chu, hắn nói:"Ngươi muốn biết thanh kiếm đó đang ở đâu chứ gì."

Đương Minh Chu nhanh cơ hội chạy đi, Cao Triết thấy Đương Minh Chu chạy liền ra hiệu cho đám thuộc hạ đuổi theo, Dương Bạch cầm kiếm ngăn cản đám thuộc hạ của hắn lại nói:"Các ngươi muốn bắt đệ ấy thì phải qua ải ta trước đi."

Cao Triết triệu kiếm đánh đến Dương Bạch, Dương Bạch cầm kiếm đỡ lấy một chiêu của hắn. Hai người đánh nhau từ mặt đất đến trên không, không ai nhường ai. Cao Triết quát:"Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt tên kia về cho ta."

Đám thuộc hạ của hắn liền nhanh chóng đuổi theo. Dương Bạch thấy vậy muốn ngăn cản bọn chúng thì Cao Triết lại nhanh chóng ngăn cản hắn, hai người đánh nhau. Cao Triết cười lạnh nói:"Ta quên nói với ngươi một chuyện, Tam sư huynh chắc chắn sẽ thích món quà mà ta tặng cho y."

Dương Bạch bất ngờ không kiềm được mà run tay khiến Cao Triết có cơ hội đánh đến hắn. Dương Bạch bị một kiếm của Cao Triết chém qua ở bụng. Dương Bạch lùi lại nhìn xuống, chỗ Cao Triết chém qua máu chảy thấm y phục. Dương Bạch dùng tay che chắn vết thương nhìn Cao Triết nói:"Ngươi rốt cuộc đã làm gì y?"

Cao Triết nở ra nụ cười quái dị đáp:"Ta chỉ cho y nếm thử một chút ma khí mà thôi. Mà sao ngươi lại lo y đến như vậy, ta nghĩ ngươi nên lo cho mình trước đi."

Dương Bạch tức giận, cầm kiếm chém về phía Cao Triết. Cao Triết cười ha hả nhìn Dương Bạch đang tức giận mà cầm kiếm xông về phía hắn, hắn nói:"Xem ra ngươi rất lo lắng cho y nhỉ!".

Cao Triết nói đúng, hắn đang lo cho Thiết Minh Tiêu bởi vì nếu y nhập ma thì thanh kiếm kia sẽ rất nhanh bị người khác phát hiện. Hắn không thể để mọi chuyện xảy ra như vậy được phải nhanh chóng tìm cách trở về môn cứu y.

Cao Triết thấy Dương Bạch suy nghĩ chuyện gì đó hắn nhanh chóng chém về phía Dương Bạch. Dương Bạch không cẩn thận bị hắn đâm xuyên qua bụng. Lúc này, Đương Minh Chu cũng bị bắt trở lại, hắn thấy Dương Bạch bị đâm xuyên qua hắn gào thét:"Sư huynh."

Dương Bạch bị Cao Triết đâm một nhát ở bụng liền phun ra máu, nhìn thấy Đương Minh Chu bị bắt về, hắn cảm thấy không thoát được. Cao Triết rút thanh kiếm ra, giọt máu trên thanh kiếm từ từ rơi xuống đất. Hắn vui sướng đi đến chỗ Đương Minh Chu, Dương Bạch vươn tay che vết thương, hắn cố gắng đi đến chỗ Đương Minh Chu nhưng lại bị thuộc hạ của Cao Triết bắt lại. Cao Triết đứng trước mặt Đương Minh Chu nói:"Ngay từ lúc ngươi bước chân vào Sơn Quân môn ta đã cảm thấy chán ghét ngươi rồi nhưng cuối cùng trời cũng cho ta cái ngày này."

Cao Triết nói xong liền ra hiệu cho thuộc hạ đem Đương Minh Chu đến gần vực thẳm, hắn nói tiếp:"Đáng tiếc ngươi sẽ không bao giờ thấy các sư huynh của ngươi nữa rồi.", nói xong liền đâm một kiếm vào bụng Đương Minh Chu, Đương Minh Chu phun ra búng máu. Cao Triết lại bồi thêm cho hắn một nhát nữa, Dương Bạch nhìn thấy cảnh tượng trước không kìm được mà đau khổ thét lên:"Ngươi mau ngừng tay lại, ngươi không được làm hại đệ ấy. Ngươi muốn làm gì thì nhắm vào ta."

Cao Triết nhìn sang Dương Bạch, hắn nở ra nụ cười quái dị nói:"Nhắm vào ngươi sao? Từ từ rồi ta sẽ tính sổ với ngươi sao!", Cao Triết nhìn đám thuộc hạ ra hiệu cho bọn chúng ném Đương Minh Chu xuống vực, Dương Bạch cố gắng giãy dụa thoát khỏi vòng tay đám thuộc hạ để cứu Đương Minh Chu nhưng đã quá muộn, hắn chỉ gào thét trong vô vọng:"SƯ ĐỆ…!"

Cao Triết đứng bên bờ vực nhìn Đương Minh Chu rơi xuống, hắn cảm thấy thoải mái khi trừ khử đi một người, hắn quay sang nhìn Dương Bạch.

Lúc này cả người Dương Bạch đều dính máu, những giọt nước mắt từ đôi mắt của hắn rơi xuống đất. Hắn đã hứa với Thiết Minh Tiêu là sẽ bảo vệ Đương Minh Chu thật tốt vậy mà hắn để Đương Minh Chu bị Cao Triết đẩy rơi xuống vực.