webnovel

Chương 1: Thiên hậu sống lại

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Hạ Lăng bừng tỉnh, đập vào mắt cô là một gương mặt xa lạ.

Cô gái mặc trang phục tập nhảy màu trắng đang quỳ chân cúi xuống nhìn cô, gọi gìđó với vẻ lo lắng. Phải một lúc lâu sau, cô mới gắng gượng nghe rõđược: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu vẫn ổn chứ? Có khó chịu ởđâu không?"

Tinh Lăng…?

Tinh Lăng là ai…?

Từ cái tên, gương mặt đến giọng nói lạ lẫm của cô gái khiến Hạ Lăng rất hoảng hốt. Cô chắc rằng mình chẳng phải Tinh Lăng gìđó và cũng không nhận ra người đang tỏ ra lo lắng trước mặt này là ai.

Đầu cô choáng quá.

Vốn dĩ, cô nghĩ mình đã chết rồi. Khoảnh khắc sân khấu bất ngờ cúp điện, ai đóđãđẩy cô rất mạnh. Trong lúc không đề phòng, cô ngã từ sân khấu trên cao xuống vành đai cách ly bằng xi măng cứng đờ, lạnh buốt dưới tầng hầm. Một đoạn thép nhọn đâm xuyên qua đầu cô khiến máu vàóc văng tung tóe đầy đất.

Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?

Cô gái kia vẫn đang gọi cái gìđó. Hạ Lăng không có tâm trạng nào để nghe, cô quay đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, bốn phía là tường gương sát đất, còn có một tay vịn bằng gỗ hoa văn tao nhã lắp xung quanh. Dưới ánh sáng dìu dịu, bảy tám cô gái xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên đang luyện tập từng bước nhảy: duỗi người, uyển chuyển xoay tròn, nhảy cao. Nơi này… là một phòng tập nhảy.

Xuyên qua đám người đang tập nhảy, cô nhìn thấy mình trong tấm gương sát đất.

Đó là một cô gái có vẻ yếu ớt, đang cuộn người nằm trên mặt đất trong góc phòng, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc suôn dài mềm mại, khuôn mặt sáng sủa, thanh tú, trên người mặc đồ tập nhảy màu trắng giống những người xung quanh. Trông rất lạ lẫm. Quả thực đây không phải là cô - Thiên hậu Hạ Lăng trong giới ca sĩ.

Hạ Lăng kinh hãi.

Côđã từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết trọng sinh tràn lan trên mạng, chẳng lẽ cô cũng đã trọng sinh? Trọng sinh vào một cơ thể xa lạ?! Chuyện này…

Trong lúc côđang tiêu hóa cảnh ngộ ly kỳ mà mình gặp phải thì cô gái vừa rồi đã kéo thêm một người tới, lo lắng nói: "Huấn luyện viên, thầy mau đến xem Tinh Lăng đi. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cậu ấy vẫn chẳng nói câu nào cả? Liệu có vấn đề gì không ạ?"

"Làm gì có chuyện gìđược chứ!" Người đàn ông được gọi là huấn luyện viên kia tỏ ra khinh thường nhìn Hạ Lăng: "Diệp Tinh Lăng, em lại giả vờ bất tỉnh nữa hả? Bớt giở trò này trước mặt tôi đi! Đứng lên, tập luyện tiếp! Truyền thông Thiên Nghệ của chúng tôi không bao giờ thiếu thực tập sinh đâu. Sắp tới kỳ thi cuối tháng rồi, nếu em lại đứng hạng chót nữa thì chỉ có bị loại thôi."

Hóa ra, Diệp Tinh Lăng chính là tên bây giờ của cô, Hạ Lăng nghĩ.

Khoan đã, đây không phải điều quan trọng. Quan trọng là… cô gái Diệp Tinh Lăng này là thực tập sinh ở Truyền thông Thiên Nghệư?

Hạ Lăng đã từng nghe nói về công ty này, tiếng tăm rất vang dội. Mặc dù không bằng Công ty Giải tríĐế Hoàng của côở kiếp trước, nhưng cũng là công ty hàng đầu trong ngành. Truyền thông Thiên Nghệ, giống với rất nhiều công ty giải trí khác, cũng bồi dưỡng thực tập sinh của mình. Nếu may mắn được giữ lại sau khóa huấn luyện tàn khốc, kiểm tra, đánh giá và sàng lọc, thì sẽđược ra mắt, trở thành nghệ sĩ.

Mà nay, Hạ Lăng chính là một thực tập sinh như thế.

Lần gần nhất cô làm thực tập sinh…đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước?

Hạ Lăng cảm thấy hơi đắng chát. Một cơn đau đầu chợt ập đến kéo theo những kýức khiến cô trở nên mơ hồ. Cô nhớ mang máng, vào mùa hè rực rỡ rất nhiều năm về trước, trong căn phòng tập nhảy với những ô cửa kính sát đất của Công ty Giải tríĐế Hoàng, ánh sáng mặt trời mang theo cả mùi hoa, và cả... người đàn ông luôn mỉm cười dịu dàng, nâng niu cưng chiều cô…

"Tinh Lăng? Tinh Lăng?! Cậu vẫn ổn chứ?"

Giọng nói lo lắng của một cô gái vang lên, kéo Hạ Lăng về thực tại. Cô nghiêng đầu, bắt gặp người vừa nãy đang nhìn cô không chớp mắt, sự quan tâm và lo lắng hiện rõ trên gương mặt côấy.

Lạc Lạc!

Không hiểu sao, trong đầu Hạ Lăng lại hiện ra tên của cô gái ấy. Sau đó, những chuyện quá khứ liên quan đến cô gái ấy và Diệp Tinh Lăng này cứ thế từ từ chảy vào đầu Hạ Lăng. Trong khi cô vẫn chưa kịp sắp xếp lại thì giọng nói lanh lảnh của Lạc Lạc tiếp tục truyền tới: "Tinh Lăng, cậu khỏe chưa? Nói gìđi, đừng làm tớ sợ mà."

Cô hơi đau đầu, xoa xoa thái dương: "Lạc Lạc, tớ không sao, cảm ơn cậu."

"Không sao thì tốt rồi." Lạc Lạc vui vẻ bật cười, vội vàng chạy đến chỗ cây nước ở cách đó không xa, rót nước vào ly giấy rồi đưa cho Hạ Lăng: "Lại đây uống chút nước đi, sau này đừng có liều mạng tập nhảy thế nữa. Tớ biết không phải cậu giả vờ ngất. Lúc cậu vừa ngất đi thật sự làm tớ sợ muốn chết."

Sự quan tâm không chút đề phòng của côấy khiến Hạ Lăng hơi mất tự nhiên.

Kiếp trước, cũng từng có một người tỏ ra đơn thuần, không đề phòng thế này trước mặt cô, đó là em gái của cô, Hạ Vũ. Khi đó, Hạ Lăng xem em gái như châu báu, chăm sóc và tin tưởng tuyệt đối, nhưng kết quả chỉ là sự phản bội và bán đứng.

Cô không muốn lại trải qua chuyện như vậy một lần nào nữa.

Thế nên, côâm thầm đứng cách xa Lạc Lạc một chút: "Tớ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe ngay thôi, cậu mau đi tập nhảy đi."

Lạc Lạc lại bướng bỉnh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cậu phải chúý giữ sức khỏe đấy, tháng này cậu đã ngất ba lần rồi! Tớ biết cậu muốn qua kỳ kiểm tra này, nhưng mà…"

Côấy cắn cắn môi, ngập ngừng không nói tiếp được nữa…

Hạ Lăng mỉm cười, biết côấy muốn nói gì. Chủ nhân cũ của cơ thể này, Diệp Tinh Lăng, đã liên tục xếp hạng chót hai tháng. Nếu lần này lại xếp hạng chót nữa thì sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây. Vì thế, Diệp Tinh Lăng kia mới liều mạng như vậy, không ngừng tập luyện đến mức ngất đi, khiến cho Lạc Lạc rất lo lắng.

Có lẽ, Diệp Tinh Lăng đã mệt quá mà chết.

Hạ Lăng hơi xúc động. Nếu Lạc Lạc mà phát hiện cô không phải Diệp Tinh Lăng thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Cóđiều, bài kiểm tra Diệp Tinh Lăng không vượt qua, đối với cô chỉ như một bữa ăn sáng. Từ lúc chết đến lúc sống lại, cô chỉ cảm giác như ngủ một giấc dài đằng đẵng mà thôi. Cô hoàn toàn nhớ rõ những điệu mình từng nhảy. Kiếp trước, cô dùng chúng để chinh phục toàn thế giới. Kiếp này, muốn vượt qua một đợt kiểm tra nho nhỏ của thực tập sinh, quả thật dễ như trở bàn tay.

Nhìn vẻ mặt sầu lo của Lạc Lạc, cô ung dung mỉm cười: "Yên tâm đi Lạc Lạc, tớ sẽ tập luyện có chừng mực mà, sẽ không nhảy đến ngất xỉu nữa đâu. Tớ vừa mới lĩnh ngộđược vài bí quyết, lần này tớ sẽ có tiến bộ."

"Thật hả?"

"Thật!"

Cuối cùng Lạc Lạc cũng yên tâm, vừa cười vừa nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tớđi tập nhảy đây."

Hạ Lăng đưa mắt nhìn Lạc Lạc hòa vào đám người đang tập nhảy, thở phào nhẹ nhõm. Nói chuyện với người đơn thuần thế này luôn khiến cô nhớđến "em gái ngoan" Hạ Vũ, còn kéo theo hồi ức liên quan đến người đàn ông kia nữa.

Đó là… vết thương vĩnh viễn trong lòng cô.

Cô lắc đầu, xua đi hồi ức đau khổ. Việc cấp bách bây giờ là phải chỉnh đốn lại những chuyện liên quan đến Diệp Tinh Lăng. Vì thế, cô lặng lẽđứng dậy, bước ra khỏi phòng tập nhảy.

Không có ai ngăn cản, tất cả thực tập sinh đều đang tự tập luyện, thỉnh thoảng có một hai người chúý tới cô, không phải làm như quan tâm, mà là tỏ vẻ khinh thường. Một học sinh kém cỏi chắc chắn bị loại như cô, ngoại trừ người ngây thơ như Lạc Lạc thì còn ai phí sức chúýđến chứ?

Hạ Lăng cũng chẳng thèm đểýđến thái độ của bọn họ. Cuộc đời chìm nổi kiếp trước đã cho cô thấy được tình người ấm lạnh, vài ánh mắt khinh thường nho nhỏ này hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì.

Cô tìm một chỗ yên tĩnh vắng người để ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại những chuyện liên quan tới Diệp Tinh Lăng trong đầu.

Next chapter