webnovel

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y

Đêm tân hôn ~ Cô bị buộc vào bồn tắm, khóc lóc cầu xin tha thứ: " Cố Tĩnh Trạch, anh đã nói rằng chúng ta là kết hôn giả mà". Anh hung hăng tới gần: " Nhưng giấy hôn thú thì là thật!" Ngày hôm sau ..... "Cố Tĩnh Trạch, tôi muốn yên tĩnh đọc sách." "Thì em cứ xem, tôi cam đoan không cản trở em." - .... Nếu không phải nhất thời nản lòng lâm vào đường cùng, Lâm Triệt cũng sẽ không cẩn thận gả cho người đàn ông vẻ ngoài lạnh băng,nhưng kỳ thật bên trong lại vô cùng nồng nàn, mãnh mẽ như vậy……

YPhuong · Teen
Not enough ratings
113 Chs

Chap 95: Em Có Vẻ Thất Vọng?

Lâm Triệt vừa ăn vừa nhìn Cố Tĩnh Trạch bằng ánh mắt sùng bái, cô không ngờ anh lợi hại như vậy, lần đầu nấu ăn nhưng chỉ cần nhìn thực đơn hướng dẫn thì có thể nấu ra một dĩa đồ ăn y như sách.

Cô không thể phủ nhận rằng anh rất thông minh, dù làm hay học bất cứ cái gì đều tiếp thu rất nhanh, so với anh thì quả thật là cô rất ngốc... khó trách anh cứ luôn nói cô ngốc mà...!

Cố Tĩnh Trạch cầm cán chảo đảo đồ ăn một cách chuyên nghiệp, anh mặc một cái tạp dề lớn, nhìn rất ra dáng người đàn ông của gia đình. Lâm Triệt thầm lẩm nhẩm ngồi tính từng ưu điểm của anh, bảnh trai, mặc tạp dề cũng rất đẹp, nhìn còn có mị lực quyến rũ hơn cả lúc bình thường, làm người ta khó mà kháng cự.

Lâm Triệt nghiêng đầu ngắm nghía một màn nam công gia chánh mà vuốt cằm suy tư, gương mặt trong chốc lát trở nên hoa si.

Đột nhiên Cố Tĩnh Trạch lên tiếng: "Thật ra chuyện người đại diện của em, vẫn có cách giải quyết."

Lâm Triệt: "Hả?"

Cố Tĩnh Trạch nhẹ giọng đáp: "Tôi có thể giúp một tay."

"Thật không?" Lâm Triệt vội vàng nói: "Nếu vậy thì tốt quá... Cố Tĩnh Trạch, thật cảm ơn anh đã chịu giúp đỡ!"

Cố Tĩnh Trạch quay lại nhìn cô, cười cười: "Em biết lời cảm ơn mà tôi muốn không phải là lời nói suống."

Lâm Triệt: "..."

Chốc lát sau thì Cố Tĩnh Trạch đã làm xong đủ các món ăn, anh bưng từng dĩa ra tới bàn bày biện chỉn chu, sau đó bước đến cạnh Lâm Triệt và ôm lấy cô từ phía sau.

Lâm Triệt ngẩn người, chưa kịp định thần thì lại nghe thanh âm thì thầm bên tai: "Thật ra bộ dáng em mặc tạp dề rất đẹp, chỉ tiếc là đồ ăn chưa có làm thành công. Vậy thì ít nhất phải cho tôi một sự hồi báo khác chứ, đúng không?"

Hơi thở của anh phà vào tai, làm cả mang tai và vùng gáy của Lâm Triệt ngứa ngáy khó chịu. Cô lắp bắp nói: "Anh... anh muốn hồi báo gì chứ?"

Cố Tĩnh Trạch thấp giọng, nói: "Muốn nhìn thấy em chỉ mặc tạp dề..."

Lâm Triệt: "..."

Một khắc tưởng tượng đến hình ảnh kia, cô cảm thấy dường như mình đang xem trang bìa của một tạp chí vàng (*), quá mức lộ liễu, lập tức hét lên: "Anh cút đi! Cố Tĩnh Trạch, đồ lưu manh!"

(*) Tạp chí vàng (Yellow Journalism hoặc Yellow Press): là một thuật ngữ được sử dụng ở Mỹ trong giới báo chí, đây là loại báo chí không chú trọng đến chất lượng nội dung mà chỉ dùng các tiêu đề, hình ảnh gây sốc để gây chú ý, thường là các sự việc được phóng đại, hình ảnh kích thích hoặc tin đồn không có thật.

Cố Tĩnh Trạch bị cô đẩy ra thì ha hả cười, anh đã nghiêng sang một bên né cô.

Quả thật từ khoảnh khắc nhìn thấy cô mặc tạp dề thì anh đã tưởng tượng đến một bộ dáng... chỉ mặc có mỗi tạp dề và đi tới đi lui, nhất định trông còn đẹp hơn nữa, tuy hình ảnh quá mức ái muội, nhưng thật sự khiến anh có một ít cảm giác chờ mong.

Lâm Triệt nghĩ tới dáng vẻ mà anh ám chỉ, liền cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng hư! "Anh cút đi! Tôi không cần!" Cô tức giận kêu lên.

"Này, em chạy đi đâu vậy? Đến đây." Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt lại, ôm lấy vòng eo của cô và nhấc bổng cả người cô ngồi lên mặt bàn.

Lâm Triệt giật mình kêu lên một tiếng, mặc dù đang ngồi trên bàn thì tầm nhìn của cô vẫn thấp hơn anh rất nhiều, phải ngước mặt lên thì mới có thể nhìn thấy cằm của anh. Anh hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào gương mặt non nớt, sau đó cởi tạp dề ra và tròng vào người cô.

"Đẹp." Anh mỉm cười nhìn cô.

Chỉ vậy thôi sao?

Lâm Triệt vô ngữ cúi đầu nhìn tạp dề trên người, cùng với bộ dáng lúc nãy không có gì khác biệt. Dù không nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô cảm giác được tay của anh đang ôm trọn eo cô, cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt hài hước.

"A, chính là mặc tạp dề thôi mà, tôi còn tưởng anh nói chỉ mặc tạp dễ nghĩa là..." Lâm Triệt nói lưng chừng rồi im.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt đáp: "Chỉ mặc tạp dề nghĩa là em chỉ cần mặc thêm tạp dề thì được rồi."

Khoé môi của anh nhếch lên nụ cười tà mị gian trá, cúi đầu nhìn Lâm Triệt: "Thế nào? Nhìn em có vẻ thất vọng? Chẳng lẽ em nghĩ gì khác?"

Lâm Triệt biết mình bị chọc ghẹo thì ngượng đỏ mặt, cô tức giận nhìn vẻ mặt cười cười của anh mà buồn bực trong lòng. Được rồi, người đàn ông này ngày càng tệ mà, còn biết trêu chọc người khác nữa!

Cố Tĩnh Trạch giả bộ ngơ ngác, cố ý nheo mắt nhìn cô: "Em nghĩ đi đâu vậy? Không phải là... em muốn..."

Anh đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ra vẻ đánh giá rồi nói: "Nếu em thích mặc như vậy thì tôi cũng có thể làm một khán giả bất đắc dĩ."

Lâm Triệt dùng dằng: "Anh cút đi, tôi không có nói muốn mặc như vậy..."

Cố Tĩnh Trạch vẫn tiếp tục chọc cô: "Không sao, em mặc đi, tôi sẽ không bị em doạ đâu, cứ mặc thử xem xem nào!"

"Anh cút ngay, còn muốn ăn cơm hay không hả? Đồ ăn sắp lạnh rồi kìa!" Lâm Triệt lập tức nhảy xuống khỏi bàn, không để anh đùa bỡn nữa.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô bỏ chạy mà bật cười, lắc đầu mà nghĩ thầm, cô nhóc này có thể không giỏi cái gì khác, riêng khoản bỏ chạy thì ngày càng thuần thục.

Quay lại việc Cố Tĩnh Trạch nói sẽ giúp cô chuyện của Du Mẫn Mẫn, là anh tính toán sẽ thật sự nhúng tay vào để tra xét một chút.

Ngày hôm sau, Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: "Em nói người kia là đang ở trong bệnh viện đúng không? Chúng ta sẽ đến đó xem thử."

"Thật không? Vậy thì hay quá, Cố Tĩnh Trạch, anh thật là tốt!" Lâm Triệt cười, ôm lấy cánh tay của Cố Tĩnh Trạch.

...

Tại bệnh viện, Du Khánh Long, ba của Du Mẫn Mẫn đang ở bên ngoài lo lắng đứng ngồi không yên.

Bên trong phòng bệnh chính là một cảnh chăm sóc tình cảm của Lục gia tiểu thiếu gia Lục Thanh Hồng và cô tình nhân nhỏ bé: "Na Na, em húp một muỗng cháo này đi, cẩn thận một chút, nóng đó..."

"Chồng à, sao ông già kia còn ở bên ngoài vậy? Đuổi ông ta đi đi được không? Ai muốn nhìn thấy ông ta chứ, bồi thường là được rồi, ai cần ông ta đến đây?" Cô gái tên Na Na nũng nịu.

Lục Thanh Hồng nghiến răng nghiến lợi, tức khắc đứng lên bước ra đưa chân đạp vào ngực Du Khánh Long: "Ông cút đi cho tôi, nhìn thấy ông là muốn ghê tởm! Hoặc là ông mang con gái đến đây để tiếp khách trong sòng bạc của tôi mà trả nợ, hoặc là để bà vợ già của ông làm người hầu nấu cơm dọn dẹp cả đời ở chỗ của tôi! Ông nhìn lại đi, ông còn đứng đây làm gì?"

"Tôi... con gái của tôi không đến được.." Vẻ mặt Du Khánh Long sầu khổ, từ ngày đó thì quả thật ông ta không tìm được Du Mẫn Mẫn nữa, dù đứng chầu chực ở bên ngoài công ty cũng không thể nhìn thấy cô đến một lần.

"Vậy thì cút đi cho tôi! Ai cần nhìn cái bản mặt của ông, ông chờ vào tù sống hết nửa đời còn lại đi!" Lục Thanh Hồng đóng sầm cửa lại, để Du Khánh Long chỉ biết đứng ở ngoài thở dài phiền muộn.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra lần nữa. Lục Thanh Hồng lập tức quay lại bản gắt: "Ai dám vào đây? Chỗ này là nơi có thể tuỳ tiện bước vào sao?"

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó là Lâm Triệt, cô bận quần áo đơn giản, chọn một chiếc quần jean trẻ trung có vài vết xước làm nét phá cách, bộ dáng trong trẻo.

Nhìn thấy gương mặt xinh xắn của Lâm Triệt thì giọng điệu của Lục Thanh Hồng rõ ràng thay đổi: "À, cô bé này đến đây làm gì?"

Lâm Triệt bước vào, liếc mắt nhìn thấy được một cô gái nằm trên giường bệnh, cạnh đó là một người đàn ông khá cao lớn.

Na Na ở trên giường vừa nhìn thấy Lâm Triệt thì theo bản năng trở nên cảnh giác, cô ta cảm thấy được sự uy hiếp, vội vàng ngồi dậy.

Sau đó thì Cố Tĩnh Trạch lặng lẽ tiến vào, sự xuất hiện của anh khiến đối phương tức khắc cả kinh.

Lâm Triệt lập tức nói: "Chuyện của nhà họ Du là do các người khiêu khích?"

Lục Thanh Hồng cười: "Không sai, thì sao? Cô em đến đây vì chuyện này? Ông ta đánh người của tôi, giờ tôi muốn ông ta bồi thường tiền cũng là chuyện tự nhiên, không phải sao?"

Lâm Triệt nhìn rất kỹ người đang ở trên giường, vẫn không thể nhìn ra cô ta có chỗ nào giống như một người bị đả thương, cô liếc mắt một cái rồi nói: "Vậy anh muốn bao nhiêu?"

Lục Thanh Hồng liền cao giọng đáp: "Năm trăm vạn."

"Ha..." Lâm Triệt cười mỉa mai vì khẩu khí của đối phương: "Muốn năm trăm vạn? Tôi nghĩ cô ta phải bị thương nặng hơn nhiều mới đáng!"