webnovel

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y

Đêm tân hôn ~ Cô bị buộc vào bồn tắm, khóc lóc cầu xin tha thứ: " Cố Tĩnh Trạch, anh đã nói rằng chúng ta là kết hôn giả mà". Anh hung hăng tới gần: " Nhưng giấy hôn thú thì là thật!" Ngày hôm sau ..... "Cố Tĩnh Trạch, tôi muốn yên tĩnh đọc sách." "Thì em cứ xem, tôi cam đoan không cản trở em." - .... Nếu không phải nhất thời nản lòng lâm vào đường cùng, Lâm Triệt cũng sẽ không cẩn thận gả cho người đàn ông vẻ ngoài lạnh băng,nhưng kỳ thật bên trong lại vô cùng nồng nàn, mãnh mẽ như vậy……

YPhuong · Teen
Not enough ratings
113 Chs

Chap 86: Oan Gian Ngõ Hẹp

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn rồi nói: "Chọn một loại xe cho nữ, không cần phải quá mắc tiền."

Lâm Triệt liền nói: "Đúng đúng, đừng chọn xe quá đắt, xe mắc tiền quá thì sẽ bị người khác ghen ghét đố kỵ."

Cố Tĩnh Trạch mở một cuốn catalogue các phiên bản xe: "Chiếc này được đó, chọn màu vàng sẽ rất ổn, em chạy xe này trên đường thì ai thấy cũng đều sẽ biết mà né." Anh cười trêu chọc cô.

Lâm Triệt hờn dỗi: "Tôi không phải heo, sao lại phải né?"

Cô cúi đầu nhìn vào catalogue, chiếc xe mà Cố Tĩnh Trạch nói là Porsche 911, Lâm Triệt thoáng sững sốt vài giây... Cô còn nghĩ rằng khi anh nói đừng chọn xe quá mắc, ý chỉ chiếc xe trị giá dưới hai mươi vạn, không quá 'đừng quá mắc' của anh là...

"Chiếc này có mắc quá không, Cố Tĩnh Trạch?" Lâm Triệt vội hỏi.

Cố Tĩnh Trạch: "Chiếc này sao lại gọi là mắc?"

Lâm Triệt vô ngữ nói: "Đến mấy trăm vạn, còn không phải mắc?"

Cố Tĩnh Trạch: "Nếu em nói vậy thì thật ra các tài xế lái xe cho em, còn giá trị hơn cả chiếc xe này."

Lâm Triệt: "Hả?"

Cố Tĩnh Trạch: "Tài xế của Cố gia, lương một năm là ba trăm vạn."

Lâm Triệt: "..."

Trước đây cô chỉ cảm thấy họ thật vất vả, luôn phải canh chừng đưa đón cô đi đi về về, cư xử luôn lịch thiệp tử tế, giờ mới biết... thì ra họ còn là đại gia nữa cơ!

Cố Tĩnh Trạch đưa tay lên, gọi người phục vụ đến dẫn anh đi chọn xe.

Chủ cửa hàng vui mừng chạy đến.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: "Em đợi ở đây một chút, tôi qua đó thử xe để xem trước có gì không ổn hay không."

Lâm Triệt tức khắc nói: "Tôi đi với!"

Cố Tĩnh Trạch quay lại, đưa tay nhéo mũi của cô một cái: "Ngoan, đợi ở đây đi, xe trước khi được thử thì vẫn chưa an toàn, em không nên đi qua đó."

Lâm Triệt bị anh nhéo mũi, thì gương mặt lập tức ửng đỏ, hành động thân mật này thật quá ái muội.

Đến lúc cô khôi phục lại tinh thần thì anh đã rời khỏi từ lúc nào.

Cô ở trong khu vực chờ, không có gì làm lại đi đi lại, nơi này là một đại lý 4S rất lớn, nên trưng bày rất nhiều siêu xe, ngoài xe ô tô còn cả linh kiện qua đắt giá. Khách đen gay toan la các dại gia, có người không tiếc tiền còn tân trang xe của mình như một tiệm cà phê mini, nào là ghế dựa đệm mềm, bàn cà phê nhỏ, vật phẩm trang trí đắt giá.

Lâm Triệt nhìn trên bàn có vài món ăn vặt, cô ngồi xuống cầm lấy ăn ngon lành, dù sao cô cũng là khách mà.

Các nhân viên đối xử với cô rất khách khí, bởi lẽ người đi cùng cô đến đây chính là Cố Tĩnh Trạch, tất cả bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt thật hâm mộ.

Tuy hiện tại Lâm Triệt cũng được xem là một minh tinh, nhưng bất quá cô chỉ mới đóng một bộ phim, mà còn là phim cổ trang, cho nên giữa hình ảnh hoá trang trong phim và ngoài đời thực thì người ta vẫn ít nhận ra cô.

Lâm Triệt đang ăn vài món điểm tâm thì chợt nghe tiếng xôn xao, cảm thấy giọng nói hơi quen quen, cô liên quay đầu lại nhìn.

"Lily, thật may có con đi với mẹ, Tần Khanh thật là, không biết bận bịu cái gì mà đến cả mua xe cũng phải nhờ con đi với mẹ."

Phu nhân của Tần già, Trần Mỹ Lệ lúc này đang kéo tay Lâm Lị, cả hai cùng bước vào cửa hàng đại lý.

Các nhân viên đã bước ra ân cần chào đón, tất cả họ đều biết Lâm Lị, càng biết Trần Mỹ Lệ là phu nhân của Tần gia, bộ dáng tuyệt đối cung kính.

Lâm Triệt không ngờ được ở đây mà cô lại gặp được Trần Mỹ Lệ và Lâm Lị, đúng lúc cặp mẹ chồng nàng này tới mua xe...

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Trần Mỹ Lệ vừa ngầng đầu lên thì thấy Lâm Triệt đang đứng một bên: "Ai da, kia không phải Lâm Triệt sao? Mẹ không nhìn nhầm chứ, là con bé đó?"

Lâm Lị nghe vậy thì ngước nhìn, cô ta cũng không ngờ tới sự trùng hợp này.

Từ lúc Lâm Triệt còn nhỏ thì Trần Mỹ Lệ đã biết cô, bởi vì lúc còn đi học thì Lâm Triệt và Tần Khanh đã quen biết, thỉnh thoảng cô có đến nhà Tần Khanh chơi.

Hiển nhiên, Trần Mỹ Lệ rất chán ghét Lâm Triệt, bà ta không hề muốn cô và Tần Khanh qua lại.

Trần Mỹ Lệ bước tới, nhất thời hơi kinh ngạc khi nhìn Lâm Triệt, từ xa xa cho đến khi nhìn gần hơn, rõ ràng đã thay đổi.

Lâm Triệt bây giờ xinh đẹp hơn rất nhiều, nếu trước kia cô chỉ là một viên ngọc thô sần sùi, thì hiện tại cô chính là vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên, ánh mắt thanh triệt, trang phục trên người nhẹ nhàng nhưng quý phái, thân thể tựa như được bao quanh bởi dòng nước mát thanh nhã.

Nhưng những điều này không khiến Trần Mỹ Lệ thôi chán ghét cô, khẩu khí của bà ta vẫn rất cao ngạo: "Lâm Triệt, sao cô lại ở đây? Tới mua xe ư?"

Giọng điệu rõ ràng mang theo sự chế nhạo, bởi vì bà ta biết rõ những chiếc xe ở đây không phải người thường có thể mua được.

Lâm Triệt lãnh đạm nhìn Trần Mỹ Lệ, nghĩ đến tuổi tác của bà ta đã lớn, cô dĩ nhiên không muốn nhiều lời: "Đúng vậy, dì Tần, thật là trùng hợp, hai người cứ tiếp tục đi dạo, tôi qua bên kia một chút."

"Này, Lâm Triệt, tôi còn chuyện muốn nói, cô vội vàng chạy đi đâu chứ?" Trần Mỹ Lệ gọi giật ngược.

Lâm Triệt chậm rãi đứng lại, quay đầu nhìn đối phương. Trần Mỹ Lệ liếc mắt nhìn cô: "Gần đây cô có gặp Tần Khanh nhà tôi không?"

Lâm Triệt: "Không có."

"Thật sự không có, hay là nói dối?" Trần Mỹ Lệ hừ lạnh một tiếng.

Lâm Triệt nhíu mày, dễ dàng nhận ra sự khinh thường trong giọng nói của đối phương: "Dì Tần, dì có việc gì cứ nói thẳng."

Trần Mỹ Lệ thấy Lâm Triệt ngẩng cao đầu, bộ dáng kiểu ngạo thì trong lòng thầm tức giận: "Lâm Triệt, tôi nghe nói lần trước cô bị bắt vào cục cảnh sát, là Tần Khanh đến bảo lãnh cho cô?"

Nhắc lại chuyện đó, quả thật là nhờ Tần Khanh.

Lâm Triệt: "Là anh ấy giúp tôi."

Trần Mỹ Lê lập tức quác mắt nhìn, lấy tay đân bàn thị uy: "Lâm Triệt, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng Tần Khanh và chị của cô đã đính hôn, giờ đã là anh rể của cô!"

Ánh mắt Lâm Triệt làm vẻ kỳ quái, nhìn đối phương: "Vậy nên anh rể giúp tôi thì có gì không đúng?"

"Cô..." Trần Mỹ Lệ càng cao giọng khinh bỉ: "Tôi đã sớm biết cô có ý đồ với Tần Khanh! Nhưng, tôi cảnh cáo cô, cô không xứng với Tần Khanh nhà tôi, sao Tần Khanh có thể coi trọng một đứa con hoang như cô? Cô nghĩ hiện tại mình là diễn viên, có được chút tiếng tăm thì bắt đầu vọng tưởng đến Tần Khanh sao? Vậy thì tôi nói rõ luôn, cô không có cửa đâu!"

Nghe những lời si nhục này, Lâm Triệt chỉ vô ngữ cười khẩy.

Lâm Lị thấy mẹ chồng mình mắng mỏ Lâm Triệt như vậy, ánh mắt cô ta không che giấu được vẻ đắc ý, khoé miệng nhếch lên nụ cười thoả mãn, hào hứng xem cảnh náo nhiệt.

Lâm Triệt bình tĩnh đáp: "Dì Tần, tôi nghĩ dì đã hiểu lầm, tôi đối với Tần Khanh chỉ là bạn bè đơn thuần, hiện tại còn có quan hệ anh rê em vợ. Tuy Tần Khanh là một đối tượng tốt, nhưng con trai của dì cũng không ưu tú đến mức tất cả cô gái trên đời đều thích anh ta! Tôi đã có bạn trai, đối với Tần Khanh hoàn toàn không có ý gì cả!"