webnovel

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y

Đêm tân hôn ~ Cô bị buộc vào bồn tắm, khóc lóc cầu xin tha thứ: " Cố Tĩnh Trạch, anh đã nói rằng chúng ta là kết hôn giả mà". Anh hung hăng tới gần: " Nhưng giấy hôn thú thì là thật!" Ngày hôm sau ..... "Cố Tĩnh Trạch, tôi muốn yên tĩnh đọc sách." "Thì em cứ xem, tôi cam đoan không cản trở em." - .... Nếu không phải nhất thời nản lòng lâm vào đường cùng, Lâm Triệt cũng sẽ không cẩn thận gả cho người đàn ông vẻ ngoài lạnh băng,nhưng kỳ thật bên trong lại vô cùng nồng nàn, mãnh mẽ như vậy……

YPhuong · Teen
Not enough ratings
113 Chs

Chap 83: Có Phải Do Quá Kịch Liệt Không?

Trần Vũ Thịnh nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tôi cảm thấy anh đối với cô ấy là do tác dụng của tâm lý. Anh nhìn xem, cơ thể rõ ràng không phát bệnh sởi, có thể thấy lần này đổi dược đã hiệu quả, chỉ là anh chưa quen với việc đụng chạm phụ nữ."

Cố Tĩnh Trạch ngước mắt lên, nhìn Trần Vũ Thịnh một cái: "Khụ, Vũ Thịnh, gọi cho tôi một bác sĩ đáng tin cậy chuyên khám nam khoa."

"Nam khoa? Tôi cũng có thể khám mà, các bệnh về tiêu tiểu vẫn có thể xem qua. Cố thiếu gia có vấn đề cứ nói thẳng." Trần Vũ Thịnh trả lời.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch ghét bỏ nhìn đối phương, cuối cùng ngập ngừng một chút, rồi nói: "Tôi... chỗ đó có chút vấn đề..."

Trần Vũ Thịnh: "..."

Sau một lúc lâu.

Trần Vũ Thịnh vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cố thiếu gia, có phải do buổi tối quá kịch liệt không? Tôi hiểu hai vị là tân hôn ân ái, anh mới nếm thử trái cấm, nhưng quá kịch liệt thì sẽ không tốt cho sức khoẻ thân thể, có một số chuyện cần phải tiết chế."

Trần Vũ Thịnh không dám tưởng tượng, nếu để bị thương tới mức đó thì rốt cuộc là kịch liệt biết bao nhiều nha.

Gương mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại: "Quan hệ giữa tôi và Lâm Triệt không phải như anh tưởng, từ lúc kết hôn chúng tôi chưa hề xảy ra chuyện gì cả!"

Trần Vũ Thịnh tròn mắt kinh ngạc: "Không thế nào? Còn chưa đột phá đến bước kia?"

Cố Tĩnh Trạch yên lặng, trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Trần Vũ Thịnh trố mắt, nói: "Thật đúng là kỳ quái, tôi còn tưởng hai người đã sớm..."

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, sớm tối gặp nhau, theo lẽ thường thì lửa gần rơm lâu ngày phải cháy... Bỗng nhiên Trần Vũ Thịnh thật muốn đồng cảm với Cố Tĩnh Trạch, người đàn ông này không biết phải nỗ lực nhẫn nhịn đến thế nào...

Huống chi, Trần Vũ Thịnh đã từng gặp Lâm Triệt, đây quả thật là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng mịn, vóc dáng cân đối, gương mặt thanh thuần, đối mặt một người vợ như vậy mà có thể nhịn, đúng thật là không dễ dàng nha.

"Cố thiếu gia này, tôi cảm thấy anh tự kiềm chế bản thân quá sẽ không tốt, nếu vận động thích hợp vừa có thể bồi dưỡng tình cảm, đối với bệnh cũ của anh rất có lợi." Trần Vũ Thịnh tiếp tục khuyên giải.

"Được rồi, nếu không có gì khác, thì tôi không làm phiền nữa!" Cố Tĩnh Trạch càng nghe càng bực bội.

Trần Vũ Thịnh than một tiếng, thấy Cố Tĩnh Trạch đã bước thẳng ra ngoài cửa không quay lại, anh chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

Người chính trực quá cũng là một vấn đề nan giải mà... Con người đôi khi nên thoải mái một chút, ví dụ một người đàn ông như anh, thỉnh thoảng qua lại với một hai người phụ nữ, rất tự do mà không ai phàn nàn gì.

Hà tất phải tự làm mình nghẹn khuất như thế?

Cố Tĩnh Trạch bước ra ngoài, lên xe, bản thân anh không muốn đem chuyện của anh và Lâm Triệt nói cho Trần Vũ Thịnh hay bất kỳ ai cả. Giống như Lâm Triệt là của riêng anh, sẽ không chia sẻ bất cứ điều gì về cô với ai khác, nếu nói ra thì cảm giác cứ như một phần của cô bị ai đó cướp đi. Lâm Triệt chỉ có thể thuộc về duy nhất mình anh.

Cái cảm giác chiếm hữu kỳ quái này đã bén rễ ăn sâu trong lòng anh, không thể nào xoá bỏ. Có một số việc, mặc dù biết là sai, nhưng vẫn không thể kiềm chế được...

Lúc này di động vang lên tín hiệu, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, là Mạc Huệ Linh gọi đến.

Thật ra sau khi bình tĩnh, anh đã không còn tức giận, anh biết Mạc Huệ Linh vì quá yêu anh nên mới hành động điên rồ, chứ tính cách cô ta vốn không phải vậy. Anh đã biết Mạc Huệ Linh từ lúc còn rất nhỏ, tuy tính cách có chút tuỳ hứng, hơi tiểu thư, nhưng không phải là người xấu.

Cố Tĩnh Trạch bắt máy nhận điện thoại.

"Tĩnh Trạch... anh còn giận sao?" Giọng nói đáng thương của Mạc Huệ Linh vang lên.

"Không có." Cố Tĩnh Trạch thở dài.

"Vậy... anh đang ở đâu?" Mạc Huệ Linh tiếp tục hỏi.

"Tôi ở chỗ bác sĩ Trần." Anh trả lời thật.

Mạc Huệ Linh biết, quả nhiên khi có vấn đề anh sẽ đi tìm Trần Vũ Thịnh, đó bác sĩ đã chữa trị cho anh nhiều năm: "Thật xin lỗi, em làm anh phát bệnh sao? Em rất áy náy, vì cầm lòng không đặng đã nhất thời quên đi bệnh của anh."

Cố Tĩnh Trạch: "Không có việc gì.."

Mạc Huệ Linh nhỏ giọng: "Lần này em biết sai rồi, em sẽ không như vậy nữa, em biết mình không nên tuỳ tiện hôn anh."

Cố Tĩnh Trạch than một tiếng: "Huệ Linh... chỉ là... tuy tôi từng nói sẽ ly hôn, nhưng hiện tại tôi còn chưa ly hôn."

Mạc Huệ Linh: "Em... em biết, em sẽ chờ anh, chờ đến khi anh và cô ta hoàn toàn tách ra."

Cố Tĩnh Trạch: "Thật ra em không cần..."

Mạc Huệ Linh vẫn kiên quyết "không, em sẽ chờ anh, Tĩnh Trạch, em yêu anh, vì anh em có thể làm bất cứ điều gì!"

Cúp điện thoại, trong lòng Cố Tĩnh Trạch có chút áy náy và bất đắc dĩ đối với Mạc Huệ Linh.

Ở bên kia.

Vừa cúp điện thoại thì Mạc Huệ Linh phẫn nộ ném di động xuống mặt đất, vỡ tan tành. Người hầu trong nhà sợ hãi không dám ngẩng mặt nhìn cô ta.

Trong lòng Mạc Huệ Linh thầm nguyền rủa, Lâm Triệt này thật đáng chết!

Rõ ràng cô ta mới xứng đáng là vợ của Cố Tĩnh Trạch, cô ta mới chính là Cố thiếu phu nhân chân chính được mọi người ngưỡng mộ! Tất cả mọi người đều biết cô ta và Cố Tĩnh Trạch đã ở bên nhau nhiều năm, giờ anh lại cưới người khác!

Cô ta thật sự hận Lâm Triệt đến thấu: xương!

Cố Tĩnh Trạch chính là mẫu đàn ông khiến người ta không thể từ bỏ, cô ta đã từng đắn đo đến việc ở bên cạnh anh nhiều năm đều không thể chạm vào nhau, chi bằng kết thúc. Nhưng vấn đề chính là, cô ta đã tìm hiểu rất nhiều người đàn ông, đều không có ai được như Cố Tĩnh Trạch!

Bất kỳ ai cũng không thể bằng Cố Tĩnh Trạch, bất kỳ gia tộc nào cũng không thể bằng Cố gia.

Ở quốc gia C, Cố gia chính là gia tộc đứng đầu, Cố Tĩnh Trạch là người đàn ông đứng trên đỉnh cao ở đất nước này. Ngoại trừ anh, thì người đàn ông nào có thể cho cô ta cuộc sống vinh hoa phú quý được mọi người tôn vinh?

...

Khi Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, không thấy bóng dáng Lâm Triệt hay ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, liền hỏi người hầu: "Thiếu phu nhân đâu?"

Người hầu đáp: "Thiếu phu nhân nói hơi mệt, nên đã về phòng nghỉ ngơi ạ."

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, lại thấy có gì không đúng.

Còn sớm như vậy đã mệt, muốn đi ngủ? Không giống với con cú đêm Lâm Triệt chút nào.

Anh bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, thấy Lâm Triệt đang nằm trên giường, có vẻ như là ngủ rồi, toàn thân cô cuộn tròn như một con tôm, hoàn toàn khác với dáng ngủ bất nhã kinh điển.

Ánh mắt khẽ giật giật, Cố Tĩnh Trạch bước đến cạnh giường, mở miệng hỏi: "Ngủ rồi?"

"Ừa." Người nằm trên giường trả lời.

Cố Tĩnh Trạch không khỏi cười cười: "Ngủ rồi còn trả lời? Nói mớ sao?"

Lâm Triệt quẫn bách, hé hé đôi mắt một chút, chưa kịp định thần lại đã thấy Cố TĩnhTrạch xốc chăn lên, chui vào trong chăn.

Cô hốt hoảng kêu lên: "Anh... Cố Tĩnh Trạch! Ai cho anh lên đây?"

Cô biết khi nãy anh và Mạc Huệ Linh ra ngoài, dù không rõ là đi đâu, nhưng chắc chắn cả hai người họ đã ở bên nhau.

"Giường của tôi, vì cái gì mà không được ngồi lên?"

Đôi tay Cố Tĩnh Trạch đã khống chế Lâm Triệt đang giãy giũa lộn xộn.