webnovel

The Borderless Hearts

The Borderless Hearts: The greatest war - Những trái tim vô biên Lấy bối cảnh giữa đầu Thế Chiến II, khi Đức bắt đầu chiến dịch "Barbarossa" nhằm xâm lược đất mẹ Xô Viết. Đòn tấn công bất ngờ đã làm cho hàng vạn người chết trong đó có gia đình của Ivan - một chàng trai vùng Lenningrad. Trải qua nỗi đau thương và mất mát thăng trầm, Ivan quyết định gia nhập Hồng Quân để "Đền nợ nước, trả thù nhà" nuôi ý chí trả thù lũ Phát Xít man rợ và bảo vệ lãnh thổ Xô Viết vĩ đại. Khi lòng căm hờn người Đức của Ivan đang tăng dần theo thời gian thì tại đây anh bắt gặp được Bettina - Một sĩ quan thiết giáp Đức, tưởng chừng giống như là kẻ thù không đọ sức nhưng ẩn chứa sau đó là những góc tối mà chưa được bật mí. (**Fiction Note : Những dẫn chứng và dữ kiện , sự kiện lịch sử có thể sai sót bởi tổng hợp từ nhiều nguồn. Các tình huống và sự kiện lịch sử được dẫn dắt trong tác phẩm có thể bị sai và không có thực)

KieAngleTrangle · War
Not enough ratings
2 Chs

CHƯƠNG II : Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Ivan lại thấy giấc mơ đó lần nữa, nỗi ác mộng kinh hoàng đó. Những tiếng kêu la thảm thiết đi kèm với những tiếng động dữ dội từ trên không trung làm rung chuyển cả mặt đất, những cột khói nghi ngút bốc lên bởi ngọn lửa hừng hực từ các dãy nhà. Tiếng nổ, tiếng la hét và sự nghiệt ngã vô cùng. Cậu lại thấy khung cảnh đó một lần nữa; sâu trong tiềm thức, cậu lại níu kéo những thứ tưởng chừng như đang ở trước mắt nhưng khi nghĩ về, lại khiến cho cậu thêm tuyệt vọng, đau đớn và sợ hãi. Và thế bên trong trái tim in hằn vết thương đầy thương tích của Ivan dường như đã hoàn toàn đóng lại trước những thứ ấy. Không còn gì để hối tiếc nữa...

Tạm biệt nhé Ivan...

Tạm biệt...

...

Tháng 8 năm 1942 - Stalingrad

Phòng tuyến sông Volga

"Hộc...Hộc..."

Hình như cậu lại vô tình thiếp đi một lần nữa, đó là chuyện bình thường đối với cậu khi phải hành quân và chiến đấu cả ngày lẫn đêm dưới những cơn gió mùa thu se lạnh, đã lâu rồi Ivan không được một giấc ngủ trọn vẹn nào cả.

"Ivanlov, chú lại ngủ gật đấy à ? Chuẩn bị di chuyển thôi!"

"V-vâng, thưa đồng chí chính uỷ," Cậu nói vọng lại qua chiến hào

Đã được một năm kể từ lúc đó, khoảng thời gian vô cùng khó khăn và đau thương nhất cuộc đời cậu. Hơn hết cả, hiện giờ Ivan đang phục vụ và chiến đấu với chức vụ binh nhì trong sư đoàn súng trường 277 trực thuộc tiếp viện quân cho cuộc phòng thủ Stalingrad. Bọn họ được lệnh phải băng qua bờ phía nam bên kia của sông Volga để tiến vào thành phố và từ đó mở cuộc tấn công phòng thủ quy mô.

"Thưa đồng chí chính uỷ, Thưa..."

Từ xa, một đồng chí thông tin đang tiến lại gần đây. Vẻ mặt trông vô cùng lo lắng và hốt hoảng, làm cãu bắt đầu có một dự cảm không lành ập đến.

"Rồi rồi, có chuyện gì thế ?"

"Hoả lực bọn Đức quá ác liệt, tốp quân đầu tiên vượt qua đều hi sinh rồi ạ..."

"...," Đồng chí chính ủy trầm ngâm một hồi

"Cả đồng chí Zladiv cũng đã..."

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Ivan báo cáo lại với Yurikov tập trung yểm trợ hoả lực vào các cụm súng máy bên kia bờ sông, chia thành mỗi tốp ba tiểu đội di chuyển"

Đồng chí chính ủy nói với giọng nói đầy kiên định trong lúc quay sang phía cậu. Ivan có thể thấy đằng sau vẻ mặt kiên cường ấy là cả một sự đau thương không hề diễn tả bằng lời được.

"Vâng, thưa đồng chí chính uỷ," Cậu đáp lại

Thật không thể nào tin được, các tốp quân đầu gồm ba tiểu đội súng trường và hai tiểu đội súng máy đều hi sinh trước làn đạn của bọn Đức. Kể cả đồng chí đại tá Zladiv Petrov – Người từng ghi nhiều chiến công lẫy lừng nhất cũng phải đắm mình lại dưới dòng nước lạnh của Volga. Ác liệt đến độ khi nghe được tin tức đó, cảm giác như chân của Ivan không thể đứng vững nữa, cũng đúng thôi khi cậu chỉ làm công việc hậu cần và bảo vệ khi còn là binh nhất. Đôi lúc tham gia vào các cuộc "dọn dẹp" những tên lính Đức còn sót lại trên mặt trận. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với thực tại đáng sợ đến như vậy.

Cậu chạy lại đồng chí đại đội trưởng Yurikov – Người chỉ huy hỏa lực áp chế địch cho quân ta băng qua sông Volga. Anh ta đang trong lô cốt chỉ huy chắn ngang cây cầu đã bị phá hủy, cậu phải đưa thân mình luồn qua các đồng chí đồng đội dưới chiến hào và chui lên từ cầu thang dưới hầm.

"Thưa đồng chí Yurikov!, đồng chí chính uỷ ra lệnh yểm trợ hoả lực vào các lô cốt súng máy bên kia bờ sông, và yêu cầu giới hạn mỗi tốp băng qua sông từ một đến hai tiểu đội"

"Được, đã hiểu!... Hử? Cậu ổn chứ Ivanlov !?"

"A-À vâng, không có gì thưa đồng chí, tôi sẽ quay trở lại vị trí chiến đấu ngay," Cậu trả lời sau khi bất giác nhận ra

Ivan bị choáng khi nhìn xuống dòng sông, được tô điểm bởi máu loang lỗ trên từng khúc đoạn trên mặt nước. Xác đồng đội hi sinh nổi lềnh bềnh trên đó và có khi trôi dạt vào bờ. Có cả những đồng chí hi sinh ngay khi đang ở trên bờ phía Đông, Thương vong thực sự không đếm xuể. Viễn cảnh ác liệt và tàn bạo đó làm cậu đứng lặng đi một lúc và ập đến cảm giác rùng mình và lo sợ. Nhưng hơn hết, cậu đã lấy lại bình tĩnh bằng những "cú tát" của những kí ức đau thương, nỗi căm hận vô biên của cậu đối với quân thù.

Sau khi đã vào vị trí, Ivan xếp hàng để lên con thuyền máy đã cũ sắp chở cậu qua sông. Trông vẻ mặt mọi người không có vẻ sợ sệt gì mấy, đó là điều hiển nhiên khi chúng ta đều biết trước được cái chết của mình nhưng để làm được như vậy thì đó thực sự là một người đàn ông dũng cảm và gan dạ.

"Đồng chí Ivan Koslov, tiếp theo là đồng chí. Chúc may mắn!"

Cậu ngồi trên thuyền cùng với những người anh em khác. Họ cũng có khát vọng như Ivan và tất cả mọi người trên mảnh đất này. Bám chặt tay súng, ghì mạnh thân thuyền, cậu chắc chắn sẽ băng qua dòng sông Volga đầy khói lửa của cuộc chiến tàn khốc này.

Con thuyền đang băng băng phi qua những con sóng lớn, dường như lúc này chúng muốn cản bọn họ lại và nói rằng "Hãy quay lại đi". Nhưng không gì có thể làm lùi bước ý chí của những người lính, người con ra đi giành giật lại tự do từ tay kẻ thù.

Cùng lúc đó, một đồng chí tiểu đội trưởng hô lên, cắt ngang những tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Lấn át cả tiếng gió và tiếng pháo nổ.

"Được rồi các đồng chí, hôm nay sẽ là ngày mà các đồng chí không thể nào quên được ! Là ngày mà đất mẹ Xô Viết đang bị giằng xé bởi kẻ thù, chính vì thế chúng ta - những người con của mảnh đất hào hùng này sẽ đứng lên bảo vệ và giành lại từ tay bọn Phát Xít xâm lược ! Hãy nghe cho kĩ đây tất cả anh em, cho dù có chết đi nữa chúng ta cũng không để thể bọn Đức chiếm được Stalingrad. Chúng ta không thể mất đi và không bao giờ mất Stalingrad! Uraaaaaaaaa"

"URAAAA"

"URAAAAAAA...."

Những tiếng hô xung phong đã làm át đi cả tiếng đạn bom kẻ thù, con thuyền của cậu cứ thế mà vượt qua bên kia dòng sông dưới làn công kích ác liệt của quân Đức. Dưới làn đạn ác liệt, cái chết đến rất bất ngờ và nhanh chóng. Từng người lính hi sinh và ngã khuỵ xuống , vết máu loang trên thuyền khẽ chảy xuống dòng sông Volga lạnh giá nhưng không thể dập tắt được con tim cháy bỏng của những chiến binh vĩ đại.

Sau khi đến được bờ nam sông Volga, bọn họ được triển khai phá huỷ các lô cốt và ụ súng máy của địch để đảm bảo cho các đồng chí tiếp viện quân, dù quân Đức đang lâm vào thế bị động nhưng đơn vị của Ivan vẫn mất rất nhiều người, thậm chí còn không có khả năng chống trả do thiếu nguồn cung hậu cần. Vì thế, Đa phần vũ khí và đạn dược mà cậu có được là do lấy từ những quân Đức tử trận và từ các kho tiếp tế của chúng. Các nguồn cung hậu cần hiện nay đang vô cùng khan hiếm. Tiếp Viện Quân không thể chi viện được cho tuyến quân ở Stalingrad bởi lính Đức đã đánh chiếm nhiều vị trí quân sự đặc biệt ngăn chặn nguồn tiếp tế từ bên ngoài. Vì thế nên Tiếp Viện Quân trực thuộc sư đoàn súng trường 277 được lệnh chi viện cho các đồng chí đang chiến đấu trong nội thành, chừng nào tinh thần chưa vụt tắt thì họ luôn trong tình trạng vắt kiệt sức chiến đấu của mình.

7 tiếng sau, Bờ nam sông Volga - Sư đoàn súng trường 277

Các tốp quân xung phong đang dần được vào vị trí chiến đấu, vào khoảng một lúc nữa thôi cậu sẽ băng mình qua làn đạn và bom dày đặc của bọn Đức và cái chết sẽ không chừa bất kì ai cả. Nhưng nếu quay đầu lại thì đó sẽ là những sự "báng bổ" tinh thần người lính đối với cậu, thà hi sinh như một người hùng con hơn làm kẻ hèn nhát quỳ lạy dưới chân kẻ thù.

Cùng lúc đó, đoàn xe chở tiếp viện cho Phương Diện Quân lại lũ lượt kéo đến. Đó là các nhánh quân của các tiểu đoàn Trừng Giới được tiếp viện cho cuộc tiến công nội thành gồm các binh sĩ vi phạm kỷ luật quân đội, đào ngũ đã được đưa ra toà án quân đội và đưa đến đây đảm nhiệm công việc gian khổ nhất như một sự "Chuộc tội". Các nhánh quân này được lệnh xung phong đầu tiên, tiếp đó là các nhánh quân chủ lực của ta. Tình hình thiếu hụt hậu cần hiện nay chưa thể được khắc phục, tuy nhiên đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Vì vậy đối với các nhánh quân thuộc các tiểu đoàn Trừng Giới điều này còn có lẽ sẽ khó khăn hơn nữa vì số lương hậu cần không đủ, vậy chuyện thiếu đạn dược là chuyện bình thường ở đây.

Đã đến lúc chúng ta phải hi sinh vì đất nước, không có gì vinh quang hơn hết thảy.

"Hỡi các chiến binh của đất mẹ Xô Viết vĩ đại! ngay hôm nay , chúng ta sẽ lấy lại được Stalingrad, đập tan và tiêu diệt hoàn toàn tuyến phòng thủ của kẻ thù!. bằng bất cứ giá nào, Chúng ta không được lùi bước trước họng súng quân địch dù có thế nào đi nữa. Xung phong diệt hết lũ Phát Xít thôi nào anh em! URAAAAAAA "

"Hoot, Hoot, Hoot...," Tiếng còi vang lên

"URAAAAAAAAAAA..."

Tiếng còi tổng động viên, tiếng hô xung phong và cả tiếng súng chỉ thiên vang lên. Tất cả các nhánh quân từ mọi phía nhảy ra khỏi chiến hào và xông về phía trước như một làn sóng lớn đang tấp vào bờ. Cầm theo lá cờ đỏ thẫm màu máu của đồng bào và đồng đội, cậu được tiếp thêm ý chí và sức mạnh, căm thù để vượt qua được tất cả. Hô to những từ ngữ oanh liệt và lao về phía trước như những mũi lao sắc bén đâm qua xác thịt quân thù. Đúng vậy, đó là đoàn quân dũng cảm của đất mẹ Xô Viết vĩ đại, súng đạn và mưa bom của kẻ thù bay sượt qua gò má xanh xao của họ nhưng bọn họ vẫn cầm chắc tay súng tiến về phía trước, dũng cảm và kiên cường tấn công và tiêu diệt sạch những toán quân cản trở con đường đi đến tự do.

Hỏa lực bọn Đức bắn ra từ mọi phía từ hướng đối diện, nhiều người đã phải nằm lại trên quảng trường Stalingrad nhiều hơn hết cả. Không hết, nhiều đồng chí đã liều mình cảm tử đánh bay các phòng tuyến để động đội tiến về phía trước. Khung cảnh lúc này tại tiền tuyến rất hỗn loạn nhưng Hồng Quân không hề mất kiểm soát, bọn họ đang làm rất tốt công việc của mình. Đắm mình trong tiếng súng và tiếng nổ lẫn cả tiếng hô vang làm chấn động cả đất trời. Dù chiếm được phòng tuyến đầu của quân Đức nhưng quân số hiện tại của Hồng Quân đã giảm đi ít nhiều, dù sao họ đã làm tròn được trách nhiệm của một người lính - chiến đấu và hi sinh để bảo vệ tổ quốc của mình.

Thật là may mắn khi vẫn còn sống sót sau làn mưa đạn ấy, dù thế cậu vẫn không thể vui mừng được. Ivan nghĩ rằng sự sống của mình do các đồng đội đã đổi lấy cho, vì thế tôi phải thực hiện cho bằng được ước nguyện của các đồng chí ấy, cậu phải sống và không hề được chết.

Ivan được lệnh đánh chiếm khu vực các con phố nhỏ. Khi đang di chuyển qua một ngã ba rẽ vào một con phố, bất ngờ một tiếng nổ lớn và kèm một loạt đoạn lia qua dưới chân cậu làm cậu giật mình bắn trả loạn xạ trong vô thức.

"Aaaa" Ivan hét lên như một đứa con gái

May thay, có một bàn tay kéo Ivan thụp xuống một ụ bao cát súng máy và cứu cậu thoát chết trong gang tất. Cậu ngoảnh lại, thì ra đó là nữ đồng chí quân y, cô ấy đang đeo bên mình túi dụng cụ ý tế và bên cạnh là một vài người đồng đội đang bị thương.

"Này, đồng chí có bị thương ở đâu không?"

"Kh-Không, tôi ổn"

"Cẩn thận đấy, đó là lô cốt kiên cố nhất và cũng là phòng tuyến cuối cùng của bọn Đức ở quảng trường. Hỏa lực bọn chúng khá khó ăn đấy"

"Vậy những đồng chí bị thương này là…" Cậu vô tình thốt ra

"Đúng vậy, bọn chúng chỉ bắn loạn xạ nhưng một vài người bên ta vẫn trúng đạn, một vài đồng chí đã cố gắng phá hủy và áp chế hỏa lực của bọn chúng nhưng tất cả đều không được"

"Có vẻ chúng ta phải chờ đến khi trung đoàn thiết giáp số 4 đến đây chi viện, may ra có thể đánh sập được nó. Nhưng tôi nghe nói các đồng chí ấy sẽ đến được đây ít nhất là khoảng 4 tiếng nữa"

Sau khi nghe được như thế, Ivan vẫn không thể ngồi im mà đợi ở đây được, 4 tiếng là quá lâu! Bọn chúng có thể tái chiếm lại khu vực này bất cứ lúc nào. Bồn chồn, cậu ngóc đầu lên và he hé nhìn về phía lô cốt và quan sát. Rất nhanh, chúng đã để ý được cậu và bắt đầu xả đạn ồ ạt vào phía này. Đồng chí quân y kéo áo Ivan xuống lại và nói to tỏ vẻ giận dữ.

"Đồng chí muốn tự sát hả?! Xin đừng làm mình bị thương nữa. Ở đây đã nhiều người nằm xuống lắm rồi"

"Tôi xin lỗi thưa đồng chí, tôi chỉ muốn quan sát một tí. Có vẻ như bọn chúng được trang bị pháo chống tăng Panzerschreck và đại liên MG-42. Chết tiệt, thật khó nhằn"

Quan trọng hơn là bức tường dày không thể bị xuyên thủng bằng pháo 76mm. Hoả lực từ phía lô cốt đã khiến cho Hồng Quân gặp khá nhiều khó khăn trong việc phá huỷ nó, Hồng Quân đã hứng chịu quá nhiều thiệt hại và thương vong.

Trong lúc đó, đột nhiên đồng chí thiếu tá Dmitri – Chỉ huy của Ivan và cánh quân tấn công vào phía Tây Nam các con phố xuất hiện và dẫn theo vài tốp quân theo mình. Cậu được ra hiệu đưa các đồng chí bị thương vào sau các vách tường, Khi đã bố trí an toàn bỗng có một giọng nói thoáng bên tai cậu.

"Chào Ivanlov! vẫn sống tốt nhỉ người anh em?"

Cậu nhận ra ngay là đồng chí thiếu tá và đưa tay lên nghiêm nghị hành lễ.

"Chào đồng chí thiếu tá, tôi vẫn khỏe và không bị thương!"

"Tốt lắm, Nghỉ. Tôi đã được đồng chí quân y Anya báo cáo lại rằng phía cuối dãy phố này còn sót lại một lô cốt địch rất kiên cố và hỏa lực rất mạnh. Đau đầu quá…"

Đồng chí thiếu tá vừa nói, vừa dùng tay xoa cằm. vài lúc còn nhìn sang các hướng khác, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rất nghiêm túc, đôi mắt sắc bén không hề lay động cũng đủ để làm tôi - Một thằng cứng đầu phải hơi run sợ. Sau một hồi suy nghĩ, điều thốt ra từ đồng chí làm Ivan sững đi một lát.

"Ivanlov, hãy đánh sập cái lô cốt đó đi!"

"V-Vâng?"

"Chúng ta vẫn còn lại một quả bộc phá, hãy thổi bay bọn khốn đó nào"

Lúc đó, Cậu được đồng chí thiếu tá ra môt mệnh lệnh thực hiện một công việc chắc hẳn đã thay đổi cuộc đời cậu từ lúc đó "Nhiệm vụ cảm tử". Đúng thế, Ivan được ra lệnh phá hủy Boong-Ke cuối cùng bằng cách cho bộc phá phát nổ bên ngoài, tầm sát thương và công phá của bộc phá rát lớn. Đủ để vô hiệu hoá khả năng chiến đấu của địch ở bên trong. Nhưng dù sao đi nữa, nếu có hi sinh thì cậu cũng không hề hối tiếc điều gì nữa vì chính lúc này cậu đã làm tròn được nghĩa vụ của một người lính – Trả thù cho đất Mẹ và cho gia đình và ước nguyện của các đồng đội đã hi sinh anh dũng.

Bỗng nhiên, có một tiếng nói vọng qua chỗ của Ivan.

"Thưa đồng chí thiếu tá, chúng ta có thể vô hiệu khả năng quan sát của địch rồi tập trung hoả lực vào đấy. Việc này không thực sự cần thiết hiện tại"

"Không, Không được, nếu tung hoả mù rồi tấn công ngay thì nguy cơ quân ta tử trận càng nhiều hơn, chỉ có thể đánh phá ở cự ly gần bằng bộc phá. Đó là cách cuối cùng để khắc chế cái lô cốt chết tiệt này thôi đồng chí ạ"

Các đồng đội của cậu dường như phản bác lại mệnh lệnh một cách dữ dội dù đó được xem như là một sự chống đối, cảnh tượng hi sinh xảy ra như cơm bữa ở chiến trường. Đó mới là sự thật, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bị dao động, thật hiếm hoi khi giữa giờ khắc sinh tử này bản thân cậu lại đắn đo đến như vậy. Nhưng vì tổ quốc và những đồng chí đã hi sinh vì cuộc chiến vĩ đại này, trái tim và lý trí của cậu đã không đưa ra sự lựa chọn ích kỷ.

"Thưa đồng chí thiếu tá, Tôi - Binh nhì Ivan Ilyich Koslov sẵn sàng thực thi nhiệm vụ vì đất mẹ Xô Viết vĩ đại!," Ivan nhìn thẳng vào mắt của đồng chí thiếu tá và nói

"Đây là nhiệm vụ quan trọng, chúng ta có thể thắng hay không là nhờ vào đồng chí. Ivanlov này, nếu đồng chí không đủ khả năng hay có bất kể lí do nào đi chăng nữa cũng đừng ép buộc bản thân, việc này ảnh hưởng rất nhiều đến mạng sống của rất rất nhiều người. Đồng chí hiểu chứ?"

"Vâng, tôi hoàn toàn và chắc chắn đủ khả năng để nhận lệnh, thưa đồng chí thiếu tá hãy cho tôi thực thi ngay bây giờ!"

Cậu nói to dõng dạc, dường như mọi cảm xúc trong cậu như tuôn ra ngoài vậy. Những cảm xúc ấy đều xuất phát từ sự căm thù, uất hận và cả lòng yêu nước.

"Được rồi đồng chí Ivan Koslov, Chúc may mắn và hãy sống sót trở về nhé!"

Cậu nhận được những sự khích lệ đáng trân trọng từ các đồng đội, nếu cậu làm họ thất vọng thì không thể chấp nhận được. Cậu thầm cầu mong thượng đế hãy che chở cho mình vượt qua được cửa ải này.

"Này Ivan, cố mà sống sót nhé. Anh còn nợ chúng tôi đấy !" Mọi người vây quanh và bắt tay cậu trước khi Ivan thực hiện nhiệm vụ

"Được rồi..., tôi sẽ trở về mà"

Cậu biết chứ, để đánh đổi được những chiến thắng thì sự hi sinh bây giờ là cần thiết. Thật khó tin khi đánh phá Boong-Ke mà có thể toàn mạng trở về được, thật bất khả thi làm sao...

Ivan được giao cho quả bộc phá nặng hơn 5 kg ngay sau đó, đồng chí thiếu tá nói rằng nếu bây giờ di chuyển theo chiến thuật bình thường thì cậu khó có thể toàn mạng mà quay trở về. Vì vậy Ivan quyết định di chuyển theo kiểu dích-dắc để phân bố hoả lực địch, đó là phòng khi cậu bị phát hiện còn bình thường thì men theo bờ tường và ẩn nấp vào các ụ lô cốt đã bị phá huỷ.

Sau khi lẻn về phía trước, cậu liền lợi dụng đám khói lửa từ các hố bom và các phương tiện bị phá hủy để ẩn nấp và luồn lách qua những tòa nhà đổ nát đi về phía vị trí đặt bộc phá. Nhưng còn cách đó khoảng 50m, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, sóng xung kích hất tung Ivan ra một bên nhưng may thay cậu chỉ bị choáng và thương nhẹ, ảnh hưởng không nhiều đến nhiệm vụ,. Tiếng nổ vữa nãy là do bọn Đức tung lựu đạn để dò thám và áp chế hỏa lực. Nhưng không hiểu vì cậu may mắn hay thượng đế không thể để cậu chết dễ dàng sau cú nổ đó, nếu là người thường thì có lẽ đã chết rồi.

"Cố gắng lên Ivan, chỉ còn cách một chút nữa thôi..."

Khi bò được tới vách Boong-Ke, sau một hồi vất vả thì ngòi nổ đã được đặt. Nhưng vô tình khi đang quan sát, cậu bất ngờ phát hiện ra - Trong Boong-ke, bọn Đức đang bắt giữ một đồng chí chính uỷ NKVD, song cậu không thể thấy gì thêm nữa. Khựng lại một khoảnh khắc, Ivan bỏ ngay ngòi nổ xuống. Lúc này trong đầu cậu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Đánh hay không đánh? Liệu nhiệm vụ này có thể trông chờ vào cậu được không ?

Tiếng ồn từ bánh xích và tiếng chân rầm rập đang tiến lại từ xa làm cậu bất giác, không còn nhầm đi đâu được nữa bọn Đức đang tái chiếm lại vị trí này. Nếu như bây giờ, Ivan đánh sập lô cốt này có thể sẽ chặn được đường đi nước bước của chúng và giúp quân ta giành được thế chủ động hoàn toàn nhưng điều đó đồng nghĩa rằng cả đồng chí của cậu cũng phải chôn xác cùng bọn Đức. Còn nếu không thì thiệt hại của quân ta sẽ không đếm xuể. Khác hẳn với tình huống vừa rồi, cậu lại suy nghĩ kĩ hơn, lúc bấy giờ trong đầu Ivan lại hiện lên suy nghĩ thật táo bạo: Hãy đánh vào sau lưng bọn chúng, nghe giống kiểu một hành động tự sát ngu ngốc nhưng đó quả thực là một hành động tự sát nếu thất bại. Nhưng muốn giải cứu đồng đội thì đó là phương án cuối cùng.

Sau khi kiểm tra lại vật dụng và khí tài, dù gì thì cậu cũng sẽ phải bỏ mạng thôi. Dù sớm hay muộn đó cũng là vấn đề về thời gian, nhưng trước khi chết Ivan cũng muốn thổi bay cái Boong-Ke chết tiệt này.Với một cây Mosin-nagant, một cây lục TT-33 và dao găm, liệu cậu có thể thực hiện hành động được coi như là tự sát ấy chứ ?

Ivan trèo thật nhẹ nhàng lên thành Boong-Ke thì thấy một tên Đức đang giữ khẩu MG-42 canh gác. Khi tên lính Đức đang nghoảnh đi thì liền chớp lấy thời cơ, cậu đâm vào chân hắn. Hắn ta ngã ngửa xuống đất, Ivan cho hắn ăn trọn một cú móc hàm sau đó dùng báng súng đè hắn ta xuống nhưng sức của tên lính này có vẻ khỏe hơn cậu, hắn đẩy cậu ra làm cậu mất phương hướng. Sau khi nhận ra được tình huống, hắn ta lấy từ bao súng đeo bên hông ra một khẩu Mauser C69, bắn loạn xạ về phía Ivan, vô tình một viên đan sượt qua cánh tay trái và khiến cậu bị thương. Lúc cậu ngã xuống, súng đã hết đạn và hắn ta vẫn đang khập khiễng cố gắng chui xuống lô cốt thông qua nắp Boong-Ke.

"Mày không thoát được đâu!"

"Lại đây nào thằng khốn, đừng có bỏ chạy bây giờ chứ !?," Ivan la lên trong sự tức giận

"Verdammt…" (Chết tiệt)

Trong khi hắn ta cố gắng mở nắp hầm, cậu đã kịp định hình trở lại và nhanh chóng; cậu nhặt chiếc dao găm bên cạnh lên, đến kẹp chặt người hắn ta. Dao khứa vào cổ làm cho máu không ngừng phun ra, cơ thể không ngừng run lên. Sau một hồi giằng co, hắn ta sặc sụa một lúc rồi chết hẳn để lại một mình Ivan cùng với bàn tay nhuốm đầy máu tươi. Đây không phải là lần đầu tiên cậu giết người, nhưng tình huống vừa nãy cũng đủ làm cậu khiếp vía và hoảng loạn tột độ. Cậu thở gấp nhiều lần, tiến lại gần nắp hầm; hé mở nắp Boong-ke và nhìn xuống quan sát. Tình hình là chỉ có ba tên ở trong lô cốt còn viên uỷ viên thì cậu đoán đang bị nhốt trong phòng chứa đạn dược. Ivan nghe loáng thoáng qua một vài âm thanh nói chuyện, dường như chúng đang trao đổi vấn đề gì đó có vẻ rất gay go, trắc trở thay cậu lại không thể hiểu được ngôn ngữ của bọn chúng...

"Verdammt, warum Verstärkungen so lange dauern, können wir nicht durchhalten" (Chết tiệt, sao bọn tiếp viện mãi chưa đến vậy, chúng ta chẳng cầm cự được nữa đâu)

"Beruhige dich. Warte einfach drauf" (Bình tĩnh đi, đợi thêm chút nữa xem)

"Verdammt, ich habe lange genug gewartet" (Khốn khiếp, tao đã đợi đủ lâu rồi)

Có lẽ bọn chúng đang thực sự tranh luận gay gắt, nhận ra đây là thời điểm tốt nhưng nếu bây giờ cậu bất thình lình xuất hiện thì ít nhất có thể kết liễu nhiều nhất hai tên lính chưa kể có thể Ivan sẽ bị bắn chết ngay trong nhiều trường hợp, điều đó quá mạo hiểm đối với cậu. Sau một hồi suy nghĩ, Ivan quyết định lục tìm bên xác tên lính Đức vừa nãy thì may thay, cậu lại tìm thấy hai quả lựu đạn, không chần chừ một giây phút nào cậu đã tháo chốt và bỏ vào bên trong Boong-Ke qua lỗ thông hơi ở trên nóc. Chỉ nghe thấy một tiếng động khá mạnh làm rung lắc cả mặt đất đằng sau bức tường bê tông dày cứng.

"Đùng…."

Đúng như Ivan mong đợi, cả ba tên lính bị tiêu diệt một cách hoàn hảo và không còn mối nguy nào, chỉ sợ vụ nổ đã làm đả thường đồng chí chính uỷ. Cậu dùng súng bắn phá nắp lô cốt, trèo xuống và xông vào trong hầm đạn nhưng...

"Đ-đồng chí, anh có làm-"

"Hự....," Cậu khựng lại một khoảnh khắc

Đồng chí uỷ viên đã CHẾT do bị bắn vào đầu. Thật là tàn khốc và man rợ, vết máu vẫn chảy ra từ đầu tạo nên một vũng máu lớn và trên tay anh ấy vẫn giữ chắc huy hiệu của Liên Bang Xô Viết. Anh ấy đã ra đi trong sự vinh quang của một người lính và là một người con của đất Mẹ. Điều này phản ánh tính chất tàn độc của bọn Đức, chúng không ngần ngại ra tay kết liễu người khác khi không lợi dụng được. Ivan tự hỏi rằng, nếu cậu đến sớm hơn một bước thì có lẽ đồng chí ấy đã không phải bị bọn Đức bắn chết.

"Bùmmmmm"

Trong lúc Ivan tự trách bản thân thì đột nhiên có một cuộc pháo kích diễn ra ngay tại chỗ cậu đang đứng. May thay cậu vẫn còn ở trong lô cốt nên mọi chuyện đều ổn, sau đợt pháo kích đó một lúc Ivan mới dám ra ngoài. Mọi thứ bên ngoài đều bị phá huỷ, bụi văng mù mịt, đất đá bay khắp nơi. Cậu cố gắng thoát thân bằng mọi giá, nhưng một quả đạn từ đâu bay đến nhắm thẳng đến Ivan, nhưng nó không trúng đích. Quả đạn đó nổ bên cạnh cậu khoảng 5m, sóng xung kích hất cậu bay ra xa. Có tới hai hoặc ba, bốn mảnh đạn găm vào chân và cánh tay, cơn đau khiến cậu ngã quỵ xuống. Bên tai Ivan vẫn nghe tiếng pháo nổ, chắc hẳn bọn chúng đang tái chiếm lại Boong-Ke.

...

"Hộc... Chết tiệt, đầu mình đau quá. Cả tay và chân"

Cậu dần dần khựng dậy sau cú "đấm" đó, Trước mắt Ivan là một viễn cảnh hoang tàn hơn lúc đầu: Con phố đã bị phá huỷ hoàn toàn và lối vào cũng đã bị bom nổ làm tắc nghẽn, nói trắng ra thì cậu đã bị cô lập với các đồng đội bên ngoài và đang lâm vào tình thế nguy hiểm.

"Brrrr…."

Cậu lại nghe thấy tiếng bánh xích và động cơ ngày một to hơn, cố gắng lết tấm thân đầy thương tích qua một vị trí trống trải. Từ đây, có thể trông thấy từ xa đó là một chiếc Panzer IV đang húc đổ các bức tường và tiếng về phía Boong-ke, nếu để nó tới được đây là mình chết chắc. Cậu nhanh trí nghĩ đến quả bộc phá vẫn còn nằm ở vách tường, Ivan tức tốc lê cẳng chân bị thương của mình thật nhanh, máu chảy ra thấm đỏ ống quần và nhỏ giọt trên nền đất. May quá! nó chưa bị phá huỷ. Cậu cố gắng châm ngòi trong khi chiếc Panzer đang tới gần. Chiếc Panzer đã phát hiện ra cậu liền khai hoả.

"Chết tiệt thật..., bọn khốn!" Ivan hét lên trong vô vọng

May mắn làm sao, viên đạn sượt qua Ivan, trúng vào một góc tường và phát nổ làm bụi bay mù mịt. Cùng lúc ấy, cậu thành công châm được ngòi nổ cho bộc phá, cậu liền dùng hết sức lực cuối cùng ném nó về phía Boong-Ke mà chiếc Panzer sắp đi qua và co mình vào một vị trí an toàn. Thời điểm chiếc Panzer vừa từ màn bụi khói đi ra thì hứng chịu vụ nổ từ bộc phá.

"Bùmmmmm..."

Một tiếng nổ lớn vang ra làm tai Ivan ù đi, mắt nhắm chặt lại. Vụ nổ làm cho đất cát bay tứ tung lên người cậu và kèm theo đợt sóng xung kích dữ dội. Sau cú nổ "thần thánh" vừa rồi thì ít nhiều gì cũng vô hiệu hoá được chiếc Panzer đó. Cậu lò mò ngồi dậy và "lết" ra khỏi chỗ ẩn nấp và kết quả cũng giống như cậu mong đợi: Boong-Ke bị phá sập hoàn toàn cùng với chiếc Panzer. Gạch đá đè lên thân sau làm biến dạng, gây cháy và xích cũng bị phá hoàn toàn, súng chính cũng đã gãy, không nhận thấy có khả năng di chuyển hay tấn công nữa. Lúc ấy Ivan thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi bệt xuống một tảng bê tông đổ nát gần đó sau một màn đối đầu không cân sức.

"Tạm biệt, gửi lời chào của tao đến lũ mọi rợ dưới đó nữa nhé"

Ivan đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, cậu sẽ được về với đồng đội. Nhưng đến khi...

"Cạch"

Nắp đậy trên tháp pháo của chiếc Panzer đột nhiên từ từ mở ra, xuất hiện từ trong đó một cô gái trẻ với mái tóc vàng mượt óng ả, đi cùng với bộ quân phục màu than đã rách vài chỗ với đôi má ửng đỏ cùng vài vết trầy nhẹ, khuôn mặt lấm lem vết dầu mày và thuốc súng và tạo điểm nhân cho nó là đôi môi khẽ rung lên cùng với đôi mắt xanh biếc tựa như viên đá quý toả sáng trong buổi đêm tối vậy. Nếu hoàn cảnh ấy ở trong một câu chuyện lãng mạn thì không còn gì có thể sánh bằng nhưng thực tại thì không thể như thế. Sự thật luôn luôn phũ phàng, chúng ta không ở trong một câu chuyện lãng mạng hay gì đi nữa, mà bọn họ là kẻ thù - Kẻ xâm lược và người bảo vệ quê hương của mình. Và đây là chiến tranh, một cuộc chiến tàn khốc với bao hi sinh mất mát, nếu câu chuyện lãng mạng càng thơ mộng thì sự tàn khốc, man rợ, khốc liệt ở thực tại lại càng đáng sợ bấy nhiêu.

"Mày…"

"Hử ? L-là phụ nữ sao? tại sao lại-?," Trước khi kịp nhận ra, Ivan nói trong vô thức

Nữ sĩ quan thiết giáp Đức, thật hiếm gặp.... Đúng vậy, trên chiến trường bất kể phụ nữ, trẻ em, người già cũng có thể là kẻ thù của mình.

Bất chợt trong lúc cậu đang ngồi bệt và giương mắt nhìn với vẻ mặt bất ngờ, cô gái trong chiếc xe tăng ấy từ từ đưa người ra khỏi tháp pháo và lững chững bám vào các thanh sắt trên xe tăng và đặt mình xuống dưới đất cùng với vẻ mặt lạnh lùng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống Ivan vậy, bây giờ trái lại với những hình ảnh đẹp đẽ lúc ban đầu thì cô ta lại nhìn cậu với khuôn mặt dữ tợn cùng ánh mắt hình viên đạn và giơ khẩu P-08 nhắm thẳng vào Ivan. Cậu vô tình mất cảnh giác với bản thân, nhưng nếu là quân địch thì nam hay nữ già hay trẻ cũng không quan trọng nữa, với bản năng của một người lính, cậu rút nhanh khẩu TT-33 kẹp trong đai lưng ra đứng lên và cũng chĩa thẳng vào cô gái ấy.

Trong một lúc, Mũi súng của hai người đối mặt nhau. Không ai có thể khai khỏa trước và dường như có một điều gì đó khiến cho cả hai không thể làm vậy.

"Geh sterben" (đi chết đi)

Sau một lúc, cô ta thốt ra thứ tiếng Đức mà cậu không hiểu dù chỉ một từ, nếu ít nhất cậu được bổ túc khi giao tiếp với tù binh thì mọi chuyện sẽ xảy ra tốt hơn.

"Geh...ah"

Đột nhiên cô ta ngã quỵ ra đất, Ivan đoán dường như do vết thương từ vụ nổ lúc nãy đã gây trọng thương đới với kíp lái. Thật vậy, cậu nhìn thấy máu đang rỉ ra thấm đỏ ở phần vai, bụng và tay chân của cô ấy có vẻ như đều bị thương. Vết thương càng tệ đi khi cô cố gắng chĩa súng vào Ivan vừa nãy. Bất chợt khi nhìn thấy cô ta như vậy cậu lại tự hành động theo bản năng người lính - Trên chiến trường bạn phải kết liễu tất cả kẻ thù cho dù kẻ đó đầu hàng hay đang hấp hối, điều đơn giản là bạn không thể tin tưởng kẻ thù. Ngón tay đã đặt trên cò súng chuẩn bị khai hoả nhưng một cái gì đó đã ngăn cậu bóp cò. Ivan không hiểu cảm giác này là gì? Sự thương hại hay sự đồng cảm? Hoặc một thứ cảm xúc nhất thời khác? Cậu không biết nữa và không muốn biết, cái cậu biết bậy giờ là cậu không thể xuống tay với cô gái trước mặt này được cho dù đã biết là không thể tin tưởng và tha chết đi nữa, lúc này lòng trắc ẩn lấn át sự quyết tâm của cậu. Xuống tay với một cô gái đang bị thương quả thật không hề dễ dàng.

"Mình sẽ bắt cô ta làm tù binh, có lẽ sẽ khai thác được điều gì đó, còn hơn bị giết chết," Ivan tự nhủ với bản thân mình những điều như vậy

...

"N-này, Hallo?..., không sao chứ?"

Cậu dần dần đi về phía cô gái ấy, đá khẩu súng mà cô ấy đánh rơi trên mặt đất ra xa, sau đó Ivan từ từ hạ nòng súng mình xuống và đặt ra bên hông, giơ hai tay lên trước mặt trong khi tiến lại gần cô ấy thật chậm. Có vẻ, người đó lại không muốn hợp tác hay muốn được cậu giúp là mấy, chỉ biết cô ta đang cố tránh né Ivan như thể cậu là một con quái vật hung tợn vậy. Lúc ấy, cô ta lại thốt lên những từ ngữ mà cậu lại không hề biết, những từ ngữ có khẩu khí như muốn oán hận và dằn xé Ivan.

"Geh weg von mir, du Bastard. Ich werde dich töten, wenn du hierher kommst"

(Tránh xa ta ra, đồ khốn. Ta sẽ giết ngươi ngay khi dám đến gần đây)

"ihr seid alle wie sie. barbarisch, ekelhaft und verabscheuungswürdig. Ich würde lieber sterben als erwischt zu werden..."

(Ngươi cũng giống bọn chúng. Kinh tởm, man rợ và thật đáng khinh bỉ, ta thà chết còn hơn quỳ lạy dưới chân ngươi)

....

Cậu không thể hiểu và biết được cô ta đã trải qua những gì để có thể bộc phát ra như vậy. Thật buồn cười khi cậu lại là người cảm thấy có lỗi khi trong hoàn cảnh éo le này đây.

Và hơn hết nữa, Ivan sắp ngất lịm đi vì các vết thương đang dần dần nặng thêm…