webnovel

Tu Viện

Quan Âm và Hạ Bắc đang bay về trời

"Ngài giao nhiệm vụ cho con người đó có phải là ý tốt không ạ?"

"Ngươi lo cái gì! Hắn ta tuy yếu nhưng rất đáng tin cậy!"

"... hay do ngài lười biếng không muốn tìm cách hiệu quả hơn?"

Cả 2 im lặng, chả ai nói gì

"Nói chung là ngươi có thể tin tưởng hắn ta!"

"Nếu ngài nói vậy..."

Hạ Bắc thở dài, do đã đi theo Quan Âm Bồ Tát đã lâu nên biết tính tình của cô nên đằng phải cho qua

Còn Quan Âm thì...

'Đít to như thế, nếu đem hắn về chắc chắn vỗ sẽ sướng lắm... KHÔNG! Mình đang nghĩ gì vậy! Con người và thần không được phép qua lại với nhau!!'

Mặt cô đỏ mặt đầy xáu hổ khiến cho làn khói bóc ra từ tai cô ấy

'Mình dâm đến thế này sao?! Không thể được! Thân là Bồ Tát, ta phải noi gương cho con người và các đệ tử!''

'Nhưng mà... diện mạo của hắn, cách hắn nói chuyện và cái mông căng tròn đấy rất giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết mình đọc!'

"Hehehehe..." Quan Âm nở nụ cười ngây thơ, làm nước bọt chảy ra ngoài

"Ngài Quan Âm... ngài nên biết phật giáo cấm kỵ việc tình yêu phải không?"

"Hả? Ừ sao ngươi lại hỏi?"

"... Không có gì, ngài chỉ hơi lộ liễu mà thôi"

"Ý ngươi là sao?!"

Hạ Bắc bỏ qua Quan Âm đang bối rối không hiểu ý, anh kiểm tra túi đồ và phát hiện ra có gì đó thiếu thiếu

"Ngài Quan Âm..."

"Sao nữa?"

"Cái áo cà sa mua bằng 50k đồng vàng của ngài... mất rồi"

"...huh?"

***

"Ngộ Không, sao cô lại thăng hái hơn mọi ngày thế?" Tôi sắp xếp đồ, chuẩn bị đi theo bản đồ mà Quan Âm đưa cho

"Không có gì~ chỉ là trả ơn lại cho Quan Âm thôi" Ngộ Không để cây gậy sau lưng cổ, tung tăng bước đi

"Trả ơn cái gì? Tôi mong cô không làm gì đó quá trớn đấy"

"Không sao đâu sư phụ à~ Con luôn trả lại lãi suất tương đương nên chắc chắn sẽ không quá trớn gì cả, đúng không Bạch Long?" Ngộ Không xoa đầu Bạch Long đang ngáp

"Tôi mong là vậy..."

Kể từ khi đeo chiếc vòng kim cô, bản tình của Ngộ Không đã trở nên hiền hơn rất nhiều, màu tóc và mắt của cô ấy đã trở lại thành màu nâu cũng như sức mạnh của cô ấy cũng trở nên điềm đạm hơn nhưng vẫn mạnh mẽ

"À sư phụ, con nghĩ người nên mặc cái này"

"Áo cà sa? cô lấy đâu thế?" Tôi cầm lấy chiếc áo choàng mà Ngộ Không đưa cho tôi, nó có màu đỏ và được gắn rất nhiều viên ngọc trên đó

"Sư Phụ thích không?"

"Không"

"Hở?! Tại sao?"

"Lòe loẹt quá, không thích" Tôi đưa lại chiếc áo cà sa cho Ngộ Không, cô ấy cũng chẳng nói gì liền cất nó vô túi

"Thế... chúng ta sẽ đi đâu?"

"Trước tiên, chúng ta phải đi tới nơi tên là Quan Âm Viện, nó thuộc quyền sở hữu của cô ta"

"Quan Âm Viện? Nghe vui đấy" Ngộ Không liền nhe răng cười, như thể đang lập kế hoạch gì đó

"Đói" Bạch Long nói, lấy tay giữ bụng

Sau khi cuộc trò chuyện với Quan Âm kết thúc, tôi có nhờ Ngộ Không tạo ra trang phục cho Bạch Long và cô ấy không từ chối. Bạch Long có vẻ hài lòng với trang phục này

"Cứ đợi đi, Quan Âm Viện khá gần, chúng ta có thể tới đó để ăn trực"

"Nhưng mà chúng ta đã trở thành phật giáo rồi, chúng ta không được phép ăn thịt" Ngộ Không chán nản nói

"Không phải lo, chỉ cần không bị những vị thần trên trời để ý thì chúng ta vẫn được ăn thịt, nhưng khuyên là nên ăn buổi tối"

"Hợp lý"

Cả 3 chúng tôi tiếp tục đi

17 phút sau, chúng tôi đã tới được tu viện

"Vậy đây là Quan Âm Viện sao? Khá to đấy" Tôi ngạc nhiên nhìn tu viện, nó rất cổ và đẹp

Thế nhưng, Ngộ Không lại nhăn mặt nhìn tu viện

"Có chuyện gì sao?"

"Mùi quái vật"

"Hở?!"

'Thiệt sao? Nhưng mình chả thấy năng lượng nào quanh đây, hay do mũi của Ngộ Không mạnh mẽ tới mức có thể ngửi được những kẻ từng tới đây?'

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Tôi hỏi Ngộ Không, giao quyền quyết định cho cô ấy

"Cứ vô đi sư phụ, con bảo kê cho" Cô ấy nhe răng cười, đi thẳng vào bên trong

Tôi và Bạch Long nhìn nhau rồi đi theo

"N-Ngài có phải là!" 1 giọng nói già nua phát ra ngay lúc tôi bước vào cổng

Tôi quay mặt lại nhìn, đó là 1 ông lão ra dáng rất 'uy nghiêm'? Không chắc lắm nhưng ông ta nhìn rất có kinh nghiệm

Ngộ Không trừng mắt nhìn lão già đó rồi tiến sát gần tôi thì thầm

"Hắn ta chỉ là con người yếu đuối nhưng nồng nặc mùi quái vật, Sư phụ nên cẩn thận, nếu có thể, sư phụ có thể giao cho con để con xử lý hắn"

"Cô nhiệt huyết quá, bình tĩnh cái đi!" Tôi thì thầm lại với Ngộ Không, sau đó tiến với lão già

"Tôi là Đường Tăng, tôi tới đây để nghỉ ngơi, ông có phiền không?"

"Haha không phiền đâu! Việc ngài tới đây đã là phúc lắm rồi"

Bạch Long cũng tỏa ra vẻ mặt khó chịu nhìn lão già, có vẻ như cô ấy cũng nhận ra rồi

"Xin tôi tự giới thiệu, tôi là chụ trì của tu viện này, mong quài giúp đỡ"

Lão già nở nụ cười, nhưng nụ cười đó có cảm giác giả dối cực kỳ