webnovel

so lucky you came

Veera: is a talented Mafia and also a successful businessman. He is insensitive to all girls and is only interested in men. His heart suddenly opened after a one-night stand with Kasem. Kasem: an accountant who started his own company and ran it. After three years of being rejected by his first love, he still hasn't resumed a new relationship. Since meeting Veera has opened up many new things that have never happened to him The story revolves around the love of Veera and Kasem, despite many obstacles and prejudices, they still find each other among thousands of people.

DaoistKXRJnw · LGBT+
Not enough ratings
28 Chs

REFERENCES IN VIETNAM 3

C11

Cuối tuần, bầu trời thật trong xanh và gió man mát của mùa thu thích hợp cho những buổi dã ngoại hay đi dạo bên ngoài. Vừa hay cả Kasme và Veera đều không phải đến công ty nên Kasem muốn rủ Veera đi chơi thay vì phải đi loanh quanh trong nhà bởi Kasme đã bắt đầu quen thuộc từng ngóc ngách trong căn nhà nhưng Kasem cũng ngại Veera bận không thể đi được. Kasem ngồi ngoài vườn hưởng thụ bầu không khí trong lành ấy, trong khi Veera đang làm việc với cấp dưới của anh ấy trong văn phòng. Vào bữa trưa, Kasem cùng Veera dùng bữa tại phòng ăn. Veera để ý thấy sự chán nản hiện lên trên khuân mặt của Kasem:

-Veera: Em nhìn chán quá, có muốn ra ngoài để thay đổi không?

-Kasem: Được chứ? (Kasem vui vẻ hỏi anh ấy)

-Veera: Miễn là em muốn.

-Kasem: Nhưng tôi thấy anh bận, không đi cũng không sao.

-Veera: Em có thể đi một mình hoặc rủ đồng nghiệp đi cùng.

-Kasem: Vậy thì thôi, tôi ở nhà cũng được.

-Veera: Em muốn đi cùng tôi sao? (Veera hỏi trong khoái chí)

-Kasem: Không có, chỉ là không có ai đi cùng. (Kasem nhận ra mình vừa nói một điều dại dột phút trước liền đáp trong ngại ngùng)

-Veera: Tôi sẽ có cuộc họp với đối tác của tôi trong một thời gian, sau đó tôi sẽ gọi cho bạn khi nó kết thúc.

-Kasem: Vậy anh hãy cứ làm việc, tôi chỉ loanh quanh ở trong nhà mà thôi. Tôi sẽ đợi anh.

Trước lời mời của Veera, Kasem trở nên vui mừng như một đứa trẻ nhận được một món đồ chơi mới. Veera chỉ cười, khẽ lắc đầu trước vẻ mặt của Kasem thật đáng yêu. Trong lúc chờ đợi, Kasem gọi điện hỏi thăm bố mẹ

-Mẹ Kasem: Sao nào, con đã quên mất hai ông bà già này rồi sao?

-Kasem: Không có, con nhớ bố mẹ lắm nhưng hôm nay mới có thời gian gọi cho bố mẹ.

-Bố Kasem: Nhớ thì mau về đi, đừng quay lại chỉ khi có chuyện buồn.

-Kasem: Ba, con không phiền phức đến như vậy chứ.

-Bố Kasem: Được rồi, được rồi, anh là thứ phiền phức duy nhất mà chúng tôi không muốn từ bỏ.

-Mẹ Kasem: Ăn uống điều độ, chăm sóc bản thân thật tốt. Trời bắt đầu có gió, hãy mặc thật ấm đừng để bị ốm.

-Kasem: Ba mẹ cũng vậy, con yêu hai người nhiều lắm. Hôm nay trời rất đẹp, bố mẹ có kế hoạch đi đâu không?

-Mẹ Kasem: Mẹ và bố sẽ cùng nhau đi chùa vào buổi chiều, con có muốn tham gia cùng không?

-Kasem: Con đã có hẹn rồi nên lần tới con sẽ đi cùng bố mẹ. Bố mẹ đi nhớ cẩn thận và mang theo thuốc phòng trường hợp khẩn cấp.

-Bố Kasem: Được rồi, lâu rồi chúng ta cũng chưa đi đâu cùng nhau. Con hãy sắp xếp thời gian, gia đình ba người chúng ta cùng đi du lịch nhé.

-Kasem: Con sẽ sắp xếp sớm rồi lên kế hoạch đi cùng bố mẹ. Vậy bố mẹ nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đồ để đi nhé.

-Mẹ Kasem: Hẹn sớm gặp con. Bố mẹ yêu con.

Mỗi lần gọi về, chỉ cần nghe thấy tiếng bố mẹ khỏe khoắn, vui vẻ thôi cũng khiến lòng Kasem chợt thanh thản quên đi những bộn bề của cuộc sống. Cứ thế, sau cuộc điện thoại, Kasme lại đắm chìm vào cuốn sách đã được đánh dấu là dang dở. Cho đến khi có tiếng bước chân từ trên lầu bước xuống, ôm chầm lấy tôi từ phía sau và hôn vào gáy tôi.

-Kasem:Anh có thể tỏ ra bình thường không? Trong nhà còn rất nhiều người, lỡ họ thấy thì sao?

-Veera: Họ thấy thì đã sao. Đi nào. Tôi hy vọng bạn thích nơi mà tôi đưa em tới.

-Kasem: Nơi đó là đâu vậy? Sao lại phải bí mật đến vậy.

-Veera: Đi rồi em sẽ biết.

Điều đó làm cho Kasem tò mò không biết Veera sẽ đưa họ đi đâu. Đi được một đoạn, Kasem thấy xe đi về hướng ngoại ô. Một lúc sau ô tô dừng lại, Kasem thấy xuất hiện một trang trại nhỏ với nhiều loại hoa và tiếng vó ngựa chạy ra. Kasem bất ngờ không biết chủ trang trại hoa này là ai, sao họ lại sở hữu vườn hoa đẹp đến vậy. Không để cho Kasem hết bất ngờ, Veera mở cửa xe trực tiếp cầm tay Kasem dắt xuống xe. Kasem ngạc nhiên bởi hành động trực tiếp mở cửa chính trang trại một cách tự nhiên của Veera.

-Kasem: Chủ trang trại là người quen của anh sao? Sao anh có thể tự nhiên vào như vậy?

-Veera: Em nghĩ sao?

-Kasem: Đừng hỏi ngược lại tôi như vậy? Trả lời tôi đi (Kasem nói lại với giọng giận dỗi)

Mặc kệ trước câu hỏi của Kasem, Veera vẫn tiếp tục nắm tay dẫn Kasem vào sảnh chính của căn nhà.

Ở trong đó một đôi vợ chồng bước ra chào Veera với sự cung kính:

-Vợ chồng nông phu: Cậu Veera tới thăm vườn, hôm nay cậu có cần chúng tôi chuẩn bị gì không?

-Veera: Giúp tôi chuẩn bị bữa tối, tối nay tôi sẽ ở lại.

-Vợ chồng nông phu: Rất sẵn lòng, cậu có đặc biệt muốn chuẩn bị món ăn gì không?

-Veera: Không cần quá cầu kỳ, trong nhà có gì cứ hãy nấu nó là được. Tôi sẽ ra vườn hoa. Khi nào bữa tối sẵn sàng hãy gọi chúng tôi.

Một lần nữa Veera để lại sự ngơ ngác trên khuân mặt của Kasem. Còn Kasem như bước vào mê cung đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, còn chân cứ bước theo sự dẫn dắt của Veera.

-Kasem: Anh là chủ sao? Thật không nghĩ tới một Mafia như anh cũng có hứng thú với hoa cỏ.

-Veera: Còn nhiều điều em sẽ bất ngờ về tôi. Nếu em cần hỏi điều gì hãy hỏi trực tiếp tôi.

-Kasem: Vì sao anh lại thích trồng hoa vậy? Mà không phải trang trồng quả hay rau gì đó, anh cũng có thể kinh doanh chúng. Vì giờ đây họ cần nhiều nông sản sạch như vậy.

-Veera: Tôi trồng vì mẹ thích, tôi muốn tự tay mình trồng những bông hoa đẹp nhất tặng mẹ.

-Kasem: Cô ấy đã đến đây bao giờ chưa? Khu vườn này rất thích hợp với cô ấy.

-Veera: Mẹ mới đến một lần, công việc ở cô nhi viện ngày càng nhiều, nên tôi chỉ có thể mang hoa đến tặng mẹ. Còn em thì sao?

-Kasem: Huh?

-Veera: Em thích hoa gì, tôi sẽ trồng cho em.

-Kasem: Có lẽ… chỉ cần anh tặng tôi, bất cứ loài hoa nào tôi cũng sẽ thích.

-Veera: Tại sao không? Những lúc như thế này em thật đáng yêu. Còn về đề nghị của em, tôi có thể xem xét. Nếu làm, em sẽ thay tôi quản lý chứ?

-Kasem: Tôi chỉ nói vu vơ vậy thôi! Mấy việc kinh doanh tôi không giỏi, nó sẽ thêm phiền phức cho anh.

-Veera: Nếu em không quá bận, hãy thử làm.

-Kasem: Vậy nếu anh dám trồng, tôi cũng sẽ dám làm. Có điều nếu nó thất bại anh đừng bắt tôi bồi thường.

-Veera: Em lấy bản thân mình làm tiền bồi thường tổn thất là được.

-Kasem: Tôi cứ nghĩ trồng cây là thú vui của tuổi già?

-Veera: Vậy là tôi già sao?

-Kasem: Tôi đâu có nói anh, chỉ là tôi thấy ba cũng rất trồng cây kể từ khi ông ấy nghỉ hưu. Còn đây, công việc của anh làm từ ngày này sang ngày khác còn chẳng hết vậy mà anh vẫn có thể thích trồng cây như vậy.

-Veera: Chỉ là tôi muốn tìm cách thư gian khác mỗi khi mệt mỏi. Không phải em nghĩ tôi chỉ có cách thư gian bằng thú vui kia thôi đấy chứ.

-Kasem: Tôi không nói trước được.

Khung cảnh này thật là mộng mơ. Mọi loài hoa ở đây đều quá đẹp và tươi tốt. Nhìn vào chúng, Kasem có thể cảm nhận được rằng Veera đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó. Mùi thơm của hoa cũng thật dịu nhẹ. Tiếng ngựa hí làm Kasem chú ý tới một lần nữa.

-Kasem: Veera, anh có nuôi ngựa ở đây nữa đúng không? Tôi nghe thấy tiếng của chúng.

-Veera: Tôi có ba con. Em có muốn cưỡi thử chúng.

-Kasem: Tôi sẽ làm điều đó sau khi làm quen và học cách cưỡi chúng.

-Veera: Đi theo tôi, tôi sẽ cho bạn làm quen với chúng và dạy bạn cưỡi ngựa.

-Kasem: Có thật không?

Veera đưa Kasem tới chuồng ngựa nơi những con ngựa đang ăn và nghỉ chân. Veera dạy Kasem cách làm quen với những chú ngựa, cho nó ăn. Đến khi Kasem và ngựa đã thân nhau, Veera bắt đầu hướng dẫn Kasem cưỡi chúng.

-Veera: Kasem, em cứ hãy trèo lên yên ngựa, tôi sẽ đỡ em.

-Kasem: Anh chắc chắn đỡ được tôi lên chứ?(Kasem hỏi trong hoài nghi và lo sợ)

-Veera: Em hãy thả lòng người rồi nắm chặt tay tôi mà nhảy lên.

Sau khi Kasem lên được yên ngựa, Kasem vẫn có cảm giác run sợ.

-Veera: Em hãy nắm lấy dây cương, đánh nhẹ nhàng để ngựa từ từ đi rồi chúng ta tăng tốc độ khi em quen với nhịp điệu.

-Kasem: Anh nắm chắc lấy nó để điều khiển, tôi có thể tin anh được không?

Một tay Veera nắm lấy dây cương, một tay ôm eo Kasem khiến Kasem vừa ngại ngùng vừa lo sợ. Khi đã quen, Kasem cảm thấy thích thú bởi việc cưỡi ngựa như thế này chỉ diễn ra khi cậu còn nhỏ. Cưỡi ngựa gỗ chính là niềm vui của những đứa trẻ con nhưng giờ đây Kasem đã được cưỡi ngựa thật sự.

Kể từ khi biết Veera, Kasem đã thực sự bị anh ấy làm cho đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cả ngày trôi qua nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên.

Chưa bao giờ Kasme cảm thấy muốn thời gian trôi chậm lại nhe lúc này. Kasem chỉ ước mỗi ngày đều có thể hạnh phúc như ngày hôm nay. Veera và Kasem đã quyết định ở lại một đêm sau đó chuyển đi sớm vào ngày mai.

-Vợ chồng nông phu: Cậu Veera, bữa tối chuẩn bị sắp xong rồi. Hai người có thể dùng bữa ngay sau khi tắm rửa thay đồ.

-Veera: Được, Kasem em hãy lên phòng tắm trước, tôi sẽ theo ngay sau khi gọi điện cho Karawek.

Vào phòng tắm, vòi nước vừa được bật và xì xụp, Kasem đang đắm mình trong làn nước thì bất ngờ Veera lập tức ôm chầm lấy Kasem từ phía sau, theo thói quen Veera luôn đặt lên người Kasem một nụ hôn và thì thầm nhẹ nhàng.

-Veera: Xin lỗi, vì tôi còn việc phải làm nên chỉ có thể đưa em đến đây cho thoải mái. Mọi việc xong xuôi, tôi sẽ đưa em đi du ngoạn.

-Kasem: Không sao, như vậy cũng đủ rồi. Có điều ai cho anh bước vào đây vậy?

-Veera: Em có thể cấm tôi được sao? (Veera nhướng mày hỏi)

Kasem đáp lại câu hỏi của Veera bằng cách quay lại, vòng tay qua cổ anh và hôn thật sâu vào môi anh

-Kasem: Tất nhiên là không. Không sao đâu, chỉ cần anh ở bên cạnh, em đi đâu cũng được.

-Veera: Em thật biết thu hút người khác. Lần này là do chủ động nên em phải tự chịu nhé.

Bàn tay của Veera dường như chơi đùa với cơ thể Kasem và khiêu khích giới hạn sức chịu đựng của Kasem. Mỗi nụ hôn Veera đặt lên cơ thể Kasem cùng dòng nước đang chảy trêm cơ thể khiến Kasem rên nhẹ trong cổ họng rồi bật ra mà không hề hay biết. Trước đây chưa bao giờ Kasem chủ động với ai như với Veera, càng chủ động thì động tác của Veera càng mạnh bạo. Kasem gục đầu xuống, ướt đẫm vì mệt mỏi, và phần còn lại Veera mặc quần áo và đưa Kasem lên giường.

-Veera: Em có cần nghỉ ngơi rồi mới xuống ăn không? Hoặc tôi có thể đồ ăn lên cho em.

-Kasem: Không cần đâu, tôi có thể đi xuống ăn cùng anh dưới đó được.

-Veera: Vậy em cứ nằm nghỉ một lúc, trong lúc đó tôi đi xử lý công việc một chút.

-Kasem: Được, anh cứ đi làm đi.

Sau khi Veera giải quyết công việc xong, anh đã quay lại đánh thức Kasem dậy để xuống lầu bắt đầu bữa tối. Kết thúc bữa tối, Veera đưa Kasem đi dạo quanh khu vườn một lần nữa và dừng lại một ngôi nhà gỗ. Bên trong có những vật dụng để chăm sóc vườn, bên trên là một gác mái. Veera dẫn Kasem lên phía trên gác mái, bên trên có một ô cửa mà khi nằm xuống họ có thể nhìn thấy cảnh bàu trời.

-Kasem: Đúng là ở ngoại ô nên bầu trời và không khí thật khác biệt. Nó thật thoải mái.

-Veera: Sao em lại thấy khác?

-Kasem: Trước đây, mỗi khi tôi buồn đều ra bên ngoài ban công và ngắm nhìn đầu trời. Tuy nhiên ngoài màn đêm đen khịt thì tôi chẳng có thể nhìn thấy ngôi sao nào cả. Còn ở đây, anh nhìn xem… có rất nhiều ngôi sao phải không.

-Veer: Chúng vốn vẫn luôn ở trên bầu trời, chỉ là do tâm trạng của em nên mới không thể thấy chúng mà thôi. Nhưng giờ đây tôi thấy một ngôi sao sáng nhất chính là em.

Trời bắt đầu muộn hơn, màn sương mù cũng bắt đầu xuất hiện khiến Kasem thoáng chốc run người lên vì lạnh.

-Veera: Lạnh sao? Vậy chúng ta quay lại phòng ngủ.

-Kasme: Thêm năm phút nữa thôi được không?

-Veera: Ở đây thêm chút nữa em sẽ ốm mất, nhanh quay về phòng thôi

Quay lại phòng ngủ, đầu óc Kasme nghĩ vẩn vơ rồi chỉ biết ôm chặt lấy Veera và chìm vào giấc ngủ. Không biết bản thân đã ngủ được bao lâu thì Kasem bị người bên cạnh đánh thức, dường như đang mơ thấy điều gì đó đáng sợ, mồ hôi nhễ nhại gọi mẹ. Kasem thực sự chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, chỉ biết ôm Veera chặt vào lòng, vỗ nhẹ vào vai Veera theo từng nhịp và nói "không sao đâu, có tôi ở đây với anh rồi". Sau đó Veera tỉnh dậy

-Kasem: Anh có nằm mơ thấy điều gì ghê gớm không sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, lại luôn miệng lúc nào cũng kêu mẹ.

-Veera: Đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần ngủ lại ở đây tôi đều gặp ác mộng. (Anh ấy cười nhạt)

-Kasem: Anh nằm mơ thấy mẹ của mình phải không?

-Veera: Vâng, đó là một người mẹ.

-Kasem: Vậy tại sao nó lại khiến anh như thấy điều gì tội tệ lắm vậy? Cô Phille rất tốt với anh mà.

-Veera: Nhưng ... đó là hình bóng của một người mẹ ruột.

(Anh ấy quay lại và ôm tôi) Trong số những bông hoa ở đây, có một bông mà bà ấy thích.

-Kasem: Làm sao bạn biết đó là loại hoa mẹ ruột anh thích?

-Veera: Trên chiếc vòng tay tôi đã đeo khi bị bỏ lại trong cô nhi viện, có khắc một bông hoa cẩm chướng trên đó.

-Kasem: Hoa cẩm chướng? Nếu vậy, mẹ của bạn yêu bạn rất nhiều

-Veera: Yêu và quý? Yêu mà bỏ tôi ở lại cô nhi viện, người khiến tôi mỗi lần mơ đến đều là hình ảnh bỏ lại tôi một mình thì liệu rằng em có muốn thấy họ và nghĩ họ yêu em không. Cách yêu này thật đặc biệt. (Veera vừa cười đau đớn vừa lắc nhẹ đầu)

-Kasem: Tôi tin mọi việc xảy ra đều có lý do, có thể vì điều gì đó khó nói, nên mẹ anh mới để anh ở cô nhi viện.

-Veera: Hãy hứa với tôi rằng bạn sẽ không bỏ rơi tôi.

-Kasem: Chỉ cần anh không bỏ tôi trước, tôi sẽ theo anh cả đời. Có điều, anh còn giữ chiếc vòng đó chứ?

-Veera: Chiếc vòng vẫn đang ở cô nhi viện, mẹ Phille giúp tôi giữ nó cho đến khi tôi sẵn sàng nhận lại.

-Kasem: Vậy cũng tốt rồi! Anh có thể ngủ lại được chứ, trời vẫn chưa sáng.

-Veera: Xin lỗi vì làm em thức giấc. Chỉ cần em ở cạnh là được.

Kasem dường như cảm nhận được sự tổn thương mà anh phải chịu đựng, nỗi đau quá lớn khiến anh trở nên gai góc và mạnh mẽ. Dường như càng quen anh, Kasem càng thấy yêu Veera sâu sắc hơn.

Khi trời vừa sáng, Kasem đã không thấy Veera ở bên cạnh mình. Kasem quyết định vệ sinh cá nhân xong sẽ đi tìm Veera. Ở phía khác, Veera đnag găoj hai vợ chồng nông phu để dặn dò chút việc ở trang trại.

-Veera: Cũng sắp đến ngày hoa hồng nở rồi, hãy đem gói nó lại và gửi đến địa chỉ đó như mọi khi. Tôi sẽ gọi điện hỏi mẹ sau khi hoa được chuyển tới.

-Vợ chồng nông phu: Cậu Veera, có điều này chúng tôi muốn hỏi ý kiến của cậu. Vì dù gì đây cũng là trang trại của cậu nên chúng tôi không thể tự quyết định.

-Veera: Đã có chuyện gì xảy ra?

-Vợ chồng nông phu: Không, không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là hai, ba ngày trước có người đi ngang qua thấy vườn hoa rất đẹp. Họ nói có một số loại hoa có thể dùng làm nước hoa và một số loại có thể sấy khô làm trà. Nên họ muốn thu mua vì thấy hoa ở đây rất tươi, đạt đủ tiêu chuẩn của họ.

-Veera: Hai người muốn sử dụng số hoa này để kinh doanh?

-Vợ chống nông phu: Cậu Veera đừng vội giận, nếu cậu không đồng ý, chúng tôi tuyệt đối không làm, sẽ vẫn chăm sóc chúng như trước.

-Veera: Thật ra có một số loại tôi muốn trồng chỉ để đẹp nếu bỏ cũng phí. Vậy hai người cứ dùng chúng để tạo thêm kinh phí chăm sóc trang trại. Tôi cần hoa gì sẽ báo trước để hai người để lại.

-Vợ chồng nông phu: Thật ra, số tiền cậu gửi tới còn dư để chúng tôi chăm sóc nơi đây tốt hơn. Nên số tiền kiếm được từ hoa này, cậu hãy vẫn nên giữ lại và làm nhiều công việc khác.

-Veera: Hôm qua, Kasem có nói muốn nơi đây trồng thêm rau và cây có trái để sản xuất nguồn thực phẩm sạch. Nếu như vậy, hai người có thấy mệt hay nặng nhọc không?

-Vợ chồng nông phu: Đất ở đây còn rất nhiều, cậu muốn trồng thêm gì để kinh doanh chúng tôi đều làm được. Bình thường công việc cũng nhàn dỗi nên trồng thêm, chúng tôi cũng sẵn sàng.

-Veera: Nếu vậy, tôi sẽ thuê thêm người đến giúp hai người chăm sóc trang trại. Sang tháng sẽ bắt đầu thử nghiệm việc nuôi trồng quả và rau. Hai người hãy tìm hiểu thêm nên trồng loại nào phù hợp rồi báo tôi. Cách thức sản xuất và giám sát tôi sẽ để Kasem quản lý.

-Vợ chồng nông phu: Là chàng trai đến cùng cậu hôm qua?

-Veera: Đúng vậy.

-Vợ chồng nông phu: Cậu ấy là người tốt, hãy giữ cậu ấy thật chặt.

Nghe lời đó, Veera liền cười thật hạnh phúc. Khi Veera quay lại nhà chính đã thấy Kasem từ trên lầu đi xuống.

-Kasem: Sáng sớm anh đã đi đâu vậy?

-Veera: Tôi dặn dò họ chút việc và hỏi họ về đề nghị của em.

Kasme thấy vậy, liền chạy lại nắm lấy cánh tay Veera với khuân mặt đầy mong chờ.

-Veera: Em đừng chạy, cẩn thận ngã. Em không ohair trẻ con nữa đâu mà vui mừng đến vậy.

-Kasem: Không sao, tôi sẽ không ngã. Họ đã nói sao?

-Veera: Họ đồng ý với ý kiến của em và đưa ra thêm một chủ định kinh doanh khác với số hoa không dùng đến.

-Kasem: Vậy sao, họ sẽ làm gì với số hoa đó?

-Veera: Họ nói có người quan tâm đến số hoa muốn thu mua để làm trà và nước hoa.

-Kasem: Tại sao tôi không nghĩ đến trước đó nhỉ, điều đó thật tuyệt vời lại không lãng phí số hoa đã trồng.

-Veera: Xem em vui như thế nào kìa.

-Vợ chồng nông phu: Bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời cậu Veera và cậu Kasme dùng bữa.

Lời mời của vợ chồng nông phu đã làm giảm bớt sự ngại ngùng mà Kasem vô tình tạo ra. Kasme trở nên phấn khích khi được Veera nhắc tới việc kinh doanh như vậy hơn là mỗi khi nhắc đến công việc Mafia của Veera.

Trước khi dời đi, Kasem không quên gửi lời cảm ơn đến vợ chồng nông phu.

-Kasme: Cảm ơn cô chú đã chăm sóc cho cháu cả chiều cho đến sáng nay.

-Vợ chồng nông phu: Không có gì phiền hết! Cậu hãy thường xuyên tới đây nhé.

-Kasme: Cháu rất thích nơi này nên chắc chắn sẽ quay lại. Hãy giữ sức khỏe thật tốt ạ.

Họ tạm biệt nhau trong những tiếng cười và những hoạch đinh trong tương lai cho khu vườn hoa và trang trại của Veera. Trên xe, Kasem vẫn không thể kiềm lại sự phấn khích của mình mà luôn miệng trò chuyện với Kasem. Kasem dường như cũng cảm nhận được rằng bản thân mỗi khi bên cạnh Veera lại nói nhiều hơn và hạnh phúc rất nhiều

-Kasem: Ban đầu tôi nghĩ khu vườn không được ai chăm sóc thường xuyên và cũng không biết nó là của anh nên lo rằng sẽ không được tới nữa.

-Veera: Ukm, tôi cũng có thể đoán được khi thấy em nhìn khu vườn. Ngày đầu tiên tôi sở hữu khu vườn cũng lo ngại không tìm được người phù hợp và tin tưởng để chăm sóc chúng. Thật may, tôi đã tìm được họ khi đi tìm giống hoa mới và cách chăm sóc. Họ đã chỉ cho tôi tận tình và ngỏ ý muốn giúp đỡ nên tôi đã đồng ý.

-Kasem: họ thật tốt bụng! Vậy về việc kinh doanh hoa, anh để họ tự làm sao?

-Veera: Về hợp đồng, giấy tờ trên pháp luật tôi sẽ để Rui lo. Còn các khâu cần quản lý…

-Kasem: Sao anh lại không nói tiếp?

-Veera: Tôi muốn em quản lý.

-Kasem: Tôi sao? Nhưng nó còn quá mới lại với tôi.

-Veera: Khi có vấn đề cần trao đổi, em có thể nói với tôi hoặc Karawek. Còn liên quan đến pháp luật em hãy nói với Rui.

-Kasem: Nếu vậy khi có thời gian, tôi có thể đến đó thường xuyên không?

- Veera: Của tôi cũng là của em, vì vậy khi bạn muốn đến, hãy nói Kitt đưa bạn đến đó

-Kasem: Mẹ tôi rất thích nước hoa nên nếu hoa của anh được dùng làm nước hoa, tôi sẽ mua chúng cho mẹ. Còn trà tôi sẽ mua cho bố.

-Veera: Em thật biết tận dụng đó.

Sau sự đồng ý của Veera, Kasem như muốn nhảy cẫng lên, nhưng vì vẫn còn trên xe nên Kasem chỉ cười trừ. Nhìn thấy niềm vui cảu Kasme, Veera càng khẳng định bản thân đã lựa chọn đúng người. Cảm giác mà Veera nhận được từ Kasem là những cảm xúc trước giờ chưa bao giờ sở hữu. Và cũng là lúc Veera cảm thấy không muốn đánh mất một người thật mạnh mẽ.

*C12

Trở về sau ngày ở trại nhỏ, Veera liên tục bận rộn với công việc từ công ty đến quán bar, mỗi chuyến bay công tác ngắn ngày để hoàn thành dự án mua lại khách sạn.

Lúc này Veera nhận được cuộc gọi từ Khan:

-Khan: Veera, để đạt được mục đích cậu không chỉ làm theo kế hoạch mà cần có cả chiêu trò nữa.

-Veera: Ngài nói vậy là có ý gì?

-Khan: Tối mai nhà dầu tư tại Nhật có một bữa tiệc, cậu phải đi cùng một cô gái đóng vai là người yêu của cậu để cùng tham gia. Hay là một đôi thực sự, phu nhân của nhà đầu tư này rất để ý đến sự hạnh phúc giữa các cặp đôi.

-Veera: Ngài biết điều này là không thể mà.

-Khan: Vậy cậu có cách khác để được nhà đầu tư lựa chọn không. Chỉ cần vợ ông ta mở lời, cậu nghĩ bản thân sẽ có bao nhiêu phần trăm chiến thắng.

-Veera: Tôi hiểu ý ngài, tôi sẽ đi luôn.

Vì Veera bận nên Kasem không muốn làm phiền nhiều, thỉnh thoảng chỉ gọi điện nhắc anh ấy ăn uống, nghỉ ngơi đủ thời gian, chào tạm biệt và yêu cầu anh ấy chú ý an toàn. Tưởng chừng hạnh phúc sẽ diễn ra như vậy nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, trong tình yêu ắt hẳn sẽ có đôi lần cãi vã, chia ly.

Tối hôm đó, Kasem chỉ kịp gọi điện hỏi thăm Veera đã về chưa vì Kasem đã lâu không được ngủ trong vòng tay Veera, Kasem bắt đầu thấy nhớ mùi hương đó. Nhưng chỉ nhận được lời nói sẽ xong sớm, bảo ngủ trước đi, đừng đợi.

-Kasem: Bao giờ anh sẽ về?

(-Veera: Ở nhà hay công ty có chuyện gì sao?)

-Kasem: Không có… chỉ là…

(-Karawek: ba mươi phút nữa sẽ có cuộc họp với người bên dự án ở Hàn

-Veera: Kasem, có điều gì em cứ nói đi)

-Kasem: Anh bận thì làm việc đi nhưng hãy chú ý sức khoẻ.

(-Veera: Em đang nhớ tôi rồi đúng không?)

-Kasem: Anh đừng có tự luyến, tôi chỉ gọi để hỏi thăm anh thôi. … Nhớ mùi hương của anh vì đã quen có anh bên cạnh rồi.

(-Veera: Dự án đang ở giai đoạn cuối rồi nên nhiều việc. Tôi không biết bao giờ có thể về nhưng xong việc tôi sẽ về với em nên em cứ ngủ đi.)

-Kasem: Được, anh cũng không được thức khuya quá đấy.

Vừa định nhắm mắt thì trên màn hình hiện lên số điện thoại của Han. Sao bây giờ Han lại gọi cho Kasem, có chuyện gì vậy. Kasem nhấc máy, đầu bên kia đổ chuông

-Nhân viên: Anh có phải là Kasem không? Chủ nhân của chiếc điện thoại này say quá, tôi thấy số của anh nên gọi. Anh có thể đến đón anh ấy vì quán sắp đóng cửa.

-Kasem: Được rồi, cho tôi địa chỉ. Tôi sẽ đến đón anh ấy.

-Kasem: Lop đưa tôi đến nơi này.

-Lop: Trời đã khuya rồi, cậu vẫn nên ở nhà thì hơn. Nếu sếp biết sẽ nổi giận đó.

-Kasem: Tôi chỉ đi đón bạn, cậu ấy say quá mà không ai đưa về nên… Đi thôi Lop, tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu sếp anh có mắng anh.

-Lop: Nhưng… Được rồi ạ.

Trong lúc đó Kasem lúng túng gọi điện cho Tan, dù không muốn làm phiền nhưng muốn xin số của người yêu Han nên đành phải gọi đến. Tuy nhiên, Kasem không xin được số của cô ấy nên tôi đã tự mình đến đón Han. Hầu hết các vệ sĩ đều đi theo để làm việc với Veera, chỉ còn lại Lop. Veera ra lệnh cho Lop phải luôn đi cùng Kasem mọi lúc mọi nơi nên khi đi đón Han, Lop đi theo. Tới nơi, thấy Han say khướt, bất tỉnh, Kasem vội vàng xin lỗi quán rồi đưa Han về. Cũng may là Han chưa đổi địa chỉ cùng mật khẩu phòng nên Kasem dễ dàng đưa Han lên phòng. Kasem bảo Lop đợi ở dưới nhà, Kasem lên đó một lát rồi sẽ xuống.

-Kasem: Lop, ở phía dưới đợi tôi. Tôi sẽ đưa Han lên phòng rồi sẽ xuống ngay.

-Lop: Vẫn nên để tôi đưa anh ta lên, để sếp biết cậu ra ngoài muộn như thế này tôi đã không gánh nổi rồi giờ còn đưa lên phòng nữa.

-Kasem: Han chỉ là bạn của tôi nên tuyệt đối không có gì xảy ra đâu.

-Lop: Cậu Kasem, anh ta cũng là đối thủ của sếp trong công việc. Tôi…

-Kasem: Cậu nghĩ tôi sẽ tiết lộ điều gì đó rồi khiến Veera thất bại sao?

-Lop: Tôi không có ý đó… nhưng…

-Kasem: Nếu không có thì đợi tôi ở đây.

Bất chấp lời khuyên của Lop, Kasem nhất quyết tự mình đưa Han về phòng. Điều Kasem không lường trước được rằng Han không cho Kasem rời đi. Han nói anh ấy hối hận vì đã bỏ Kasem và muốn Kasem quay lại. Bữa tiệc thật đáng giá, nếu là ba năm trước, Kasem đã hết lòng đồng ý, còn bây giờ Kasem chỉ quan tâm đến Veera.

-Han: Kasem, em có thể quay lại với tôi được không? Tôi thật ngốc khi từ bỏ em.

-Kasem: Nếu câu nói là được nói khi đó, có lẽ tôi đã chấp nhận nhưng giờ tôi đã có người khác rồi.

-Han: Veera chỉ chơi đùa với cậu thôi, hắn đã có biết bao nhiêu người hầu qua rồi.

-Kasem: Ai cũng có quá khứ, đó là quá khứ của anh ấy. Còn hiện tại Veera chỉ có tôi thôi. Hãy buông ra đi.

-Han: Em đừng đánh giá thấp anh ta, sớm muộn em sẽ bị bỏ đi như những người khác. Em có cá cược với tôi, sau đêm nay em sẽ không còn thuộc về anh ta…

Kasem càng cử động mạnh thì Han càng siết chặt hơn, người hối hận lúc này là Kasem vì đã không cho Lop đi cùng hay thay mặt đưa Han về phòng. Kasem không biết tại sao nhận thức của bản thân dần dần mất đi, đôi mắt của Kasem thậm chí không thể mở. Kasem không biết làm sao khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở nhà Veera, càng không thể nhớ được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

-Kasem: Lop, đêm qua đã có chuyện gì sao? Veera đã về chưa?

-Lop: Không có gì, sếp đang ở Nhật bàn công việc nên có lẽ chưa thể về ngay được.

-Kasem: Ở Nhật? Tại sao hôm qua anh ấy không nói gì.

-Lop: Tôi cũng không rõ, cậu nên nghỉ ngơi thêm. Tôi đi làm việc

Bản thân Veera sau khi nghe điện thoại từ Kasem chỉ muốn lập tức bay về Thái để gặp Kasem nhưng dự án này quan trọng nên chỉ có thể tự nhủ rồi sẽ được về gặp sớm thôi.

-Karawek: Tối nay, sếp nghĩ ai sẽ đi cùng ngài với tư cách là bạn đồng hành đây.

-Veera: Tôi vẫn chưa chọn lựa được, nếu để Kasem biết chắc em ấy sẽ giận tôi lắm.

-Manee: Trong khi anh ở đây sợ cậu ta giận thì cậu ta đang làm gì anh có biết không?

-Kit: Sếp, kế hoạch có vấn đề rồi.

-Veera: Có chuyện gì?

-Kit: Thông số của chúng ta đã bị lộ và nhà đầu tư tại Hàn đã quyết định đầu tư ủng hộ cho Han.

-Veera: Tìm ra ai là kẻ đã tiết lộ.

-Manee: Còn có thể là ai vào đây.

-Veera: Cô nói vậy là có ý gì?

-Manee: Anh nhìn những bức ảnh này đi thì sẽ hiểu. Còn ở đó muốn lo cho cậu ta nữa sao.

-Karawek: Chuyện này… Cậu Kasem chưa bao giờ tham gia vào các công việc này nên không thể có tài liệu được.

-Veera: Tối nay, cô cùng tôi tham gia bữa tiệc của chủ đầu tư. Tham với với tư cách là bạn đồng hành của tôi cho đến khi kết thúc dự án.

-Kit: Sếp, cậu Kasem sẽ không làm điều đó.

-Veera: Chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo đi.

Veera hiện rõ sự tức giận nhưng vẫn lựa chọn thực hiện xong dự án rồi mới nghĩ tiếp. Vòn Manee cười tươi cho rằng bản thân đã chiến thắng và sắp trở thành người của Veera một cách đường đường chính chính. Karawek và Kit lo lắng cho Kasem vì chưa bao giờ Veera quan tâm một người đến vậy, chưa bao giờ không cho người đi tìm hiểu khi có vấn đề. Buổi tối, bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, Veera nhận được sự tín nghiệm của chủ đầu tư Nhật và ký được hợp đồng. Ngay sáng hôm sau liền bay về Thái.

Khi nghe tin Veera về, Kasem mừng rỡ chạy xuống đón. Nhưng Veera không về một mình, bên cạnh là Manee tự tin sánh bước và nắm tay Veera. Dù trong mắt Kasem hiện rõ sự buồn bã và thất vọng nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng và đáp lại của Veera.

-Veera: Vì cuộc đấu giá này quan trọng và cần một người bạn đồng hành thực sự nên Manee sẽ ở lại giải quyết cùng tôi cho đến khi hoàn thành công việc. Tôi chỉ nói vậy để bạn biết.

Không để Kasem kịp trả lời thì Veera đã nhanh chóng rời đi và Manee bước đi với nụ cười mãn nguyện. Chuyện gì đang xảy ra, chỉ sau một ngày, mọi thứ thật hỗn loạn. Kasem không biết phải làm sao, chỉ biết cuống cuồng tìm Lop để hỏi nhưng Lop chỉ lắc đầu không nói cho Kasme biết thêm điều gì. Kasem không được gặp Veera cả một ngày dù sống chung một nhà, mọi thứ xung quanh cứ lớn dần lên cô lập Kasem ở một nơi. Lúc này chỉ có dì Nahm đến an ủi, động viên

-Dì Nahm: Cậu Kasem là người tốt, sẽ không có chuyện gì đâu. Ông Veera lúc này đang bận nên mới như vậy. Atid, nếu cháu không bận, hãy đến nói chuyện với anh Kasem.

-Atid: Anh có muốn ra ngoài sân đi dạo không, anh đi với em.

Kasem đi dạo quanh sân với Atid, Kasem chỉ hỏi thăm bài vở và các vấn đề chung của Atid để quên đi những nghi ngờ của bản thân về thái độ của Veera cả ngày. Dường như cảm nhận được nỗi buồn của Kasem, Atid rụt rè hỏi

-Atid: Anh có sao không, Kasem? Nếu có thể, hãy chia sẻ với tôi.

-Kasem: Atid, em có biết chuyện gì đã xảy ra không hãy kể anh nghe.

-Atid: Em không biết nữa, sáng ngủ dậy thấy không khí căng thẳng, em không dám hỏi.

-Kasem: Vậy thì, em cứ để anh một mình. Không sao đâu. Rồi sẽ tốt hơn thôi.

Kasem quay trở lại phòng ngủ nhưng không gian vẫn vậy, sự im lặng khiến Kasem tự hỏi Veera và Manee, họ đang làm gì và nghỉ ngơi ở đâu đêm nay. Kasem cứ quay đi quay lại và đúng như dự đoán, Veera không hề quay trở lại phòng. Sáng hôm sau, Kasem nghe tiếng xe nổ máy, vội chạy xuống để kịp gặp Veera. Đổi lại chẳng được gì ngoài sự vô vọng, Kasem chạy theo xe mà Veera không thèm nhìn lại dù chỉ một lần. Một lần nữa Kasem trở lại ngôi nhà, không giống như ngày đầu tiên Kasem đến đây, Kasem lúc này cảm thấy lạnh và muốn chạy trốn khỏi nơi này. Những ngày sau đó trở nên tồi tệ hơn, Veera thậm chí còn không về nhà như trước khi Kasem xuất hiện.

-Kasem: Tối nay anh ấy sẽ lại không về phải không?

(-Karawek: Chỉ còn vài ngày nữa cuộc đấu giá sẽ có kết quả nên sếp bận không kịp về nhà thôi.)

-Kasem: Manee luôn ở bên cạnh Veera sao?

(-Karawek: Cô Manee đã về nhà nghỉ ngơi rồi ạ)

-Kasem: Điều đó có nghĩa họ luôn ở cạnh nhau, tôi có thể đến đó gặp anh ấy chứ?

(-Karawek: Vẫn là không nên, cậu sẽ không gặp được sếp nên hãy ở nhà và chờ đợi.)

-Kasem: Vậy tôi không làm phiền anh nữa, hãy đi làm công việc của mình đi.

Các cuộc đấu giá và cuộc họp tiếp theo của dự án lần lượt được mở ra. Đây là cơ hội duy nhất để Kasem gặp Veera, nhưng bên cạnh anh ấy luôn là Manee và không có thời điểm nào Kasem có thể lại gần, trò chuyện với Veera được. Họ thân thiết, cười nói vui vẻ đến mức ai cũng cho rằng họ xứng đôi, xứng đôi vừa lứa. Cảm giác đau đớn bấy lâu nay lại xuất hiện. Ngay cả khi Veera nhận thấy Kasem đang ở ngay đó, Veera thậm chí sẽ không nhìn Kasme một lần. Là Veera đã thay đổi hay tình cảm của họ không còn như trước nữa.

*C13

Đã bao lâu rồi, Kasem chưa được gặp mặt, đã bao lâu rồi Kasem chưa được ngồi lại nói chuyện với Veera. Kasem càng tìm cơ hội muốn gặp Veera thì Veera lại luôn có lý do để không gặp mặt dù chỉ để nói một hai câu. Điện thoại Veera cũng không nhấc máy, tin nhắn không trả lời và ngay cả căn phòng ngủ cũng không quay trở về. Kasem lần đầu tiên hiểu được cảm giác của Manee trước đây khi mỗi lần muốn gặp Veera. Quả thật điều đó rất đau đớn, bất lực kèm một chút tủi nhục.

Cuối cùng khách sạn cũng đã được xây dựng hoàn tất và được đem ra đấu giá giai đoạn cuối. Trong bữa tiệc được tổ chức trước khi công bố người thắng thầu sở hữu khách sạn, Kasem vẫn tham dự các bữa tiệc của chủ khách sạn mời như thường lệ. Dẫu không thích tham gia những buổi tiệc như vậy nhưng vì công việc, Kasem vẫn đến để hoàn thành hợp đồng. Kasem biết trong buổi tiệc sẽ gặp phải những ai. Kasem dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhắc bản thân phải cố gắng vượt qua. Nhưng một hình ảnh, cùng một bầu không khí khiến Kasem đến khó thở khi nhìn thấy không phải là Han và Min mà là Veera và Manee khiến Kasem phải quay ra bãi biển. Đứng trước bờ biển Kasem đã nghĩ đến muốn dìm mình xuống nhưng sự sợ hãi khiến Kasem không dám bước tiếp sâu hơn nữa mà bật khóc.

-Han: Kasem, cậu không sao chứ?

-Kasem: Sao cậu lại ra đây, quay lại bữa tiệc đi. Mình muốn ở đây một mình.

-Han: Kasem, cậu sợ nước mà. Đừng đứng đây một mình sẽ nguy hiểm lắm. Anh ta không đáng để cậu phải làm vậy đâu.

-Manee: Cảnh tượng gì đang diễn ra trước mắt tôi vậy. Veera nên nhìn thấy người mà trước đây anh ấy cố gắng bảo vệ đang làm gì mới phải.

-Han: Không phải việc của cô Manee.

Trước lời nói của Manee, Kasem cảm thấy có điều gì đó không lành, cũng đoán được điều gì đó liên quan đến đêm mà Kasem đi đón Han.

-Kasem: Han, cậu vào trong đi. Tôi ở lại một mình được. Tôi muốn nói chuyện với cô ta.

Dù không muốn để Kasem lại một mình với Manee nhưng Han vẫn phải vào trong để tiếp tục bữa tiệc. Han nhìn Manee như muốn cảnh cáo.

-Manee: Cậu đã bắt đầu lo sợ rồi phải không? Tôi đã nói với bạn rồi, vị trí này không dành cho bạn.

-Kasem: Có phù hợp hay không, không phải do bạn quyết định.

-Manee: Cậu còn ngoan cố ở lại chỉ thêm đau thôi. Giờ đây, vị trí đó là của tôi.

-Kasem: Chỉ khi anh ấy nói không cần, tôi mới bỏ đi.

-Manee: Hoá ra người mặt dày không phải tôi mà nó được dành cho cậu đấy.

-Kasem: Cô nói vậy là sao?

-Manee: Tối đó, cậu quay lại với tình cũ, người đó hóa ra lại là tình địch của Veera. Trong khi đang vui vẻ bên người khác thì Veera lại gặp khó khăn vì bị lộ thông tin. Bạn nghĩ ai đã làm?

-Kasem: Ai làm người đó biết. Làm sao mà cô không dám, cô đã từng làm rồi.

-Manee: Cậu… nhưng lần này thì khác, chính cậu đã lấy tài liệu mật của anh ấy rồi đưa cho Han, còn tôi đã bên cạnh anh Veera lúc khó khăn. Tài liệu tôi lấy chỉ để giúp Veera mà thôi.

-Kasem: Hừm, sự phản bội của bạn không biến mất, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác.

Giống như trút được một cơn tức giận đã bị kìm nén bấy lâu nay. Sự bùng nổ đó không kéo dài được bao lâu, nó đã bị chặn lại bởi sự xuất hiện của Veera. Không phủ nhận cái bắt tay của Manee, anh ấy chỉ quan sát và ra lệnh

-Veera: Kit, đưa Kase về nhà, theo dõi cậu ấy cẩn thận.

-Kasem: Veera, em không làm điều đó,…

-Veera: Hãy về nhà đi, có gì chúng ta sẽ nói sau.

-Kasem: Sao anh không dặn họ tôi là tù nhân cần phải xử lý luôn đi.

-Manee: Cậu nói đúng đó.

-Veera: Kit, đưa Kasem đi.

-Kasem: Anh còn không cho tôi cơ hội giải thích. Đây có phải là cách bạn muốn tôi thấy bạn chứng minh tình yêu của bạn?

-Veera: Kasem, sau dự án kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với em. Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. (Trong lòng Veera nhìn Kasem đầy đau khổ nhưng anh không được yếu lòng luca này)

-Kasem: Em không cần anh đuổi, em không muốn ở đây nữa. Một tình yêu mơ hồ khiến cả hai đau đớn, nên nếu đã hết yêu thì xin đừng bên nhau.

-Manee: Điều đó Veera nói mới đúng bởi cậu đã phản bội trước.

-Kasem: Đừng lo lắng, tôi không còn quan tâm đến bạn nữa.

-Kit: Cậu Kasem, mời.

Suốt đường về nhà, Kasem chỉ biết khóc đến nỗi Kit và Lop không biết phải làm gì chỉ có thể thở dài.

-Lop: Xin lỗi cậu Kasem, tôi không thể nói cho cậu biết. Tôi đã cố gắng hết sức. Bạn có thể đừng giận tôi được không?

-Kasem: Không phải lỗi của cậu mà là lỗi của tôi. Tôi không giận bạn, chỉ là…

-Kit: Ông chủ rất yêu anh, anh Kasem, hãy cho anh ấy thời gian. Cậu đang hiểu lầm sếp.

-Kasem: Hiểu lầm? Lẽ nào mắt thấy tai nghe còn có thể nhầm được sao.

Kasem vốn dĩ nghĩ đó là một kế hoạch mà chỉ có Kasem là kẻ ngu ngốc, một con rối bị điều khiển mà không biết gì cả. Trở về phòng, Kasem xách vali và thu dọn đồ đạc nhưng hình ảnh Veera cứ hiện lên trong đầu. Đang loay hoay thì điện thoại reo, là Han gọi

-Kasem: Lần này lại là cái gì?

-Han: Kasem, tôi không có ý đó. Tôi xin lỗi. Chỉ là muốn hỏi bạn có ổn không?

-Kasem: Không sao đâu, chút hình ảnh cuối cùng của bạn trong tôi đã biến mất. Đừng làm phiền tôi nữa.

Kasem cúp máy, tiếng khóc càng lớn, ngực càng đau. Điện thoại lại reo. Kasem không quan tâm người bên kia là ai, cố gắng hết sức để lắng nghe

-Kasem: Còn gì nữa? Để tôi yên

-Bố Kasem: Kasem, là bố. Con có ổn không?

-Kasem: Bố, con chỉ là… con chỉ là…

-Bố Kasem: Con đang ở đâu, bố đến đón con về.

-Kasem: Con không sao, bố nghỉ ngơi sớm. Con mệt mỏi nên tắt máy trước nhé. Mai con sẽ gọi lại.

Kasem đâu biết rằng, ngay sau cuộc điện thoại đó, lòng ba Kasem như lửa đốt, tìm chỗ Kasem đang ở để đưa trở về nhà. Tuy nhiên, đây là bí mật mà bố mẹ Kasem đã giữ kín với Kasem: bố Kasem từng là một người làm trong ngành như Veera.

-Bố Kasem: Gus, hãy giúp tôi tra xem Kasem đang ở đâu và đưa thằng bé về.

-Gus: Vâng thưa sếp.

-Gus: Cậu Kasem đang ở nhà của Veera.

-Bố Kasem: Tại sao thằng bé lại ở đó? Chúng có mối quan hệ gì với nhau.

-Gus: Điều này toii cũng không rõ, cậu Kasem đã ở đó được một thời gian rồi, với tư cách là người yêu của Veera.

-Bố Kasem: Đưa thằng bé về rồi mọi chuyện tôi sẽ hỏi thằng bé sau. Hãy đưa thằng bé về an toàn.

Trong khi đó tại bữa tiệc, không đi theo kế hoạch được thông báo, họ đã công bố kết quả người sở hữu khách sạn.

-Chủ thầu: Hôm nay tôi mang tới một bất ngờ cho các vị quan khách. Chúng tôi sẽ công bố người thắng thầu khách sạn sớm hơn dự định.

-Veera: Karawek, họ có thông báo trước về việc này không?

-Karawek: Không thưa sếp, đây hoàn toàn là điều bất ngờ.

-Manee: Có kết quả sớm không phải vẫn tốt hơn sao.

-Han: Liệu chúng ta trở tay có kịp hay không?

-Thư ký của Han: Điều này nằm ngoài kế hoạch nên có lẽ chúng ta sẽ mất dự án này.

-Chủ thầu: Xin chúc mừng ngài Veera đã là chủ nhân mới của khách sạn này. Giấy tờ chúng tôi đã hoàn thành. Mời ngài tiến lên sân khấu nhận chúng.

-Mọi người: Xin chúc mừng, xin chúc mừng…

-Danel: Khốn nạn, cho khi hắn bước lên hãy cho nổ súng để giành lại giấy tờ.

-Người của Danel: Vâng thưa sếp.

Ngay khi Veera vừa bước lên sân khấu, những phát súng đầu tiên đã nổ ra tức thì. Tất cả những phát súng đều hướng về sân khấu. Tiếng súng đã làm cho các quan khách sợ chạy toán loạn. Veera kịp lấy giấy tờ và chạy về phía Manee.

-Rui: Sếp

-Veera: Đã chắc chắn Kasem về nhà an toàn rồi chứ? Hãy cho người bảo vệ em ấy cẩn thận

-Karawek: Kit đã gọi điện báo cậu Kasem về tới nhà an toàn rồi ạ.

-Manee: Lúc nào rồi mà anh không quan tâm đến bản thân mà còn để ý cậu ta. Khéo cậu ta còn vui sướng khi anh không ở bên cạnh.

-Veera: Đây không phải lúc nhắc đến chuyện đó. Hãy chú ý lời nói của mình, Manee, đừng vượt quá giới hạn.

Ngay lúc này, Rui đưa khẩu súng cho Veera để tự vệ. Bên cạnh Veera lúc này chỉ còn Rui và Karawek, trong lúc Veera chưa xác định được tất cả vị trí của những tên bắn súng nhưng phải bảo vệ Manee nên đã bị bắn trúng.

-Manee: Veera… Veera…

Lúc này, cảnh sát đã tới nơi và kiểm soát tình hình. Những kẻ bị bắt đã tự sát, còn lại đã trốn thoát, khi thấy cảnh sát đã tới và đảm bảo Manee an toàn thì cũng là lúc Veera rơi vào tình trạng hôn mê.

Sáng hôm sau, Kasem thức dậy với một cơn đau đầu nhẹ bởi có lẽ hôm qua cậu đã nghĩ quá nhiều điều. Bên dưới ồn ào đến mức Kasem không thể không đứng dậy chạy xuống xem có chuyện gì.

-Gus: Hãy giao cho chúng tôi cậu Kasem

-Kit: Ông chủ không có ở đây, chúng tôi không dám giao cậu Kasem cho ai.

-Gus: Danh tiếng của sếp trong ngành các cậu không thể chưa từng nghe đến đúng không? Ông ấy muốn đón cậu Kasem đi.

-Lop: Dù vậy sếp của tôi là ngài Veera nên chưa có lệnh, tôi tuyệt đối không làm

Ngay sau khi nghe đoạn hội thoại Kasem đoán có điều gì đó không ổn, Kasem nhanh chóng kiểm tra điện thoại. Đó là người mà bố Kasem cử tới để đón về Kasem về, không cần suy nghĩ nhiều, Kasem nhanh chóng cầm lấy đồ của mình và chạy đến chỗ họ. Khi thấy Kasem chạy xuống lầu, Gus liền ra hiệu đón và bảo vệ Kasem một cách nhanh chóng, hai bên chĩa súng vào nhau như một lời đe doạ.

-Gus: Bạn không tôn trọng sếp của tôi? Hay bạn muốn cậu Kasem bị thương?

-Lop: Chết chắc rồi (Lop lẩm nhẩm trong miệng)

Lop và Kit vội bỏ súng xuống, bất lực để Kasem đi. Kasem vừa đi thì một chiếc xe khác vừa vào cổng, qua lớp kính Kasem lờ mờ nhận ra cô gái ngồi trên xe ấy mang dáng vẻ của người đã đi cùng Veera ở Mỹ. Nhưng bây giờ, Kasem không đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều hơn nữa.

Khi chiếc xe vừa dừng lại, Thany chạy vội vàng vào bên trong.

-Thany: Anh Veera sao rồi, nghe nói anh ấy đã bị bắn. Có nguy hiểm không?

-Kit: Ông chủ bị bắn khá nặng, đã có vụ đấu súng ở đó.

-Thany: Tại sao lại có những vụ xả súng ở đó? Còn ai bị thương không? Hai người vẫn ở nhà như thế nào?

-Lop: Cô chủ ơi, cô có thể hỏi từng câu từ từ và chậm lại được không.

-Kit: Ngẫu nhiên, hôm qua họ tuyên bố người trúng thầu dự án khách sạn, do Danel không thể lấy được khách sạn và muốn cướp tài sản nên giữa các bên xảy ra đấu súng. Karawek và Rui bị thương nhẹ. Ông chủ bảo vệ cô Manee nên đã bị trúng đạn.

-Lop: Chúng tôi ở nhà vì lệnh bảo vệ cậu Kasem, nhưng vừa rồi chúng tôi đã để cậu ấy bị đưa đi.

-Thany:Anh Kasem? Đó có phải là người mà anh Veera đã gặp ở Mỹ?

-Lop: Ừ, anh ấy là người yêu của sếp.

-Thany: Hai người có ảnh của anh ấy không?

Tài liệu thu thập thông tin từ khi Veera muốn biết, Kit đã được đưa cho Thany, bên trong có những bức ảnh của Kasem.

-Thany: Là anh ấy. Không trùng hợp đến vậy chứ! Vậy bây giờ tôi có thể đến bệnh viện được không?

-Kit: Được rồi, đi với chúng tôi.

Thany đến bệnh viện, nóng lòng muốn tìm anh trai. May mắn thay, ca phẫu thuật thành công, Veera được chuyển vào phòng hồi sức, và đó là phòng VIP. Veera thức dậy sau hai ngày hôn mê.

-Thany: Người ta nói chớ có sai "anh hùng không qua ải mỹ nhân", anh cũng không ngoại lệ. Thật thất vọng (Thany vừa nói vừa lắc đầu đầy thích thú)

-Veera: Em quay về từ Mỹ chỉ để chọc ghẹo anh thôi đúng không. Nếu vậy em có thể đi được rồi.

-Thany: Em vốn dĩ định ở thêm một tháng rồi về, dù sao thì em cũng đã tốt nghiệp và muốn về Thái làm việc sau đó. Khi nghe tin anh bị thương em đã vội vàng thu xếp hành lý để quay về, vậy mà anh nói như vậy.

-Veera: Kasem vẫn không biết về chuyện đêm đó, phải không?

-Thany: Em ở đây anh không hỏi lại đi hỏi về ai vậy.

-Lop: Xin lỗi ông chủ, ngay sáng hôm sau cậu Kasem đã bị người của ngài Ritthirong đưa đi.

-Kit: Hình như cậu Kasem vẫn không biết chuyện.

-Veera: Vậy còn Rui và Karawek thế nào?

-Kit: Họ đều ổn, vết thương nhỏ nên đã quay lại làm việc bình thường. Hôm nay tôi và Lop đến thay ca cho họ về nghỉ ngơi.

-Veera: Ngài Ritthirong đã đến sao? Gọi cho Tan để gặp tôi.

-Thany: Người thì còn bị thương nặng, nhưng lại không lo cho mình mà cho người khác. Vậy anh Kasem là người yêu của anh thật sao?

-Veera: Được rồi, em về nghỉ ngơi đi. Anh đã tỉnh lại rồi mà.

Khi Tan được Lop gọi báo Veera muốn gặp mặt, trong lòng Tan cũng lo lắng không biết có điều gì xảy ra, bản thân Tan cũng muốn tới thăm Veera nhưng sợ phiền. Nhưng vì đã được gọi nên Tan sắp xếp báo New biết và một mình tới thăm Veera

-Tan: Ông chủ gọi cho tôi.

-Veera: Cậu có biết ngài Ritthirong và Kasem có mối quan hệ gì không?

-Tan: Ngài Ritthirong? Đó là cha của Kasem. Vấn đề là gì?

-Veera: Vì cậu trước đây chỉ làm những công việc đơn giản và bảo vệ tôi, không đi sâu vào giới nên chưa nghe tới danh ngài ấy ở trong giới. Trước đây ngài ấy là người nổi tiếng trong ngành, có điều không ngờ lại là bố của Kasem.

Tôi đã đắc tội rồi

-Tan: Vậy sếp với Kasem có mối quan hệ là…

-Veera: Cậu làm việc cho tôi lâu như vậy, sao cậu không đưa Kasem đến gặp tôi sớm hơn?

-Tan: Ông chủ, ông đã chọn đúng người cứng đầu lại bướng bỉnh rồi.

-Thany: Sao dám nói xấu người yêu của sếp mình như vậy? Anh không sợ khi anh Veera khoẻ lại sẽ phạt anh sao.

-Tan: Thany, cô chủ về lúc nào vậy?

-Thany: Gọi em là Thany được rồi, em không phải là sếp của anh nên không cần gọi như vậy khi anh đã không còn làm việc cho anh trai của em nữa. Em cũng vừa mới về được hai hôm thôi.

-Tan: Vậy sếp, anh sẽ tính làm gì tiếp theo? Với tôi, bố mẹ Kasem không hề khó tính, họ gần gũi và ấm áp. Kasem là con một nên họ rất thương và quan tâm đến Kasem.

-Veera: Chờ vết thương thuyên giảm, tôi sẽ đến gặp Ngài ấy và nói chuyện với Kasem. Kasem vẫn đang hiểu lầm tôi, em ấy chắc đang tức giận lắm.

-Thany: Anh cần em hay anh Tan đi dò trước tình hình giúp anh không? Dù sao đó cũng là bố mẹ của người yêu anh đấy.

-Veera: Em cũng biết Kasem sao?

-Thany: Anh quên em cũng học ở Mỹ sao. Người em kể đã giúp em ở Mỹ chính là anh Kasem. Nên em biết anh Kasem khi anh ấy du học ở Mỹ. Mà cũng chừa cho cái tội anh đi với gái.

-Veera: Em biết anh không có hứng thú với phụ nữ mà. Vậy hai người giúp anh.

-Thany: Em chưa đến nhà anh Kasem bao giờ nên anh Tan giúp em nhé.

-Tan: Được ạ, tôi sẽ nhờ New mua đồ rồi sẽ chở cô Thany cùng đến nhà thăm Kasem. Nghe nói cậu ấy cũng ốm mấy ngày nay rồi.

-Veera: Thany, em đừng làm điều gì dại dột.

Khi nghe Tan nói Kasem ốm, Veera chợt đau nhói ở tim, muốn chạy đi tìm Kasem ngay lập tức để biết được tình hình. Nhưng bản thân Veera cũng đang là người bệnh nên không thể gây thêm phiền toái cho người khác, đành chờ đợi thông tin từ Thany và Tan sau cuộc gặp gỡ.

*C14

Ngồi trên xe Kasem vẫn không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Lòng Kasem trở nên bối rối, cảm giác lo lắng bất an đến lạ thường. Kasem cũng không biết những cảm xúc này đến từ đâu.

-Kasem: Các anh là ai? Sao lại đến đón tôi. Thật sự là bố tôi đã bảo các anh đến sao.

-Gus: Cậu Kasem, cậu không cần phải lo nghĩ nhiều. Chúng tôi làm theo lệnh của Ngài Ritthirong. Còn lại cậu hãy hỏi Ngài ấy. Tôi tuyệt đối không làm hại cậu.

Trong khi đó Kasem trở về nhà, lao vào ôm chầm lấy bố mẹ. Mẹ Kasem vỗ về Kasem và đưa Kasem về phòng nghỉ ngơi.

-Kasem: Mẹ, bố đâu rồi?

-Mẹ Kasem: Bố đang nói chuyện với vài người ở phía dưới. Con cứ hãy nghỉ ngơi đi.

-Kasem: Họ là ai vậy, tại sao bố lại quen biết họ? Nó sẽ không như con nghĩ chứ.

-Mẹ Kasem: Bố mẹ sẽ kể chuyện này cho con nghe sau, giờ con đang mệt nên cứ ngủ trước đi. Đến chiều chúng ta sẽ nói tiếp.

Kasem gạt hết đồ công nghệ của mình sang một bên, tắt điện thoại và ngủ tiếp. Khi Kasem thức dậy trời đã bắt đầu chạng vạng, Kasem xuống nhà ăn tối với bố mẹ. Trong bữa ăn, bố mẹ Kasem đã kể cho Kasem nghe về bí mật của họ và cách mà ông ấy rời ngành.

-Kasem: Bố, mọi chuyện là như thế nào vậy ạ?

-Bố Kasem: Con đã bớt sốt chưa, ăn nhiều vào, con gầy đi nhiều rồi đấy.

-Kasem: Bố, đừng đổi chủ đề mà.

-Bố Kasem: Vậy con và Veera là mối quan hệ gì?

-Kasem: Con sẽ kể sau khi bố kể xong câu chuyện của mình.

-Bố Kasem: Cũng không có gì đâu. Lúc ba còn trẻ thấy công việc đó cũng hay nên học đòi, đến khi làm rồi mới thấy nhiều thứ không như ta tưởng. Làm dần thì ba cũng muốn rút khỏi đó, điều ba không ngờ tới là gia đình cần khoản tiền lớn để chữa trị bệnh cho bà của con. Nên ba lại tiếp tục làm để có tiền cho đến khi gặp mẹ của con. Ba đã nghĩ nếu còn tiếp tục, gia đình nhỏ của ba sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm bởi những kẻ thù xung quanh. Nên ba quyết định dời khỏi giới và làm ăn lại từ đầu. Thời gian trôi đi thì tên tuổi cũng phai mờ thôi nên giờ ít người còn biết ba từng là Mafia.

-Kasem: Vậy sao ba có thể nhờ được người sáng nay đến đón con?

-Bố Kasem: Họ từng làm việc cho ba dù sau này không làm việc cùng nhưng khi có việc ba cần giúp, họ vẫn sẵn sàng giúp. Những người trong nghề này dù có máu lạnh thật nhưng đã là anh em thì lại trọng nghĩa tình.

-Kasem: Ra là vậy, hèn gì đàn em của Veera cũng vậy.

-Bố Kasem: Dù ba không còn ở trong ngành nhưng một số việc ba vẫn biết. Veera cũng là một cái tên khá nổi bật trong ngành. Cách làm việc của cậu ta cũng khác đôi chút, không quá tàn nhẫn nhưng cũng không để lại dấu vết gì mỗi khi giao dịch hay xử lý ai đó.

-Mẹ Kasem: Kasem này, con và cậu ta có mối quan hệ gì?

-Kasem: Con… Có thể coi anh ấy là người con yêu.

-Bố Kasem: Khi yêu một người, họ sẽ làm tất cả vì con. Nên ba vẫn nhắc lại câu nói đó, nếu người đó không thương con, về nhà, bố mẹ vẫn luôn chào đón con.

-Kasem: Con biết bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Mối quan hệ này cũng vậy, con cần thêm thời gian để suy nghĩ.

-Mẹ Kasem: Yêu một người còn làm trong giới con phải biết nó sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt người có tiếng như cậu ấy.

-Kasem: Con cũng không biết nữa, nhưng con cảm nhận được anh ấy luôn bảo vê con trừ lần này…

-Mẹ Kasem: Con chỉ mới quen cậu ấy thôi! Sẽ còn nhiều điều thử thách để chứng minh cậu ấy có thật sự yêu con như con nghĩ hay không. Còn bây giờ con cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cha mẹ là sự an toàn của Kasem và cho Kasem sự bình yên cùng lời khuyên để chữa lành những vết thương lòng.

-Bố Kasem: Thời gian này con cứ ở đây với bố mẹ cho đến khi tốt hơn.

-Kasem: Con lại làm bố mẹ phải lo lắng rồi.

-Bố Kasem: Mấy hôm nay cùng bố đi trồng cây, đừng lên mạng xã hội đọc tin tức nhiều, hãy để bản thân được thư giãn. Bố nói với mấy đứa ở công ty, có chuyện gì thì trực tiếp đến nhà giải quyết cũng được.

-Kasem: Bố, ​​công việc của bọn trẻ thật vất vả. Giờ con lại không đến công ty mà bắt bọn trẻ mang tới đây nữa.

-Bố Kasem: Vậy là bố làm sai rồi sao. (Bố Kasem nói với giọng trêu đùa)

-Kasem: Bố…

Đã hai ngày trôi qua, Kasem cảm thấy bị cô lập với thế giới bên ngoài bởi anh đã làm như những gì mà bố bảo.

Mấy ngày này dù không bị Veera làm phiền nhưng Kasem lại nhớ cảm giác ấy. Đã có lúc Kasem bất giác nhấc máy gọi nhưng đầu bên kia chỉ đổ chuông mà không ai nhấc máy. Cảm giác hụt hẫng khiến Kasem không thể hiểu được "tại sao lại có thể nhớ anh đến mức như vậy." Ở tầng dưới, Kasem nghe thấy một tiếng huyên náo. Chuyển từ phòng của mình xuống lầu, thấy những đứa em của Kasem đang đứng bên dưới với những tài liệu lớn nhỏ. Khuân mặt họ thay đổi từ lo lắng sang vui vẻ

-Lya: Anh Kasem đã khoẻ hơn chưa ạ? Bọn em đến thăm anh đây.

-Diny: Bọn em mang công việc tới có phiền anh nghỉ ngơi không?

-Gin: Em đã cố cản rồi nhưng mọi người bảo cứ mang tới nếu không sẽ tồn đọng quá nhiều. Nếu anh mệt thì trò chuyện với bọn em một lúc rồi nghỉ ngơi tiếp ạ.

-Kasem: Được rồi, anh đã khoẻ hơn nhiều rồi. Anh đã nằm nhiều rồi, anh nghĩ mình cần phải vận động. Mang tài liệu lên phòng của anh, chúng ta sẽ cùng làm.

-Ken: Đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh không nói với chúng tôi?

-Sam: Anh còn tắt máy nữa nên bọn em không thể liên lạc được.

-Kasem: Ồ, anh quên vẫn chưa bật máy lên. Thật xin lỗi mấy đứa. Anh cũng ok hết rồi, không cần lo nhé.

-Diny: Vẫn là em thấy không ổn nên thôi, tốt hơn là bọn em nên mang tài liệu về.

-Kasem: Được rồi, anh ghi nhận tấm lòng của các em. Các em đã vấy vả mang tài liệu đến đây rồi, mang về không phải uổng sao? Chúng ta cùng làm thôi rồi trưa nay ở lại ăn cơm với gia đình anh nhé.

Cứ như vậy làm việc cùng nhau cho đến trưa, sau đó dùng bữa cùng nhau. Kasem yêu cầu bọn trẻ ở lại một thời gian vì Kasem ở nhà cũng khá buồn chán và muốn có bạn tới để trò chuyện.

-Ken: Bọn em thấy anh như vậy cũng yên tâm hơn rồi.

-Diny: Đừng bỏ chúng tôi nữa. Đến công ty cho vui.

-Kasem: Ukm, trong một hai ngày nữa anh sẽ đến làm việc với mọi người. Vậy ở công ty còn có vấn đề gì nữa không?

-Lya: Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, những chuyển nhỏ nhặt bọn em tự giải quyết được mà.

-Kasme: À đúng rồi! Hợp đồng với khách sạn đó, cũng sắp tới ngày công bố rồi đúng không? Vậy cũng sắp kết thúc được rồi. (Kasem nới với giọng có một chút buồn)

-Ken: Khách sạn đã được công bố thuộc về ai rồi nên hợp đồng kiểm toán cũng kết thúc, họ đã thanh toán cho chúng ta rồi ạ.

-Kasem: Người sở hữu nó là ai?

-Sam: Nhưng Kasem có biết ... (Lời chưa dứt, Gin vội bịt miệng Sam lại, khiến lời chưa được nói vội bị nuốt lại)

-Kasem: Sao vậy? Có vấn đề gì với hợp đồng đó hay chủ nhân của khách sạn sao?

-Ken: Không có gì đâu, vì không có anh, chúng ta cũng tan nát cõi lòng thôi. Chứ hợp đồng làm sao có vấn đề được.

-Lya: Thành công hơn mong đợi ấy chứ ạ.

-Sam: Ý tôi là vậy.

-Kasem: Không lừa anh chứ?

-Diny: Thật mà. Dạo này anh hơi đa nghi bọn em nhiều đấy.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, tất cả đều chờ đợi người bước vào xem là ai, mẹ Kasem ra mở.

-Mẹ Kasem: Tan, lâu lắm rồi cháu mới qua đó. Tìm Kasem sao?

-Tan: Dạ, cháu có qua căn hộ nhưng không thấy nên đoán chắc cậu ấy đang ở nhà cô chú.

-Mẹ Kasem: Kasem ở đây được hai, ba bữa rồi. Các cháu vào nhà đi.

-Mẹ Kasem: Kasem, Tan đến thăm con.

-Kasem: Sao cậu không gọi trước?

-Tan: Vậy cậu có mở máy không?

-Thany: Anh còn có nhớ em không, Kasem?

-Kasem: Em về rồi à? (Kasem chạy lại ôm Thany, lâu lắm rồi Kasem mới gặp lại cô ấy)

-Tan: Trái đất thật nhỏ bé, vậy là chúng ta đều quen nhau hết.

-New: Bọn em sẽ không làm phiền bạn, phải không?

-Kasem: Không, càng nhiều người càng vui. Bạn mang theo những gì đến vậy?

-New: Chúng tôi nghe nói bạn bị ốm, vì vậy chúng tôi đã mang một số trái cây. Bạn có tốt hơn không?

-Kasem: Cảm ơn New, bây giờ anh đã tốt hơn nhiều rồi.

-Tan: Nếu vậy, cậu có muốn ra sân chơi bóng rổ không?

-Kasem: Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa chơi, vậy đi thôi. Chờ tôi lên lấy đồ nhé.

-Tan: Các em vẫn chưa nói cho cậu ấy chuyện của Veera phải không?

-Lya: Em sợ anh Kasem lại buồn nên chưa dám nói.

-Gin: Cô gái này là ai vậy ạ?

-Tan: Đây là Thany, em gái của anh Veera.

-Ken: Trông họ không giống nhau lắm.

-Thany: Tất nhiên rồi ạ, em và anh Veera đều là trẻ mồ côi, chỉ là anh Veera luôn dẫn em theo và cho phép em làm em gái mà thôi.

-Diny: Vậy cho bọn chị xin lỗi nhé, vì đã nói lời đó.

-Thany: Không sao ạ, em không bận tâm chuyện đó đâu.

Loanh quanh một chút, hỏi thăm nhau rồi mọi người cùng nhau ra sân bóng rổ. Chỉ có các chàng trai là cùng nhau ra sân còn các cô gái ngồi ngoài cổ vũ. Nếu đây là trận đấu thực thụ thì tiếng hét của các cô gái thật thêm nhiều sức để giành chiến thắng. Sau hai hiệp đấu, dường như họ cũng thấm nhuần mệt và đổ nhiều mồ hôi.

-Thany: Các anh hãy nghỉ tay uống nước trước đã.

-Kasem: Lâu rồi mới được chơi lại nên hơi mệt thật đấy. Nhưng cảm giác được chạm lại quả bóng đã quá.

-Tan: Cậu vẫn như xưa, không ai giành được bóng. Chúng ta có nên tổ chức để chơi cùng nhau không, nó sẽ rất tốt cho sức khoẻ.

-Ken: Đáng lẽ anh nên tổ chức hoạt động thể thao như vậy cho bọn em.

-Gin: Anh rảnh quá ha. Anh không sợ thiếu thời gian cho người yêu hay sao.

-Sam: Anh không thấy mặt Gin sắp xỉu rồi hay sao.

Thany ra hiệu cho Tan để hỏi dò khi đã thấy tinh thần của Kasem đã tốt hơn nhiều.

-Tan: Này Kasem, có câu hỏi này tôi muốn hỏi cậu. Cậu có biết sếp của mình đúng không?

-Kasem: Ông chủ? Người đã giúp bạn khi còn học đại học. Mình chỉ nghe cậu nhắc qua còn chưa từng nghe cậu nhắc đến tên người đó bao giờ.

-Tan: Đúng! Sếp của tôi là Veera.

-New: Em không biết anh Kasem có thật là người yêu của sếp anh Tan hay không.

-Thany: Anh Kasem, anh Veera cũng chính là anh trai của em.

-Kasem: Làm sao có thể, anh Veera là trẻ mồ côi.

-Thany: Em và anh Veera lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi, em hay bị bắt nạt rất nhiều nhưng được anh Veera bảo vệ. Cho đến khi Veera được ông Khan nhận nuôi, ạn Veera vẫn đưa em đi cùng. Ông Khan là người hướng dẫn và chỉ bảo cho anh Veera nên ông Veera rất mang ơn ông Khan.

-Kasem: Vậy tại sao mọi người lại nhắc đến anh ấy?

-Lya: Người thắng dự án lần này là anh Veera. Đài báo cũng đưa tin ngày hôm đó có hỗn loạn xảy ra và có vài người bị thương. Có điều em cũng không rõ ai bị thương và điều gì đã khiến họ loạn lên như vậy.

-Ken: Nên bọn em nghĩ anh có mặt ở đó nên muốn hỏi anh. Thật may khi bố anh gọi báo anh an toàn.

-Kasem: Hôm đó, anh giận anh Veera sau đó anh ấy trực tiếp sai người đưa anh về nên anh cũng không biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? (Kasem cũng bắt đầu lo lắng, anh chỉ mong điều mình suy nghĩ sẽ không diễn ra)

-Tan: Trong bữa tiệc ngày hôm đó, có một cuộc bắn súng sau khi họ công bố người sở hữu khách sạn và sếp đã bị bắn và bị thương nặng vẫn đang nằm trong bệnh viện.

-Kasem: Tại sao…? Còn ai khác bị thương nữa không? (Khuân mặt Kasem bắt đầu tái nhợt)

-Sam: Em định nói nhưng sợ anh buồn nên không nhắc đến tiếp.

-Thany: Có anh Karawek và anh Rui còn ở lại nên cũng bị thương nhưng không nặng, họ đã quay lại làm việc ngay sau hôm đó.

-Kasem: Vậy đợi anh quay về thay đồ rồi hãy cùng nhau đến bệnh viện.

Kasem ba hồn bảy vía, vội vàng chuẩn bị rồi đến bệnh viện.

-New: Anh Kasem còn lo lắng nhiều cho anh Veera như vậy.

-Thany: Thôi, coi như anh trai em bị bắn cũng xứng đáng.

-Tan: Thany, đừng nói sếp như vậy. Anh theo sếp cũng vài năm nhưng đủ hiểu, sếp chưa lo lắng cho ai nhiều như vậy.

-Diny: Vậy có cần bọn em giúp gì không?

-Thany: Thái độ anh Kasem như vậy chắc chúng ta không phải làm gì đâu ạ.

Cảm giác lúc này Kasem chỉ lo lắng cho Veera, mọi bực bội mà Kasem gánh chịu từ Veera đều tan biến hết. Ngồi trên xe, Kasem nắm chặt hay tay lại với nhau chỉ mong Veera bình an.

-Tan: Kasem, cậu cứ bình tĩnh đã. Sếp đã qua cơn nguy kịch rồi.

-Thany: Đúng vậy ạ, anh trai em đã tỉnh lại rồi. Ạn đừng siết chặt tay như vậy.

-Kasem: Hôm đó anh đã thấy không yên tâm rồi, giờ không thấy tận mắt anh sẽ không bình tĩnh được.

Khi đến đó, Kasem luôn lẩm bẩm rằng không sao, Veera sẽ không sao. Mở cửa phòng, Kasem thấy anh nằm im trên giường. Không hiểu sao Kasem không cầm được nước mắt, cứ tuôn trào ra như một đưa trẻ. Không ai vào phòng bệnh với Kasme, họ để Kasem ở lại một mình cùng Veera. Veera bị đánh thức bởi tiếng khóc. Kasem từ từ bước lại gần anh ấy.

-Kasem: Anh Veera, anh thực sự không sao phải không?…

-Veera: Kasem, sao em lại ở đây? Tôi đã không sao rồi.

-Kasem: Cẩn thận vết thương. Nếu anh mệt không cần ngồi dậy.

-Veera: Bạn có vẻ lo lắng cho tôi rất nhiều? Nói thật, tôi không quan tâm đến bạn và Han, và tôi không nghi ngờ gì bạn đã phản bội tôi. Chỉ là…

-Kasem: Mọi chuyện đã qua, tất cả là do em tự suy nghĩ. Để em đỡ anh dậy.

-Veera: Kasem, tôi nói thật, tôi không muốn em rời xa tôi, tôi muốn giữ em bên mình mãi mãi.

-Kasem: Anh sẽ phải nằm viện bao lâu nữa?

-Veera: Ba ngày nữa tôi có thể xuất viện và về nhà tự dưỡng thương.

-Kasem: Vậy em sẽ đến bệnh viện chăm anh, anh phải nghe theo hướng dẫn của bác sỹ. Như vậy đã quá nguy hiểm rồi.

-Thany: Em có anh rể rồi phải không? Cuối cùng cũng có người quản được anh trai em. Nhưng mà, anh Veera về nhà thì em cũng không chăm sóc anh đâu nhé.

-Veera: Anh có thể tự chăm sóc được, những vết thương như vậy đâu phải chưa từng xảy ra.

-Kasem: Anh bị thương như vậy không phải lần đầu. Anh có thể quý trọng mạng sống của mình hơn được không. (Kasem nói với giọng trách móc)

-Thany: Nóc nhà nói cấm có sai.

-Kasem: Thany ... nhưng dù anh ấy có về nhà anh cũng tới chăm sóc giúp.

-Veera: Đó cũng là nhà của em. Tại sao lại nói là đến vậy?

-Kasem: Không có gì.

-Thany: Vậy đợi anh trai khỏe hơn, chúng ta đi Phuket được không? Em muốn đi đến bãi biển.

-Kasem: Được rồi, hãy đợi anh ấy khỏe lại.

Thời gian Veera phải nằm viện để điều trị, Kasem luôn thúc trực ở bên cạnh dù có người đến thay Kasem cũng không dời đi. Nhìn thấy Kasem như vậy, dù trong lòng Veera có xót nhưng cảm thấy hạnh phúc vì có người luôn bên cạnh lo lắng và chăm sóc cho mình như vậy. Không còn phải tự chăm sóc hay một mình vượt qua những điều không vui, lo âu trong cuộc sống bởi Kasem luôn sẵn sàng lắng nghe, động viên Veera.

*C15

Sau hai ngày, Veera được xuất viện trở về nhà. Kasem tiếp tục chăm sóc Veera tại nhà cho đến khi vết thương lành hẳn. Trước khi thực hiện lời hứa với Thany, Veera muốn đến nhà Kasem để thăm bố mẹ Kasem.

-Kasem: Anh có quyết định gặp bố mẹ thật không?

-Veera: Vì vậy, bạn nghĩ rằng tôi đang nói đùa? Đối với tất cả mọi thứ về bạn, tôi thực sự muốn làm điều đó.

-Kasem: Vậy anh sẽ gặp với tư cách là gì đây?

-Veera: Trước tiên, tôi phải xin lỗi ba của em.

-Kasem: Vì sao chứ?

-Veera: Chắc em đã biết về quá khứ của ngài ấy rồi phải không?

-Kasem: Em đã nghe ba kể nhưng nó có liên quan gì.

-Veera: Tôi phải xin lỗi vì làm con của ngài ấy gặp nguy hiểm, không bảo vệ được em cho tốt vậy mà còn đưa em đi không nói lời nào.

-Kasem: Em không phải trẻ con nên anh không cần phải làm vậy.

-Veera: Tôi cũng phải đường đường chính chính hỏi xin em về.

-Kasem: Nếu bố mẹ em không chấp nhận thì sao?

-Veera: Tôi sẽ thuyết phục và chứng minh cho họ thấy là tôi phù hợp với em.

-Kasem: Làm thế nào bạn có thể hấp dẫn như vậy cho dù bạn mặc gì?

-Veera: Chỉ có tôi trong mắt em là đủ.

Ba ngày sau, Veera đã chuẩn bị quà và ăn mặc chỉnh tề. Nói thật, mỗi lần nhìn thấy anh ấy ăn mặc như vậy, lòng Kasem lại xốn xang. Trên đường về nhà ra mắt bố mẹ, Kasem luôn nắm chặt tay Veera. Không phải Veera căng thẳng, mà là Kasem, bố mẹ Kasem biết không yêu con gái, nhưng bản thân Kasem cũng hiểu sao lại căng thẳng đến vậy, như bị bắt quả tang vụng trộm làm điều gì đó.

-Veera: Sao em căng thẳng đến vậy? (Veera cười nhẹ)

-Kasem: Anh đừng cười nữa, em cũng không hiểu sao lại như vậy.

-Veera: Em đã đưa ai về ra mắt bố mẹ em trước đây chưa?

-Kasem: Đã từng.

-Veera: Là Han sao? (Veera quay mặt ra phía cửa kính, một tay chống cằm, tay kia buông tay Kasem, giọng trầm xuống đến đang sợ)

Vẻ mặt của Veera khiến cho ngay cả Karawek và Lop ngồi phía trên cũng phải sợ, im lặng dõi theo kính chiếu hậu. Kasem thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng hơn, nhìn vẻ mặt của Karawek và Lop thì Kasem biết bản thân dù thành thật nhưng đã làm điều dại dột, từ từ quay sang năn nỉ Veera. Kasem một tay cố nắm lấy tay Veera, một tay đặt lên đùi Veera dịch chuyển lên xuống muốn xoa dịu. Thấy không khả quan, Kasem để tay Veera lên chân mình di chuyển như cách mà anh di chuyển trên chân Veera. Nhưng ánh mắt, khuân mặt và thái độ của Veera vẫn không hề thay đổi.

-Lop: Sao hôm nay sếp có thể kìm chế được dục vọng tốt vậy, kể cả khi cậu Kasem đã làm đến vậy. (Lop mấp máy môi mà nói không lên tiếng)

-Kasem: Nhưng nó không hề giống nhau. Han không hề chủ động muốn gặp ba mẹ em, là em tự đưa cậu ấy về. Còn anh là chủ động. (Kasem cảm thấy càng nói càng có điều gì đó không đúng)

-Veera: Vậy nếu anh không chủ động, em không định giới thiệu anh với bố mẹ phải không?

-Kasem: Không phải là em không đưa anh về mà em chưa kịp tìm thời điểm phù hợp thì anh đã muốn gặp họ rồi. Nên…

Cuộc hội thoại chưa đi đến hồi kết nhưng chiếc xe đã dừng lại ở cửa nhà của bố mẹ Kasem. Vừa vào đến nhà, họ vừa kịp chào hỏi, bố Kasem đã gọi ngay Veera ra ngoài nói chuyện riêng.

-Bố Kasem: Veera, cậu cùng tôi ra ngoài nói chuyện được không?

-Veera: Được ạ.

-Kasem: Mẹ, bố có chuyện gì muốn nói riêng mà không muốn cho con biết sao?

-Mẹ Kasem: Mẹ cũng không biết nữa, từ lúc con báo cậu ấy muốn gặp, bố con đã luôn như vậy rồi.

-Kasem: Nãy con còn chọc giận anh Veera nữa , chưa kịp dỗ được anh ấy.

-Mẹ Kasem: Hiếm khi có người dỗi con được đấy. Nhưng cậu ấy giận điều gì sao?

-Kasem: Con lo lắng không biết bố mẹ có chấp nhận anh ấy không rồi buột miệng nói đã từng dẫn Han về gặp bố mẹ.

-Mẹ Kasem: Tính sở hữu của cậu ấy cung thật cao, vậy không biết có nên đưa con cho cậu ấy không nữa đây.

-Kasem: Mẹ… đừng đùa con nữa, con vẫn còn lo sợ đây.

-Mẹ Kasem: Con hay thoải mái hơn đi.

Trong khi đó, bố của Kasem và Veera lên sân thượng để trò chuyện.

-Bố Kasem: Veera, tên của cậu trong ngành không phải tôi không biết nhưng điều đó không an toàn cho con trai tôi.

-Veera: Xin hãy giao Kasem cho tôi, nếu cậu ấy rụng dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ chịu mọi hình phạt. Những lần bị thương trước, tôi cũng phải nói lời xin lỗi.

-Bố Kasem: Vậy điều gì sẽ xảy ra với hai người, liệu hai người có chịu được sự phán xét và định kiến ​​của xã hội này không.

-Veera: Mặc dù luật pháp không hợp pháp cho mối quan hệ của tôi và Kasem, nhưng tôi chỉ quan tâm đến những người mà tôi cho là quan trọng họ nghĩ sao về chúng tôi. Tôi cũng sẽ bảo vệ Kasem để cậu ấy không bị tổn thương bởi những định kiến ​​đó.

-Bố Kasem: Nói thì dễ làm mới khó, nhưng tôi tạm thời giao Kasem cho cậu, hy vọng cậu sẽ chứng minh cho tôi thấy con trai tôi thực sự hạnh phúc khi ở bên cạnh cậu.

-Veera: Chỉ cần ngài tin tưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt nhất trong khả năng của mình. Bảo vệ cậu ấy bằng cả mạng sống của mình. Ánh ban mai ló dạng sau tro tàn, gai góc đừng lo, tôi sẽ hết lòng yêu em ấy không chút ngại ngần, sẽ không làm ướt hai bên mi. Bởi vì tôi luôn dõi theo em ấy.

Kasem không thể biết họ đang nói về điều gì, nhưng có thể thấy sự đồng tình của bố. Dù muốn có con dâu nhưng ông ấy đã đặt hạnh phúc của Kasem lên hàng đầu. Suốt cả bữa ăn khuân mặt Veera vẫn vậy khiến Kasem cảm thấy vừa khó hiểu vừa khó xử.

-Mẹ Kasem: Món ăn có hợp khẩu vị của cậu không, Veera.

-Veera: Món ăn rất ngon ạ.

-Mẹ Kasem: Ukm, nghe nói cậu có trang trại trồng hoa sao?

-Kasem: Nơi đó rất đẹp, chắc chắn mẹ sẽ thích nó lắm.

-Mẹ Kasem: Chủ nhà chưa cho phép sao con lẹ vậy Kasem.

-Veera: Không có gì đâu ạ, Kasem quản lý nơi đó nên em ấy có quyền ạ. Nếu không phiền, hôm nào con và Kasem đưa bố mẹ tới đó nghỉ ngơi.

-Bố Kasem: Vậy phiền cậu một bữa.

-Veera: Dạ được.

-Mẹ Kasem: Hai đứa sẽ ở lại tối nay chứ?

-Veera: Chiều con có công việc nên sẽ di chuyển, còn Kasem có thể ở lại với bố mẹ.

-Mẹ Kasem: Vậy để khi khác cũng được. Hai đứa cứ ăn đi. (Mẹ Kasem đáp lại nhanh chóng khi thấy biểu cảm của con trai)

Kết thúc bữa trưa, Veera đưa Kasem về nhà và giải quyết công việc. Kasem càng bối rối trước cảnh Veera giận dỗi như vậy, trong lòng lại lo sợ không biết tối nay Veera có trở về hay không. Kasem ngồi chờ đến tối ngay khi nghe tiếng xe của Veera, Kasem chạy xuống nhưng Veera lại di chuyển vào phòng làm việc để lại Kasem trong sự bất lực. Khi đã thấy Karawek rời phòng, Kasem tiến tới hỏi thăm.

-Kasem: Sếp của cậu đang làm gì vậy?

-Karawek: Sếp vừa giải quyết xong công việc, giờ chỉ đang xem lại tài liệu. Cậu có thể vào bên trong.

-Kasem: Anh ấy đã kịp ăn gì chưa?

-Karawek: Vẫn chưa.

-Kasem: Được rồi, anh đi ăn gì trước đi rồi nghỉ ngơi.

Kasem bước vào căn phòng chỉ thấy Veera đang nhìn ra phía bên ngoài qua cửa kính, trên tay cầm ly rượu nhâm nhi. Kasem lại gần ôm Veera từ phía sau.

-Kasem: Anh vẫn chưa ăn gì sao đã uống rượu rồi. Cẩn thận đau dạ dày đó, em mang đồ ăn vào để anh ăn trước nha.

-Kasem: Anh trả lời em được không, anh vẫn giận em chuyện hồi sáng sao?

Trước mọi câu hỏi của Kasem, Veera vẫn luôn im lặng, sắc mặt vẫn lạnh tanh. Kasem cảm thấy không hề ổn chút nào, đánh liều tối nay bản thân tự chủ động. Kasem lấy hết cam đảm di chuyển từ đằng sau lên đứng trước mặt Veera, một tay vẫn ôm Veera, một tay cởi dần từng cúc áo của Veera. Kasem lại gần vạch chiếc áo sang để lộ ngực của Veera, Kasem hôn lên ngực rồi lên cổ, lấy một tay quàng qua cổ một tay ve vãn trên ngực của Veera. Kasem kéo Veera xích gần hơn nữa rồi hôn lấy Veera.

-Kasem: Em đã chủ động đến vậy mà anh vẫn không rung động, vẫn không tha thứ cho em. Vậy em phải làm gì.

-Veera: Em có chắc là muốn làm ở đây không? Hiếm khi em chủ động như vậy, làm sao anh kìm lòng được. Anh không phải giận em mà là giận bản thân.

-Kasem: Tại sao chứ?

Veera đẩy nhẹ Kasem lên chiếc ghế sofa, hôn lên môi rồi vùi khuân mặt vào cổ Kasem, một tay chống vào ghế, một tay luồn vào bên trong chiếc áo của Kasem. Kasem mặc cho bàn tay của Veera muốn làm gì cùng được, hơi thở của Veera phả vào tai khiến Kasem cảm nhận cơ thể cũng nóng dần lên.

-Veera: Giận vì không thể gặp em sớm hơn. Anh sẽ không để em đau khổ lâu như vậy.

Kasem xoay mặt cười ngọt ngào mà hôn nhẹ lên má Veera.

-Kasem: Lỡ đâu gặp anh sớm hơn lại không yêu anh như bây giờ thì sao. Em tin mọi cuộc gặp đều có lý do và thời điểm phù hợp của nó.Em chưa từng có suy nghĩ mong sẽ gặp anh sớm nhưng em từng xin anh đừng bỏ rơi em lúc em đang yêu anh như thế này. Có được không?

-Veera: Anh sẽ nói hứa điều gì, anh chỉ hành động chứng minh cho em thấy điều đó. Nhưng không phải anh luôn tìm đến em để làm điều này không thôi mà anh muốn làm tất cả cho em để em được hạnh phúc.

Vừa dứt lời, Veera bế Kasem từ văn phòng lên phòng ngủ rồi "hầu hạ" một đêm dài.