webnovel

Oxygen The Series

Phần 1: Gui ❤️ Solo Phần 2: Phu ❤Kao Phần 3: Jedi❤️ Parm

MARIA22 · LGBT+
Not enough ratings
33 Chs

Chương 12

"Hia'Song! P'Phu đi đâu rồi?"

"Cậu chủ, tôi không biết nữa."

"Hia'Hok! Anh có nhìn thấy P'Phu không?"

"Cậu chủ, tôi không thấy ai hết. Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì! Em đi tìm Ja đây."

Tôi mất mười lăm phút chạy vòng vòng khắp nhà để tìm người nào đó đã biến mất không chút dấu vết. Tối qua, cả hai phải tách phòng ngủ riêng, nhưng chính tôi đã tuyên bố sẽ dậy thật sớm để sang tìm anh. Nhưng hiện tại là chuyện gì đây... Tôi thật sự đã dậy sớm hơn bình thường rất nhiều. Ấy vậy mà, lúc mở cửa căn phòng kế bên, chính mình chỉ tìm thấy chăn nệm được xếp ngay ngắn như thể nơi này chưa từng có người vào ở. Đến cả hành lý của P'Phu cũng không còn ở đây.

Đừng bảo với tôi là...

"Ja! P'Phu đã biến đi nơi rồi. Con không tìm thấy anh ấy đâu cả!" Tôi vừa hét lớn, vừa đẩy cửa lao vào căn phòng mà nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cứ đúng giờ lại ngồi bên trong để xem mấy bộ phim truyền hình buổi sáng.

"Nhỏ giọng nào. Đang đến đoạn hấp dẫn." Ja quay sang mắng tôi, sau đó dời tầm mắt trở về với chiếc màn hình khổng lồ trước mặt, hoàn toàn phớt lờ xung quanh. Vì thế, chính mình chỉ có thể nhào về phía bà, túm cánh tay đối phương lắc lắc, để lôi kéo lực chú ý của người nọ.

"Ja, giúp người ta trước đã. P'Phu biến đâu mất rồi. Con không tìm thấy anh ấy nữa."

"Đừng lắc nữa! Thêm lần nữa là ta ném cái ly này vào con đó." Ja lườm một cái, rồi giơ cao ly nước cam trong tay, đe doạ. Vì vậy, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc buông tay, ngoan ngoãn cúi đầu.

"P'Phu biến mất rồi, con lo lắng cũng đúng mà? Ja có thấy P'Phu đâu không?"

"Cứ là chuyện liên quan đến cậu ta, nhà mi lại hành xử như đứa con nít vậy." Bà phàn nàn, rồi cầm lấy ly nước, tao nhã nhấp một ngụm, "Mae chưa gặp cậu Phu, nhưng hình như có nghe Pa con nói gì đó về việc cho ai đó dọn vào căn nhà nhỏ cạnh khu đập nước..."

"Con đi đây." Tôi túm lấy mặt người bên cạnh, hôn lên gò má Ja một cái thay cho lời cảm ơn, làm bà phải tức giận rít lên. Ngay sau đó, chính mình gấp gáp lao khỏi phòng.

Căn nhà nhỏ cạnh đập nước mà Ja vừa nhắc tới cách khu nhà chính không xa lắm, mất chừng mười lăm phút đi bộ. Đây vốn là nơi dùng để nghỉ chân nên bình thường không có người ở. Chỉ mỗi mình tôi thỉnh thoảng ngủ lại nơi này vì yêu thích bầu không khí thoải mái ở đây, ngoài ra...

Gâu!

Là tiếng sủa của đám chó nhà tôi...

"Cậu thu dọn chỗ này một chút, rồi ở lại đây đi."

Thời điểm bước đến gần cánh cửa, tôi lập tức nghe được giọng nói sang sảng quen thuôc. Nhưng đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào bên trong, mấy tiếng sủa càng lúc càng lớn. Tiếp theo đó, lũ bạn đã lâu không gặp từ sân sau ùa tới.

Gâu! Gâu!

Tiếng sủa lớn nhất hội là của con Golden Retriever, đang dẫn đầu đội quân chào mừng. Nhất định cô nàng này vẫn nhớ rõ tôi, cho nên dù đang ở sân sau vẫn có thể nhận ra ai vừa đến. Lúc đến nơi, nó lập tức nhảy nhót xung quanh, mũi không ngừng đánh hơi, mãi đến khi tôi chịu ngồi xổm xuống chơi cùng. Ngay sau đó, đội quân năm tên còn lại nối đuôi nhau nhào tới, dùng lưỡi và chân để chào đón, khiến tôi không nhịn được phải phá ra cười.

"Bé cưng." Thanh âm kinh ngạc của Pa khiến tôi ngẩng đầu nhìn lên, và lập tức bắt gặp ngay vị trí cánh cửa vừa mở ra là mấy thân ảnh cao lớn của ông, Hia'Neung và P'Phu. Thấy vậy, tôi liền bật dậy, chạy về phía bọn họ.

"Sao Pa lạ mang P'Phu đến đây?" Tôi nhíu mày, nhìn Pa bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Và say khi thấy mớ hành lý của P'Phu bên trong, hai mày lại càng siết chặt hơn.

"Pa để nó... Ý ta là tên này sẽ ở lại đây." Pa trả lời, nhưng lại né tránh ánh mắt tôi.

"Tại sao P'Phu lại phải ở đây?"

"Ờ thì..."

"Như vậy sẽ tiện hơn cho công việc sắp tới của cậu ấy, Cậu chủ à." Hia'Neung chen vào gải thích khi thấy tôi trừng mắt tức tối với Pa. Nhưng dám cá anh ấy chỉ đang chống chế cho qua chuyện, vì sự thật nhất định là do Pa muốn tách P'Phu ra khỏi tôi.

"C không thể để P'Phu ở đây..." Pa thật sự không biết rằng tôi phải mất rất lâu mới được gặp lại anh ấy. Cảm giác chờ đợi khổ sở như chết đi sống lại...

"Bé cưng, đừng tranh cãi với ta nữa. Về chuyện ngày hôm qua..."

"Không liên quan!" Tôi vội vàng cắt ngang, "Pa có tức giận thì cũng tức giận xong rồi đi. Nhưng đừng tiếp tục như vậy nữa."

"Ơ này..."

"Gon..." P'Phu đi tới bên cạnh tôi rồi lắc đầu, "Tôi tình nguyện ở lại đây. Đừng lớn tiếng với cha em."

Thật ra, tôi chỉ muốn làm nũng Pa một chút và ông cũng biết rõ điều đó, vì đây vốn là thói quen ở chung của hai cha con. Nhưng khi thấy P'Phu nghiêm túc như vậy, bản thân chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ra hiểu chuyện, sau đó quay sang lầm bầm với Pa.

"Pa xem đi, anh ấy tốt như thế kia kìa..."

"Xời... Ta không thèm quan tâm. Về nhà chính ăn sáng với Pa nào." Nói rồi, ông hất đầu, bỏ ra bên ngoài, nhưng trước khi đi, không quên bỏ lại một câu cảnh cáo P'Phu, "Làm việc cho tử tế... Và đừng quên rằng... KHÔNG ĐƯỢC PHÉP! ĐỤNG VÀO! BÉ CƯNG CỦA TA!"

Tuyên bố xong, Pa lập tức quay phắt người, cùng Hia'Neung bỏ đi một mạch, để lại tôi cùng P'Phu bất đắc dĩ nhìn theo cùng lũ chó im lặng ngồi chầu chực bên cạnh.

"P được giao làm những việc gì vậy?" Tôi quay sang người bên cạnh, thốt ra điều bận tâm nhất trong lòng từ nãy đến giờ, nhưng xem chừng người nọ không sẵn lòng trả lời cho lắm. Anh chỉ kéo tay tôi, ra hiệu theo mình vào trong nhà trước.

Nơi này là một căn nhà gỗ hai tầng, không lớn cho lắm. Tầng trên chỉ có duy nhất một phòng ngủ, dưới trệt gồm phòng khách và bếp như những căn nhà phổ thông khác. Ở đây không lắp đặt nhiều nội thất vì trước giờ chẳng ai ở lại lâu. Bình thường, tôi cũng chỉ ghé lại đây mỗi khi cần một nơi yên tĩnh để sáng tác nhạc hay đọc sách. Nhờ vị trí ngay cạnh đập nước, lại nằm ở đầu ngọn gió nên không khí rất dễ chịu, nhất là ngoài ban công phòng ngủ.

Về phần lũ chó, ổ của chúng được đặt rải rác nhiều nơi. Những lúc tôi không có nhà, bọn nó sẽ sang ở cùng với mấy Hia cách đây không xa lắm. Nhờ đó, ban ngày sẽ luôn người chơi đùa và chăm sóc chúng. Thỉnh thoảng, họ thả cho cả đám tự do chạy chơi xung quanh, giống như hôm nay như khi chúng đến mừng tôi trở về. Dĩ nhiên, nếu tôi ở nhà, bọn nó sẽ đến sống trong nhà chính. Nhưng hầu hết thời gian, cả đám sẽ lảng vảng quanh đây. Có thể nói, bọn này còn có nhiều giường ngủ hơn cả tôi.

"Đã ăn sáng chưa?"

"Đừng có đánh trống lãng nha. P'Phu, nói em nghe Pa đã yêu cầu anh làm những gì hả?" Tôi khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt vẫn luôn tỏ ra bình thản trước những thứ đang xảy ra. Thay vì trả lời câu hỏi, anh lại cười, đem đầu ngón tay chạm lên khoé miệng tôi.

"Chỉ cần mỉm cười và cổ vũ tôi là đủ rồi."

"Mỉm cười thì cũng được đi, nhưng đừng bảo em ngồi yên mà không làm gì... P biết rõ em không thể trơ mắt đứng nhìn." Tôi cố gắng giải thích vấn đề sao cho hợp lý, nhưng khoé môi cứ liên tục bị chọt, nên cuối cũng chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười.

"Không có việc gì nặng nhọc cả." Anh nhún vai, mắt nhìn sang lũ chó đang chạy vòng vòng quanh nhà.

"Vậy kể hết em nghe xem."

"Đầu tiên, tôi được yêu cầu theo một người tên Paet ra nông trại... Để được hướng dẫn về những công việc cần làm như tưới nước cho mấy cây cam ở đó. Sau đó, tôi sẽ đến chuồng ngựa gặp người tên Hok, để giúp cho ngựa ăn và dọn dẹp xung quanh. Cuối cùng, buổi tối, tôi sẽ trở lại đây để tắm rửa cho mấy người bạn của Cậu chủ."

"Sao lại nhiều như vậy? Làm việc ngoài nông trại thôi cũng đã mệt chết rồi." Tôi tức giận lầm bầm, chỉ nghe qua lời kể của đối phương đã thấy nặng nhọc muốn xỉu rồi.

"Coi như trải nghiệm mới đi." P'Phu ngắn gọn kết luận, rồi đứng lên, "Sao còn chưa đi nữa? Tôi chuẩn bị phải làm việc rồi."

"Em cũng đi nữa."

"Về ăn cơm với cha mẹ đi." Anh phất tay đuổi người.

"Thế P không ăn hả?"

"Tôi phải làm việc mới có cơm ăn đó."

Tôi ngậm chặt miệng vì chẳng còn đường đối đáp. Đúng lúc đó, Hia'Saam mở cửa bước vào. Cuối cùng, chính mình đành để P'Phu theo Hia rời đi.

Pa ơi là Pa... Người muốn chèn ép anh ấy chứ gì? Nhưng con nhất định không để yên đâu.

...

Sau khi trở lại nhà chính, tôi vẫn dùng cơm với Pa như bình thường. Về phần Ja, bà đã kết thúc bữa sáng của mình từ sớm vì không thể chờ thêm. Không khí trên bàn ăn khá nhạt nhẽo, một phần cũng vì tôi cứ mãi suy nghĩ về việc làm cách nào để giúp đỡ P'Phu đến nỗi chẳng buồn nói với Pa lời nào. Đợi đến khi nhớ ra, người nọ đã giận dỗi bỏ về văn phòng. Đương nhiên, chính mình phải mất thêm mười lăm phút để dỗ dành.

"Vú ơ... Cơm hộp của Kao." Tôi ôm eo người phụ nữ đang loay hoay tới lui trong nhà bếp và nhắc bà về chuyện mình đã nhờ vả trước đó. Thấy vậy, bà bất đắc dĩ lắc đầu rồi chỉ tay về phía kệ bếp.

"Vú đặt nó bên kia đấy."

"Cám ơn Vú." Tôi cười toe toét, hôn nhẹ lên gò má đối phương, rồi gấp gáp chộp lấy hộp cơm trưa và rời nhà bếp. Nhưng, trước khi kịp ra khỏi nhà, chính mình đụng phải một thân ảnh đứng chắn ngay trước nhà.

"Cậu Ashira."

"Ja không cho con đi sao?"

"Con nói cứ như ta đã thật sự làm vậy ấy." Ja đảo một vòng mắt, nhìn tôi khinh bỉ, "Ta chỉ tới nhắc nhở con vài thứ thôi."

"Nhắc nhở?"

"Mae hiểu Ashira đang lo lắng về cậu Phu và không muốn người ta vất vả." Ja bước lại gần, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, "Nhưng có những người tình nguyện trả giá vì thứ quan trọng với mình. Và nếu đó là lựa chọn và nguyện vọng của họ, chúng ta nên tôn trọng và tin tưởng, đúng không nào?"

Tôi im lặng vì không biết phải trả lời thế nào... Điều Ja nói hoàn toàn đúng. Chính P'Phu đã nhiều lần tỏ ý không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Và bản thân cũng hiểu rằng đó là vì anh muốn Pa chấp nhận chuyện của chúng tôi. Nhưng tôi chỉ hy vọng có thể giúp đỡ người nọ vài chuyện nhỏ nhặt...

Có lẽ, chính mình quá gấp gáp, đến nỗi quên mất rằng, có những thứ phải đánh đổi bằng thời gian... Và đôi khi kết quả đạt được sẽ cảng tốt hơn rất nhiều.

"Có nhiều việc vốn dĩ không phải lập kế hoạch... Hãy để cậu ấy từ từ chứng tỏ bản thân."

"Con hiểu rồi."

Điều tôi nên làm bây giờ chính là tin tưởng P'Phu... Và âm thầm dõi theo là đủ rồi.

"Nhìn ánh mắt sáng rỡ kia, ta đoán con lại hiểu sai vấn đề nữa rồi. Mae chịu thua rồi. Con muốn làm gì thì làm đi. Mae sẽ tìm việc gì đó đáng để làm hơn là khuyên nhủ một con lừa." Ja tuôn ra một tràng, rồi xoay lưng bỏ vào nhà, không thèm quan tâm tôi nữa. Dĩ nhiên, tôi chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo.

Mấy việc Ja xem là hữu ích kia, đâu còn gì ngoài cày tiếp mấy bộ drama đang dang dở.

"Aoo, Cậu chủ định đi đâu đấy?" Hia'Song đúng lúc đi ngang qua sân trước, lên tiếng chào hỏi cùng một nụ cười rạng rỡ. Đúng lúc, một ý tưởng lập tức xẹt qua trong đầu.

"Này, Hia sắp ghé qua nông trại, đúng không?"

"Đúng thế. Tôi không biết cậu chủ cũng... Ừm thì..."

Quá trễ để hối hận rồi Hia à...

"Em đi với nhé." Nói xong, tôi lập tức chạy tới bên cạnh và bắt lấy cánh tay Hia'Song.

"Không phải Cậu chủ nên sang chơi với lũ chó sẽ tốt hơn sao? Cũng lâu rồi cậu chưa gặp bọn chúng mà." Hia'Song bày ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc, làm mọi cách để gỡ bàn tay đang bám cứng ngắc của tôi, nhưng mãi chẳng ăn thua. Tôi càng đu chặt, anh lại càng hoảng loạn hơn, lấm lét nhìn trái ngó phải, như thể sợ ai đó sẽ nhìn thấy. Dĩ nhiên, tôi biết quá rõ Hia ấy đang lo lắng điều gì...

"Em ghé thăm bọn chúng rồi. Bây giờ em phải đem đồ ăn cho người nào đó trước đã. Đợi đến chiều, em sẽ quay lại tìm chúng nó."

"Cậu chủ à..." Giọng Hia'Song nghe như thể sắp khóc đến nơi, trong khi tôi cười rạng rỡ, nhất quyết không buông tay. Cuối cùng, đối phương đành gật đầu đồng ý, "Tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu ta, rồi nhanh chóng tránh đi để không bị ông chủ bắt gặp."

"Được." Tôi gật đầu hài lòng, buông tay Hia'Song.

Pa và Ja chưa từng nghiêm khắc với những người làm việc cho mình, vì thế trong nhà chỉ có vài quy định nhỏ. Thứ nhất, Pa yêu cầu không ai được phép chạm vào người tôi. Điều này nghe có vẻ quá đáng, nhưng với một người giữ kỹ con trai như Pa thì cũng bình thường thôi. Còn nhớ lần đó, lúc tôi tầm tám hay chín tuổi, tôi đang chơi cưỡi ngựa trên lưng Hia, đúng lúc Pa từ bên ngoài trở về nên trông thấy. Ngay sau đấy, cả căn nhà suýt chút nữa bị phá hủy luôn. May mắn thay, khi đó đều do tôi nhõng nhẽo đòi chơi, ông mới đồng ý tha cho Hia.

"Cậu Phu hẳn đang học việc bên khu lều bên kia." Hia'Song chỉ tay về phía khu lều bạt phía xa xa, dùng làm nơi tập trung của nhóm nhân côngNhung quanh. Hầu hết thời gian, bọn họ còn dùng để họp mặt, phân chia công việc.

"Hia này, lùi lại một chút đi. Đừng để P'Phu thấy chúng ta." Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía lối đi bên trái, ngay sau hàng cây cam đầu tiên, để Hia'Song lái tới đó.

"Nhưng bên đấy không có lối cho xe chạy sang khu lều bạt. Cậu chủ phải xuống xe, đi dưới trời nắng đó."

"Không sao đâu, em có thể đi bộ qua mà."

"Nhưng..."

"Hay Hia muốn em cứ như vậy nhảy xuống." Tôi nhướn mày, nhìn Hia'Song đầy thách thức, "Nè, tự Hia chọn đi. Hai chúng ta cùng đi, hay để em sang đó một mình."

Đây vốn là câu hỏi không cần đáp án, bởi lẽ vừa nói xong, Hia'Song lập tức quay đầu xe, rẽ vào làn đường mà tôi vừa chỉ. Tuy vậy, dù là lối đi dành cho xe hơi, nhưng mới đi được nửa đường, chúng tôi buộc phải dừng lại vì không thể chạy xa hơn.

"Cậu chủ định làm gì vậy?"

Tôi trả lời câu hỏi của Hia bằng việc nhanh chân nhảy xuống xe, không quên cầm theo thứ đồ quan trọng strong tay. Sau đó, bất chấp mặt trời chói chang trên đầu, chính mình men theo đường mòn mà đi, khiến Hia'Song rối rắm bám gót theo.

Mặc dù được cưng chiều từ khi còn bé, nhưng tôi không phải kiểu người có thể ngồi yên một chỗ... Do đó, những lúc có mặt Pa, bản thân sẽ không phơi mình dưới nắng, nhưng vẫn hay lén trốn ra ngoài, chạy chơi khắp nơi. Đương nhiên, thỉnh thoảng, tôi cũng bị túm cổ, đôi khi lại không. Đây có thể xem như những ký ức tuổi thơ hạnh phúc đi... Không kể đến mấy lần bị trách phạt vì nghịch phá.

"Hia, P'Phu phải ở ngoài trang trại lâu nữa không?" Tôi quay sang nhìn người bên cạnh, lôi kéo đối phương vừa đi vừa nói chuyện.

"Thật tình... Tôi nghĩ sẽ lâu đó."

"Pa giao việc cho người ta mà không thèm suy nghĩ gì cả."

"Vì ông chủ thật sự quan tâm đến chuyện của cậu đó." Hia vừa nói vừa dùng tay quạt quạt giúp tôi bớt nóng, nhưng thật ra cũng chẳng giúp ích là bao. Nhưng nếu anh ấy không làm gì cả hẳn trong lòng sẽ bức bối lắm đi, cho nên tôi cũng mặc kệ.

"P'Phu là người em chọn... Và vô cùng nghiêm túc."

"Chính vì biết cậu chủ nghiêm túc, nên ông ấy mới để yên như vậy. Nếu người Cậu chủ không thích đến làm phiền, tên đó nhất định đã bị đá đi ngay lập tức."

Tôi thầm gật đầu tán thành trong lòng. Việc Pa đồng ý để P'Phu ở lại và có cơ hội chứng tỏ bản thân đã xem như chuyện đáng mừng. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể âm thầm dõi theo anh ấy như bây giờ. Nếu không có gì quá đáng, bản thân đành tiếp tục im lặng quan sát.

"Chúng ta lại gần thêm chút nữa đi." Tôi quay sang nói người bên cạnh ngay khi cả hai đã đến gần hơn với mục tiêu, "Hia, đừng quên là không được để cho P'Phu thấy đó."

"Được." Đây có lẽ là câu tán đồng quyết liệt mà tôi được nghe từ nãy đến giờ... Đúng đau lòng. Suýt chút nữa, tôi đã yêu cầu được ở một mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, làm như vậy cũng vô ích, vì Hia sẽ chẳng đời nào để tôi chịu nóng một mình. Vì thế, chính mình quyết định ngậm chặt miệng và bước tiếp.

Sau khi chọn được vị trí lý tưởng để quan sát, tôi ngồi chồm hổm bên dưới bóng râm của một cây cam cách khu lều bạt không xa. Từ góc độ này, chính mình có thể nhìn thấy bóng lưng của P'Phu đang chăm chú lắng nghe Hia'Paet giải thích công việc. Hơn nữa, chỗ này cũng đủ cho tôi có thể thoải mái ngồi nghỉ chân, dỏng tai nghe trộm đoạn trao đổi của hai người đàn ông đang đứng bên kia.

"Còn chỗ nào chưa hiểu không?" Hia'Paet hất đầu, hỏi P'Phu bằng giọng lạnh lùng mà tôi không quen chút nào.

"Không." Người đối diện trả lời, rồi đứng thẳng lên, "Tôi sẽ thử tự làm trước, chỉ nắm lý thuyết thôi thì chưa đủ, cần phải luyện tập nữa."

Đúng vậy. P'Phu nói rất chính xác. Nhưng thỉnh thoảng, đừng việc gì cũng ôm vào người như thế chứ.

"Vậy giờ hãy theo tôi qua bên kia."

Tôi vội vàng đẩy Hia'Song ra khỏi tầm nhìn bị chắn, khi thấy P'Phu quay lưng, theo chân Hia'Paet ra ngoài. Từ vị trí này, tôi tựa chừng bắt gặp một thoáng khẽ cau mày của P'Phu. Nhưng chính mình cố hết sức để suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất, lại không ngừng tự nhắc nhở bản thân đừng nên ôm hoài nghi và chỉ tập trung vào những thứ đang làm.

"Đi nhanh lên Hia."

"Cậu chủ, cẩn thận coi chừng ngã." Vẫn giọng nói lo lắng cứ như tôi vẫn còn là con nít, nhưng bản thân không hề khó chịu vì đã quá quen được đối xử như vậy từ khi sinh ra. Thay vào đó, Hia càng tỏ ra lo lắng, chính mình lại càng vui vẻ... Bởi lẽ, chỉ cần tôi yêu cầu, anh ấy sẽ chẳng cách nào từ chối.

"Hia mới là người phải cẩn thận đó. Hia cũng sắp năm mươi rồi, đúng không?"

"Tôi chưa năm mươi, Cậu chủ à..."

"Hahaha."

Hia'Song cuối cùng cũng im lặng vì không biết đáp lại thế nào. Vì vậy, sự tập trung của tôi quay trở lại với việc bám đuôi P'Phu. Hia'Paet mang người nọ đi dọc con đường bao quanh trang trại cam, chỉ tay giải thích những thứ đến cả tôi cũng chưa từng biết. May mắn thay, nông trại này khá rộng lớn, mấy cây cam trồng ở đây cũng mọc tương đối cao, đủ để che chắn cho chúng tôi không bị hai người đi trước phát hiện. Dù vậy, tôi vẫn muốn thu ngắn khoảng cách với họ đến khi có thể nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của người nọ, dù chỉ một chút thôi.

"Cậu chủ..." Hia'Song thì thầm mãi đến khi tôi buộc lòng phải quay đầu lại nhìn anh, và bắt gặp đối phương giơ tay chỉ về phía trước, "Thằng Siphaa kìa..."

Chết tiệt...

Chính mình trợn mắt, mới quay đầu đã trông thấy Hia'Siphaa đang đứng tưới nước cho hàng cây cam ngay trên con đường mà chúng tôi sắp đi qua. Cũng đúng lúc đó, Hia xoay người, trông thấy tôi nên lập tức nở nụ cười. Nhưng không đợi người nọ kịp mở miệng... Tôi chột dạ liếc về phía P'Phu một cái, đợi cho anh quay sang nói chuyện với Hia'Paet, chính mình ba chân bốn cẳng lao qua chỗ Hia'Siphaa, khiến đối phương kinh hoảng giật lùi ra sau.

"Nhỏ giọng thôi Hia." Tôi bịt chặt miệng người nọ, kéo đối phương ngồi sụp xuống đất, "Đừng nói với người khác là em ở đây đó."

"Được... Được."

Tốt, anh ấy trông có vẻ hiểu chuyện đấy...

"Cậu chủ, bọn họ qua tới bên kia rồi." Bạn đồng hành tận tụy của tôi lại nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt hết sức trầm trọng, "Tôi nghĩ chúng ta nên đi tiếp thôi."

"Được." Tôi gật đầu đồng ý với Hia'Song, trước khi quay sang mỉm cười chào tạm biệt Hia'Siphaa.

Vị trí nơi cả hai đang nấp là ngay bên cạnh phần rìa của con đường mọi người hay qua lại. Tôi dùng áo mưa mang theo bên mình, phủ lên đầu, sau đó im lặng ngắm trộm người đàn ông da trắng đang. Sau khi bám đuôi được một lúc, chính mình phát hiện làn da trắng của P'Phu đang ửng đỏ. May mắn, người nọ vẫn nhớ mặc áo thun tay dài, đội nón rơm rộng vành, nhờ đó mà tránh được tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời. Dù vậy, anh xem chừng vẫn chưa quen với thời tiết nóng cháy kiểu này, nên tay phải liên tục giơ lên, lau đi mớ mồ hôi đầm đìa trên mặt.

"Hời!"

"Cậu chủ... Suỵt..." Cánh tay lập tức bị Hia'Song chụp lại khi anh thấy tôi chuẩn bị nhảy khỏi chỗ nấp.

Mà cảnh tượng khiến tôi kinh ngạc hơn hết chính là việc P'Phu nhận lấy cái xẻng xới đất từ tay Hia'Paet. Khỏi cần đoán thêm, tôi biết chắc anh ấy sắp phải làm gì. Lại nói, tại sao hai người họ lại đi đường đó vậy... Có khi nào, P'Phu được yêu cầu phụ việc bên khu đất trống chưa gieo hạt của nông trại.

"Nè, như vậy có quá đáng lắm không? Khu bên đó không có cái cây nào, nhất định nóng chết đi được. Hơn nữa, sao lại để anh ấy dùng cái xẻng xới đất kia? Cứ phải là cái dụng cụ kia mới được hả?" Tôi lắc lắc cánh tay Hia'Song, qua cả phút đồng hồ, tâm trạng bực bội mới dần dịu xuống. Dù vậy, lửa giận vẫn phừng phừng trong óc, hoàn toàn không chấp nhận được khi nghĩ đến việc P'Phu sẽ vất vả ra sao.

"Nhưng chính cậu Phu sẵn lòng làm như vậy mà."

"Đúng là vậy, nhưng mà..." Tôi cố sắp xếp lại từ ngữ để phản bác. Bởi lẽ, trong nông trại có sẵn máy móc dùng để cho công việc trồng trọt. Và bình thường, những công việc kiểu thế này vốn không cần dùng sức người. Nhưng Hia'Song lại lắc đầu nên tôi đành phải im lặng tiếp tục quan sát.

"Tôi nghĩ cậu ấy đang cố gắng để hiểu hơn về mọi người ở đây. Bởi vì, thỉnh thoảng, chúng ta vẫn sử dụng nhân lực theo phương pháp truyền thông. Cậu chủ phải tin tưởng cậu ấy chứ." Hia'Song vẫn luôn sắm vai người anh trai điềm tĩnh, nhắc nhở tôi phải cư xử như thế nào cho đúng. Cuối cùng, bản thân chỉ có thể gật đầu chấp nhận, từ đằng quan sát người nọ không hề ngại bẩn, loay hoay đào đất.

Dẫu vậy, trong lòng lại chẳng cách nào ngăn được cảm giác khó chịu. Tuy rằng, xung quanh thỉnh thoảng vẫn có vài người giúp đỡ và chỉ dẫn, nhưng tôi núp dưới bóng râm mà thâm tâm lo lắng không yên nhìn P'Phu làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt. Dẫu cho, chính mình hiểu rõ nguyên nhân vì sao người nọ phải làm như vậy, chính là lòng cứ nhói đau vì anh.

Trong suy nghĩ của tôi, kể từ thời điểm bắt đầu thích anh, P'Phu vẫn luôn là một người đàn ông hoàn mỹ về mọi mặt, từ diện mạo cho đến năng lực, địa vị gia tộc hay xã hội. Quả thật, bản thân từng thấy người nọ phải mệt mỏi chiến đấu với việc ở công ty, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ chứng kiến cảnh tượng anh phải lao động tay chân dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, lụi cụi đào đất, đi qua đi lại học cách tưới nước cho mấy gốc cam. Rồi ngày mai lại thêm việc mới nào nữa đây? Chỉ nghĩ đến đó, tôi lại thấy đau lòng.

"Cậu chủ..."

"Sao ạ?" Tôi trả lời nhưng không quay lại, bởi ánh mắt còn bận tập trung nhìn... Anh ấy đi đâu vậy nhỉ?

"Sao ở đây lại có con thỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất thế kia?"

"P... Phu..." Sao anh ấy tới đây được...

Sau một hồi nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt nhưng lại im lặng không nói lời nào, tôi cuối cùng chỉ có thể cười trừ. Tình huống hiện tại thật sự vô cùng khó xử, chưa kể đến việc Hia'Song đã nhanh chân bỏ trốn mất.

"À thì, chuyện là..." Tôi hạ thấp tầm mắt, đầu ngón tay chọt chọt mặt đất, bộ dạng chẳng khác nào đứa nhỏ phạm lỗi bị bắt quả tang.

"Em đáng bị ăn đòn lắm..." P'Phu trầm giọng răn đe, rồi ngồi chồm hổm xuống bên cạnh tôi, "Có nhà thoải mái thì không chịu ở, lại chạy ra ngoài phơi nắng như vậy."

"Không hề nha. Em luôn tránh trong bóng râm mà." Tôi vội vàng xua tay, nhìn anh giải thích, "Mới đầu, em cũng muốn tỏ vẻ ngầu lòi, chịu nắng cùng với P. Nhưng mà nghĩ lại mới thấy hết sức ngu ngốc khi để bản thân chịu nóng như vậy. Vì thế, em mới trốn trong bóng râm này."

"Hừm." P'Phu lại theo thói quen giơ tay, định gõ đầu tôi như mọi lần, nhưng bất ngờ khựng lại, rồi chậm chạp hạ tay xuống. Chính mình vừa nhìn thoáng anh một cái, lại giống như hiểu được đối phương đang suy nghĩ điều gì.

"Vi trùng ở dưới ánh nắng mặt trời rất nhanh sẽ bị thiêu chết nha." Tôi nói, sau đó kéo bàn tay đang cầm cái cuốc xới đất của người nọ, đặt lên đầu mình, "Xoa đầu em đi."

P'Phu mặt không đổi sắc, im lặng nhìn tôi bày trò nghịch ngợm. Nhưng sau khi nghe thấy yêu cầu vừa nãy, người nọ không chút ngần ngại vươn tay, dịu dàng vuốt ve đầu tôi, khoé môi tặng thêm một nụ cười.

"Gon này..."

"Sao thế...?"

"Dù là công việc gì đi nữa, tất cả đều tốn sức... Mệt ít hay mệt nhiều không có gì khác." Anh rút tay lại, nhưng ánh mắt tĩnh lặng nhìn tôi vẫn rất đỗi dịu dàng, "Khác biệt ở đây là niềm hạnh phúc chúng ta cảm nhận được khi làm việc."

"..."

"Tôi biết em theo ra đây cũng vì lo lắng. Nhưng tôi hy vọng em biết một điều... Cho dù mệt mỏi thế nào, nhưng có thể ở lại đây và lao động vẫn khiến tôi hạnh phúc hơn cả ngồi trước bàn làm việc ở công ty."

"Em..."

"Thứ nhất, ở công ty, tôi phải làm việc một mình. Ngày nào cũng vậy, trong đầu đều chỉ mong nó nhanh chóng kết thúc. Cũng nhờ bản thân có không có thói quen đầu hàng và phải làm tốt nhiệm vụ của mình, công việc mới nhờ đó mà được suôn sẻ... Rồi về sau, em lại đến và làm việc cùng, tôi mới cảm thấy hạnh phúc hơn với công việc của mình."

Tôi im lặng nhìn ngắm người đối diện lộ ra gương mặt tràn đầy quyết tâm. Và chính mình hoàn toàn hiểu được mọi lời anh nói. Dù cho bản thân chưa chính thức đi làm, nhưng cảm giác này từng xuất hiện vào khoảng thời gian người nọ biết mất, lúc đó tôi cũng hoàn toàn chẳng có tâm trạng đến lớp.

"Và cho dù công việc ở đây có vất vả thế nào thì tôi vẫn thấy hạnh phúc..."

"..."

"Bởi vì tôi làm điều này vì em... Hiểu không?"

"Nước mắt sắp trào ra mất." Tôi giả vờ khụt khịt mũi và cứ ngỡ rằng đầu sẽ lại bị gõ một cái. Nhưng thời điểm ngước mắt lên, người nọ xem chừng không hề có ý định đánh tôi như đã dự đoán. Thay vào đó, trên môi anh là một nụ cười có chút ngượng ngùng.

"Thay vì làm trò để che giấu sự xấu hổ của mình, say này tập kiểm soát gương mặt đi."

Cái quái gì vậy... Tôi nghĩ mình vẫn luôn làm tốt cơ mà.

"Ý tôi không phải là biểu cảm trên mặt em..." P'Phu cười to, đầu ngón tay chọt mạnh lên gò má tôi, "Là cái sắc đỏ trên mặt em ấy."

"Anh có thể học cách phớt lờ nó được không P?"

Làm gì có ai kiểm soát được cái đó hả trời... Chỉ nghe giọng nói của anh thôi đủ làm tôi muốn nổ tung rồi.

Từ khi sinh ra đến giờ, Phu chưa từng phải lao động chân tay vất vả thế này. Kể cả quãng thời gian khó khăn lúc trở về Thái Lan lần đầu tiên cùng với mẹ mình hồi còn bé, anh không phải cực nhọc như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là vì bản thân vẫn chưa quen với công việc. Hơn nữa, những người làm việc ở đây cũng không quá thân thiện, thỉnh thoảng còn gây khó dễ đủ đường. Nhưng anh biết bọn họ đều là người tốt, gắn bó với nơi này một thời gian dài, nên thái độ cũng giống như cha mẹ Kao vậy. Rõ ràng, điều khiến mọi người từ chối không muốn gần gũi với Phu là vì mối quan hệ đặc biệt giữa anh và Kao. Nói cho cùng, bọn họ quá mức cưng chiều và nâng niu Cậu chủ nhỏ nhà mình cũng không có gì là sai...

Mãi sang đến tuần thứ hai, tình trạng trên mới từ từ tốt lên...

"Cậu Phu, nhanh qua ăn cơm nào." Người đàn ông tự giới thiệu mình là Dam, nhưng được Cậu chủ của gã đổi thành Hia'Paet, lớn giọng gọi Phu gia nhập với mấy người nhân công khác trong khu lều bạt.

"Cậu Phu, phần của cậu đây. Ăn thôi." Một người khác đưa cho anh đĩa cơm mới, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Phu im lặng ngồi nhìn dĩa cơm của mình. Đúng thế, anh đã phát ngán với những món ăn sơ xài, đơn điệu, lại phải nhai đi nhai lại suốt hai tuần liền. Vả lại, hôm nay lại đặc biệt hơn, vì bản thân đã hứa với con Thỏ kia sẽ đợi cậu đến cùng ăn cơm ở đây.

"P'Phu!" Thanh âm ồn ào của người con trai mà anh vừa nhớ đến, vang lên ngay sau lưng. Phu lập tức quay đầu, khóe môi nở nụ cười nhẹ, khi thấy con Thỏ tròn tròn ào về phía mình, cùng với một gã đàn ông đang đuổi theo ngay phía sau.

"Cậu chủ! Đợi tôi lấy dù đã nào." Song, người đầu tiên anh làm thân khi tới nơi này, vừa lớn tiếng gọi vừa thở hổn hển, cố gắng giữ cho cây dù che tới trên đầu tên nhóc loi nhoi chạy đằng trước. Nhưng thời điểm Song đuổi kịp Cậu chủ nhà mình, tên kia đã tới ngay trước khu lều, trong khi gã thì kiệt sức, suýt chút ngã sấp mặt xuống đất.

"Em mang thêm thức ăn nè." Con thỏ thông báo, trong khi tay bận rộn lấy ra mấy hộp thức ăn vừa mang tới. Cậu không chút kiêng dè chen vào ngồi cùng với những người nhân công, đẩy năm, sáu dĩa thức ăn tới trước mặt họ, "Mấy cái này, đều là em giúp Vú làm đó. Giỏi không?"

"Ôi... Cậu chủ tự làm sao?"

"Ngon lắm, Cậu chủ ơi."

"Cậu chủ giỏi thật đấy."

Nhóm nhân công xung quanh thay phiên nhau tán thưởng Cậu chủ nhà họ. Và dĩ nhiên, một tên nhóc như Kao luôn thích được khen ngợi, thậm chí còn hếch mũi tự hào. Phu chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu khi chứng kiến mối quan hệ thân thiết hiếm thấy giữa chủ thuê và nhân công này. Mãi đến khi phát hiện bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tên nhóc đang ưỡn ngực khoe khoang, lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc, rồi vội vàng xúc thức ăn cho vào miệng.

"P'Phu, anh đang đói, đúng không? Nhường anh ăn nè."

"Cái này có thể ăn được hả?" Anh nhướn lông mày, nhìn mấy dĩa thức ăn bằng ánh mắt ngờ vực, cố tình chọc cho con thỏ sưng mặt, tức tối cắm mặt ăn tiếp phần cơm của mình.

"Có mọi người làm chứng nha. Nhất định ngon." Con thỏ gật gật đầu, cam đoan lời nói của mình, trong khi miệng vẫn nhuồm nhoàm nhai cơm, chẳng quan tâm đến việc giữ hình tượng. Phu chỉ biết cười trừ, ăn thử mấy muỗng. Quả thật, thức ăn ngon đúng như lời quảng cáo của ai đó. "Sao nào?"

Con thỏ phấn khởi nhìn chằm chằm Phu với ánh mắt chờ mong, khiến người được hỏi vốn đang chuẩn bị mở miệng thì đổi ý, giả vờ như còn đang đắn đo. Phần tính cách trẻ con của người nào đó, mỗi khi có cơ hội, khiến anh không nhịn được mà muốn chọc ghẹo. Và hệt như kỳ vọng... Con thỏ mất kiên nhẫn, đứng ngồi không yên.

"Không ngon sao?"

"Ngon lắm." Phu quyết định thôi không chọc ghẹo nữa, đổi sang khen ngợi thật lòng, bằng không đứa nhỏ đang vui vẻ kia sẽ thật sự mất hứng. Và chỉ một câu nói ngắn ngủn của anh cũng đủ khiến cho đối phương lập tức cười rộ lên. Cùng lúc đó, tiếng xì xào của mấy Hia về Cậu chủ của họ truyền đi khắp bàn ăn.

"Thấy ghét không kìa..."

"Haizz... Cậu chủ của tôi ơi."

Nếu là trước đây, Phu nhất định vô cùng băn khoăn, bởi lẽ những người ở đây rõ ràng không thích anh. Nhất là khi thấy Kao đối xử đặc biệt với anh, họ lại càng kiêng dè hơn. Nếu tiếp tục giữ thái độ của kẻ ở trên cao, mọi chuyện sẽ càng tệ đi mà thôi. Vì thế, Phu cố gắng làm tốt mọi việc để những người này chấp nhận mình. Và tất cả nỗ lực đó cuối cùng cũng được đền đáp. Dần dần, họ đã đồng ý trò chuyện và chấp nhận anh. Dù cho, hễ là việc liên quan đến Kao, mọi người lại theo thói quen tỏ thái độ này nọ, nhưng đa phần do ganh tỵ thay vì khó chịu như lúc trước.

"P'Phu, sáng nay lúc em có ghé qua chơi với lũ chó, bọn nó bảo muốn tắm đó." Con thỏ vốn không thể ngồi yên quá lâu, lại huyên thuyên kể chuyện. Khi thấy Phu khó hiểu quay sang nhìn mình, đối phương liền hứng khởi tiếp tục, "Hôm nay, em đã đến xin phép Pa, để được giúp P tắm cho bọn chó. Pa cũng đồng ý rồi. Ông ấy bảo P chỉ phải làm việc nửa ngày ở trang trại thôi."

"Em hiểu được bọn chó nói gì à? Còn biết chúng muốn tắm nữa." Phu lãnh đạm hỏi, và nhận lại cái gật đầu từ người đối diện thay cho câu trả lời.

"Bọn chúng không sủa lại, như vậy nghĩa là đồng ý nha."

"Ai dạy em cái kiểu lập luận đó hả?" Phu khinh bỉ đẩy đầu tên nhóc đang cười khúc khích. Thật ra, mấy lời nhăng cuội đó không phải những gì Kao nghĩ trong đầu, chẳng qua cậu làm vậy vì muốn chọc cho Phu vui vẻ hơn. Đương nhiên, bản thân anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Nhưng cứ mỗi lần bắt gặp bộ dạng nghiêm túc của người nọ, anh lại không nhịn được mà cảm thấy bất đắc dĩ.

"P ăn nhanh lên. Tụi mình còn phải về tắm cho lũ chó đó."

"Ừm."

Phu vẫn nhớ anh đã từng được hướng dẫn cách tắm cho đám chó của Kao vào ngày làm việc đầu tiên ở đây. Nhưng hôm đó, anh lại bận rộn ngoài nông trại suốt cả ngày, đợi đến lúc quay về, người khác đã tắm xong cho bọn nó. Về sau, Phu vẫn tiếp tục chiến đấu công việc ở nông trại, hoặc thỉnh thoảng hỗ trợ mẹ Kao với công việc tính toán sổ sách. Vì thế, lần này, tên nhóc kia xin Pa cậu giao cho anh công việc đơn giản như tắm cho lũ chó, hẳn vì muốn giúp tranh thủ cho người thương chút thời gian nghỉ ngơi.

"Cậu Phu cứ việc đi trước. Chúng tôi có thể làm nốt phần còn lại cũng được." Paet, người đứng đầu nhóm nhân công, gật đầu, giục anh nhanh chóng đuổi theo Cậu chủ của gã. Phu cũng chào tạm biệt đối phương rồi nối gót Kao trở về.

Trên đường quay về chỗ ở, Kao thông báo rằng lũ chó đã chờ sẵn tại đó. Con Thỏ trông khá cao hứng, tung ta tung tang đi một mạch, chẳng buồn quay đầu lôi kéo người bên cạnh nói chuyện như mọi khi. Phu nhìn cậu, khẽ mỉm cười, cảm thấy nhẹ lòng hơn vì người nọ đã trở về với bộ dáng tươi vui, không giống mấy ngày trước, lúc nào cũng bày ra khuôn mặt rầu rĩ vì thấy anh phải làm việc cực nhọc.

"Chúng ta phải đi bộ một lúc lâu đó. Em không mang xe tới." Kao quay đầu, mỉm cười và nói, rồi cắm mặt đi tiếp. Không cần hỏi nhiều, Phu vẫn có thể đoán được chính xác lý do người nọ cố tình không lái xe tới, chẳng qua vì muốn ở bên cạnh anh lâu thêm chút nữa.

Chỉ có tên nhóc này mới nghĩ ra được loại ý tưởng con nít như vậy... Nhưng lại rất đáng yêu.

Thời điểm bọn họ gặp lại nhau sau hai năm xa cách, Phu nhận ra con Thỏ của mình trưởng thành hơn rất nhiều. Lúc còn ở bên Anh, cậu đã giúp đỡ và quan tâm anh rất nhiều. Thêm nữa, đứa nhỏ này luôn có rất nhiều ý tưởng trong đầu, nay lại biết suy nghĩ cho người khác hơn trước. Nhưng sau khi đạt được mục đích của mình, trở về trong vòng tay bảo bọc và nâng niu của gia đình, con Thỏ vừa mới trưởng thành được vài tháng, lại lộ ra bản chất trẻ con của mình. Dẫu sao, đây mới chính là bộ dáng chân thật nhất của cậu... Và nó hoàn toàn không khiến anh khó chịu. Thay vào đó, Phu cảm thấy bản thân càng thích dáng vẻ này của cậu hơn. Bởi lẽ, người nọ trông đặc biệt hạnh phúc. Và anh tin rằng, đợi đến khi phải đối diện với những vấn đề cần sự nghiêm túc, người nọ sẽ biết thể hiện sự trưởng thành của mình như thế nào.

Vì thế, hiện tại, cứ để cậu làm một đứa nhỏ hồn nhiên... Một con thỏ phiền phức cũng rất tốt.

"P ngồi nghỉ trước đã."

Phu quay nhìn người con trai vừa về đến nhà đã lôi kéo, yêu cầu mình nghỉ ngơi. Chiều theo đề nghị của đối phương, ngồi xuống sô pha, đợi xem cậu sẽ làm gì tiếp theo. Ngay sau đó, sáu sinh vật lông lá từ sân sau, lập tức ào vào nhà.

"Đừng có trèo lên sô pha! Tụi mày còn chưa tắm đó!" Người chủ của bọn nó lớn tiếng mắng, lập tức cả bọn nối nhau thành một hàng, ngồi trên hai chân sau. Phu kinh ngạc nhìn mấy con chó ngoan ngoãn ngồi xuống sàn theo thứ tự. Xem chừng, người nọ thật sự biết cách huấn luyện thú cưng, dễ dàng khiến bọn chúng hiểu và làm theo mệnh lệnh của mình...

"Thấy không, em thật sự có thể giao tiếp với bọn này mà."

Xem chừng, con Thỏ vẫn còn canh cánh trong lòng vì bị nghi ngờ khả năng, cho nên ngay khi có cơ hội thể hiện liền lập tức biện minh cho mình. Vì thế, Phu chỉ có thể bỏ qua, giả vờ ngó lơ, không tranh luận gì với cậu.

"Chúng ta tắm cho bọn nó nhé. Sau đó, P có thể nghỉ ngơi rồi."

Phu cười khẽ một tiếng khi thấy đối phương thay đổi chủ đề. Ngay sau đó, cậu nhổm dậy, ra hiệu cho người bên cạnh đi theo mình. Rồi Kao dẫn anh ra sau nhà, lúc này đã nối sẵn vòi nước, lại để thêm mấy lọ xà phòng chuyên dùng dành cho chó.

"Anh từng tắm chó bao giờ chưa P?"

"Chưa."

"Không sao." Con Thỏ nói xong lại mỉm cười, khiến Phu theo bản năng nheo mắt, "Vì em chưa có king nghiệm nha."

Phu trợn mắt khi nghe được lời thừa nhận đúng như trong dự đoán của mình. Anh biết những người ở đây sẽ chẳng bao giờ để Cậu chủ của họ phải tự mình tắm cho lũ chó. Lại thêm, tên nhóc này cũng không phải kiểu người gọn gàng. Cứ nhìn thói quen hằng ngày cũng đoán được, cậu có vẻ hợp với việc bày bừa hơn.

"Đi bắt một con lại đây." Phu ra lệnh cho đối phương, rồi xắn tay áo và gấu quần lên cao, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế con để sẵn gần đó từ trước. Về phần người nào đó đang cố chứng tỏ sự hữu ích của mình, cậu lập tức gật đầu, vội vàng chạy đi túm lấy con husky đang ở gần đó.

"Chó ngốc." Kao bắt lấy đầu con chó rồi lắc mấy cái. Phu lại bất đắc dĩ lắc đầu khi trông thấy người nọ nhìn chằm chằm vào mắt con husky, "Sao mày trông trông giống thằng So thế hở?"

"Em lại so sánh bạn mình với chó sao?"

"Đâu phải mình em nói như vậy. Đến vợ tên đó cũng bảo nó giống cún mà." Kao phân trần, giả vờ ghét bỏ, vò đầu chú husky. Thấy cảnh này, Phu thật sự câm nín, không còn lời nào để nói.

Tóm lại, mặc dù người nọ rất muốn giúp đỡ, nhưng sau khi tắm xong cho chú husky, Phu chỉ dám để cho con Thỏ hỗ trợ giữ cho lũ chó ngồi yên. Bởi lẽ, một khi cậu nhúng tay vào, không chỉ công việc tắm rửa này sẽ chẳng bao giờ hoàn thành, mà chính anh cũng bị làm cho ướt nhẹp.

"Cậu Ashira này..."

Bàn tay đang tắm cho chú chó cuối cùng lập tức khựng lại, Phu quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Cùng lúc đó, chủ nhân của cái tên vội vàng đứng lên, bước về phía mẹ mình.

"Ja tới chơi ạ."

"Pa đang tìm con đấy. Mae đã cho người đợi ở sân trước. Giải quyết cho xong việc bên kia, rồi hẵng quay lại đây."

Kao nhíu mày, nhìn người vừa nói bằng ánh mắt ngờ vực. Dù vậy, sau khi quay đầu và thấy Phu gật đầu với mình, người nọ đành chấp nhận trở về, trước khi đi không quên bỏ lại một câu căn dặn với mẹ mình.

"Ja đừng có bắt nạt P'Phu đó."

Nói xong, cậu vội vàng chạy ra sân trước, trở về nhà chính, bỏ lại hai người nào đó, mắt đối mắt nhau.

Đã mấy phút trôi qua, nhưng không người nào có phản ứng trước. Phu nhìn chằm chằm Tharin hệt như cái cách bà đang dò xét anh. Một người biểu tình luôn lãnh đạm, gần như vô cảm, đối diện với gương mặt lúc nào cũng tươi cười như hoa nhưng ẩn giấu nguy hiểm. Nếu để tên nhóc vừa mới rời đi chứng kiến cảnh tượng này, cậu nhất định sẽ cảm thấy Ja trông còn đáng sợ hơn Pa.

"Khun Mae có điều gì muốn nói với con sao?" Cuối cùng, Phu quyết định làm người phá vỡ im lặng trước, đúng với quy tắc xã giao. Anh cúi người, tắt nước, cẩn thận thu gọn vòi nước, rồi đứng lên. Dù rằng, trong thâm tâm biết rõ người phụ nữ trước mặt sẽ không tốt bụng đến mức tùy tiện giao con trai bà cho mình. Có điều, Phu không ngờ tới đối phương sẽ trực tiếp đến tìm anh nói chuyện như vậy.

"Mae chỉ ghé qua đây để nhắc nhở cậu Phu ít chuyện." Tharin tao nhã cười một cái, đến ánh mắt cũng rạng rỡ theo. Rồi bà nhìn thẳng vào người đàn ông mà con trai đã chọn với sự hài lòng, khi thấy Phu vẫn bình thản đối diện với mình, cứ như đã lường trước về chuyến ghé thăm này.

"Xin người cứ nói."

"Cậu Phu không cần phải lo lắng."

"Con biết Khun Mae sẽ không dễ dàng giao ra con trai của người." Phu thành thực nói lên suy nghĩ của mình, sau đó dùng ánh mắt bình thản, cẩn thận quan sát phản ứng của phía đối diện. Càng trò chuyện với người phụ nữ này, anh càng chắc chắn một điều... Vị phu nhân trước mặt thậm chí còn đáng sợ hơn cha của Kao, lúc nào cũng thể hiện rõ cảm xúc của mình.

"Đừng hiểu lầm ý ta." Tharin cười vô cùng ngọt ngào, sau đó tiến lại gần cậu thanh niên quần áo ướt sung đang đứng im như tượng, "Mae từng bảo chấp nhận chuyện của hai đứa thì chính là như vậy. Lời đã nói sẽ không thu lại. Hơn nữa, ta thấy được cậu Phu cố gắng vì Ashira rất nhiều nên càng không thể độc ác và vô tình."

"..."

"Chỉ là..." Nụ cười xinh đẹp dần nhạt đi. Rồi bà nhìn thẳng vào đôi mắt xám của cậu con rể, "Dẫu cho Ashira rất ngốc, đầu óc điên khùng, đôi khi lại chậm hiểu, nhưng nó là đứa con trai duy nhất của Mae."

"..."

"Mặc dù Mae đã chấp nhận cậu Phu, nhưng nếu Ashira đau lòng vì cậu..." Tharin nắm lấy bàn tay còn ướt nước của cậu thanh niên mà mình vừa mới nhận thân, vỗ nhẹ mấy cái như muốn nhấn mạnh lần nữa, "Khi đó, không cần đến Khun Pa... Cậu Phu hẳn cũng đoán được điều gì sẽ xảy ra, đúng không?"

Đôi mắt sắc bén bất giác nheo lại khi cảm thấy bàn tay mình bị siết mạnh. Phu kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, rồi cũng đáp trả bà bằng cách siết tay ngược lại.

"Nếu điều đó thật sự xảy ra, và Khun Mae muốn giết con... Khi ấy, con sẽ đến trước mặt người để nhận lấy hình phạt dành cho mình."

Đây không đơn giản chỉ là cam kết giữa anh và Tharin, nhưng còn để nhắc nhở chính mình, rằng... Bản thân sẽ không bao giờ khiến người con trai ấy đau lòng.

...

Suốt một tháng trời, vị khách nào đó bị vắt kiệt sức lao động hơn bất cứ người làm công lâu năm tại nơi này. Ngoài công việc chính ở nông trại cam từ lúc bắt đầu, Phu bắt đầu nhận thêm rất nhiều việc lặt vặt khác. Anh được Tharin trực tiếp yêu cầu tạm thời đảm nhiệm công việc kế toán, thay cho người nhân viên già vừa xin nghỉ hưu. Dù vậy, Phu sẵn lòng làm tất cả, bởi lẽ bản thân luôn cảm thấy hạnh phúc với những chuyến ghé thăm đột xuất của con Thỏ và nỗ lực của cậu để khiến anh mỉm cười.

Dĩ nhiên, Kao thỉnh thoảng vẫn bị cha mẹ mình cấm túc trong nhà chính vì người nọ chạy đi tìm anh quá thường xuyên. Đôi khi, đối phương không chỉ đơn giản ghé thăm, mà còn giúp tưới tiêu cho đám cây cam suốt nửa ngày trời, khiến nhóm nhân công ở đó không thể tập trung làm việc vì bận lo lắng cho Cậu chủ nhà mình. Nhưng mặc kệ có bị cấm túc hay nhốt trong nhà, tên nhóc kia vẫn lén lút trèo ban công mỗi đêm để đi tìm Phu. Mà anh cũng không nỡ la mắng cậu bởi lẽ bản thân cũng hy vọng được nhìn thấy người nọ. Phu thích cảm giác mỗi lần được cậu xoa bóp và ân cần hỏi thăm mình có mệt hay không. Hoặc thỉnh thoảng, người nọ sẽ nói nhăng cuội gì đấy để chọc anh mỉm cười.

Dù cho công việc vất vả... Nhưng mỗi ngày của anh vẫn luôn tràn ngập niềm vui.

[Helen bảo rằng sẽ đưa em sang chào Chú C trước, sau đó mới đến thăm P.]

"Ừm. Nhớ giữ sức khoẻ đó."

[Biết rồi.]

Dời mắt khỏi màn hình điện thoại, Phu khẽ thở hắt một hơi. Sau một hồi thảo luận, anh quyết định nói với mẹ kế rằng không muốn để Parm lập tức đến đây, vì mối quan hệ của mình và Kao vẫn chưa được gia đình cậu chấp nhận. Dù cho, họ về cơ bản đều là người tốt, rạch ròi chuyện nào ra chuyện nấy. Nhưng Phu không muốn để em trai thấy cảnh mình phải làm việc nặng nhọc như thế này. Có thể, Parm sẽ chẳng nói gì, nhưng nếu rắc rối xảy ra, anh dám chắc mọi chuyện sẽ khó mà dẹp yên được... Dù thế nào đi nữa, vấn đề của Parm thật sự nhạy cảm, vì thế Phu cảm thấy phòng bệnh vẫn tốt hơn chữa bệnh.

"Cậu Phu, đến giờ nghỉ rồi."

"Tôi biết rồi." Buông xuống công việc trong tay, Phu vốn định sang thẳng chỗ Paet. Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, anh phải dừng lại, vươn tay xoa bóp hai bên thái dương. Hàng mày khẽ nhíu lại, mơ hồ cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy đến. Cơ thể riệu rã vì bị vắt kiệt sức suốt một thời gian dài tựa chừng đang kêu gào, cảnh báo chủ nhân nó thật sự cần phải nghỉ ngơi.

Liên tục nhiều ngày, Phu chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi vì phải tranh thủ thời gian ban đêm để xử lý công việc ở Anh, khiến cơ thể bắt đầu rơi vào tình trạng quá tải. Về điều này, Phu là người rõ ràng hơn ai hết, nhưng người nọ vẫn chịu đựng và ép buộc bản thân tiếp tục làm việc. Thật ra, chẳng phải vì anh không biết giới hạn của mình, nhưng tật xấu làm việc bất chấp sức khỏe đã trở thành thói quen cố hữu. Kể từ hai năm trước, sau khi tiếp quản vị trí Chủ tịch công ty, người này đã luôn như vậy. Mãi đến khi con Thỏ xuất hiện, yêu cầu anh phải nghỉ ngơi, Phu mới có những ngày cuối tuần đúng nghĩa.

"Ổn không vậy, cậu Phu?" Paet lo lắng vỗ vai cậu thanh niên bên cạnh. Tính ra, gã là người gần gũi nhất với cậu trai trẻ này, nên biết rất rõ đối phương phải làm nặng đến mức nào. Dù đã nhiều lần nhắc nhở Phu phải dừng lại nghỉ ngơi, Paet vẫn không thể trái ý ông chủ của mình mà nương tay với người này.

"Tôi vẫn ổn." Phu đứng thẳng lên, cố gắng điều chỉnh lại dáng vẻ lãnh đạm như thường ngày.

"À phải rồi... Cậu chủ bảo phải ra ngoài với phu nhân và sẽ trở về vào buổi tối."

"Ừm." Nghe vậy, người nào đó lập tức thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt vì hôm nay tên nhóc kia không ở đây. Bởi lẽ, chỉ cần nhìn tình trạng lúc này của Phu, cậu nhất định sẽ phát hiện ra sự bất thường của anh.

Hiện tại, Phu vẫn không quá để tâm điều sắp xảy đến với mình... Nhưng anh lại lo lắng nếu để người nào đó biết chuyện, cậu nhất định sẽ rối rắm và khổ sở... Và điều đó mới khiến Phu đau lòng hơn cả.

"Nếu không nổi thì gọi tôi nhé." Paet vỗ nhẹ lên vai Phu, rồi quay người đi mất vì công việc tiếp theo của gã không ở khu vực này. Thấy không còn ai xung quanh, bóng dáng cao lớn lập tức ngồi sụp xuống mặt đất, một lần nữa nhấc tay xoa bóp thái dương, cố làm dịu đi cơn đau đầu đang giày vò mình.

Sau vài lần lắc lắc đầu, Phu cuối cùng đã có thể đứng lên trở lại. Gương mặt vốn luôn bình thản và lạnh lùng, nay lại để lộ sự căng thẳng vì cảm thấy cơ thể mình đang lung lay sắp ngã. Sau cùng, anh vẫn không thể chiến thắng được cơn đau đầu.

"Gon..." Và tiếp theo đó, khung cảnh trước mắt bắt đầu nhoà đi. Cơ thể giống như quả bóng bị xì hơi, đổ ập xuống mặt đất.

Lẫn giữa bóng tối mờ mịt cùng ánh nắng gay gắt buổi ban trưa, Phu chợt nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên anh từ phía đằng xa. Mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, vì thanh âm người nọ càng lúc càng run rẩy, rồi cuối cùng hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào.

"Này! Có ai không? ...Hức hức..."

Tiếng cầu cứu nghe thật thê lương. Lòng bàn tay lạnh ngắt không ngừng vỗ vỗ gương mặt người đang nhắm nghiền mắt, hy vọng lay tỉnh được đối phương. Và khi không có dấu hiệu đáp lại, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.

"P'Phu... P'Phu..."

Phu có thể nghe được thanh âm của người nọ ngày một rõ ràng hơn, dù cho mắt vẫn đang nhắm nghiền. Và sau rất nhiều cố gắng, anh cuối cùng đã có thể hé mắt ra được một chút.

"P'Phu, anh đừng nhắm mắt lại nha... Hức... Có ai không? Giúp với!" Người nọ thảm thiết van nài, rồi lại quay nhìn dung quanh. Tiếp đó, cậu bắt đầu lục lọi túi xách của mình để tìm thứ gì đó, "Ôi! Chết tiệt thật! ...Hức... Sao lại quên mang điện thoại vào lúc này chứ! Mẹ khiếp nó!"

Nhìn cặp mắt đỏ au của đối phương, Phu muốn cười nhưng lại không làm được. Anh ước có thể vươn tay lau đi hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má của người trước mặt, nhưng cơ thể hoàn toàn không còn tí sức lực nào. Cuối cùng, con Thỏ hoảng loạn đã im lặng, như thể vừa nhớ ra điều gì đấy. Tiếp đó, cậu thò tay vào túi quần, móc ra chiếc điện thoại của mình, gọi đi một cuộc. Tắt máy xong, Kao lại chuyển sự chú ý về trên người Phu, đỡ anh đứng lên.

"P cố chịu chút nha." Nói rồi, người nọ loay hoay tìm cách cõng bệnh nhân trên lưng mình. Nhưng do chệnh lệch vóc dáng quá lớn của hai người, ý tưởng này xem chừng không mấy khả thi. Phu thật sự muốn khuyên đối phương dừng lại, vì anh không nỡ để cậu mệt mỏi. Nhưng cuối cùng, con Thỏ cũng thành công mang được anh vào tránh dưới bóng râm, "P không được có chuyện gì đó... Này nhất định là do Pa bắt anh làm việc quá sức. Đã vậy, em sẽ giận Pa, không nhìn mặt ba ngày. Em phải nói chuyện với Ja... Rồi sau đó..."

Chẳng biết từ bao giờ, nước mắt của cậu đã thôi không rơi nữa. Có lẽ, ngay thời điểm Phu lấy lại ý thức, người nọ cũng hiểu được chuyện không quá mức nghiêm trọng như đã tưởng. Nhưng sau khi thoát khỏi trạng thái căng thẳng, Kao lại chuyển sang phàn nàn không ngừng, đến nỗi Phu phải bật cười, thành công kéo được sự chú ý của cậu đến trên người anh.

"P thấy sao rồi?"

"Tôi ổn." Phu trả lời ngắn gọn, nhưng người nghe lại nhíu mày không vui. Anh đành phải bổ sung thêm, "Có chút đau đầu."

"Hia'Song sẽ mang xe qua đây. P cố đợi thêm một lúc nhé."

"Ừm." Phu khẽ đáp, rồi im lặng nhìn ngắm gương mặt người đối diện. Nhìn những giọt mồ hôi thi nhau trượt dài trên gương mặt cậu, trong lòng anh vô thức dâng lên cảm giác tội lỗi, dù cho bề ngoài không thể hiện ra. Thậm chí, Phi còn nghĩ rằng giá mà lúc này anh đủ sức nhấc tay lau mồ hôi cho đối phương thì tốt biết mấy.

"Ban đầu, em định sẽ ra ngoài cùng Ja. Nhưng đột nhiên có một người ăn xin đi ngang qua đầu xe. Ja bảo đây là điềm báo xấu, tốt nhất không nên ra ngoài nữa. Vì thế, em vội vàng chạy sang đây tìm P." Con Thỏ cố gắng giải thích bằng giọng vui vẻ, nên Phu cũng cố gắng nở nụ mỉm cười, khi nhận ra ý định của cậu.

"Lại gần một chút." Phu nhỏ giọng gọi, khiến người bên cạnh thoáng bối rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ghé đầu lại gần. Đợi cho đối phương đến đủ gần, anh dùng hết sức nhấc tay lên, lau đi những vệt nước mắt đã khô nơi gò má cậu.

Con thỏ nhà anh bị dọa đến chấn kinh, lập tức giơ tay giấu đi sắc đỏ nơi hai gò má, rồi ngồi lại nghiêm chỉnh. Phu biết người nọ nhất định đang vô cùng xấu hổ. Phải thừa nhận rằng, anh cực kỳ thích nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của đối phương. Nhưng cơn mệt mỏi một lần nữa đánh úp tới, khiến ý thức anh ngày càng mông lung. Có lẽ, phần sức lực cuối cùng trong người đã dùng hết lúc lau nước mắt cho đối phương.

"Tôi phải ngủ một lúc rồi." Phu nói, rồi nghiêng đầu dựa lên vai người bên cạnh... Và rồi, phần tỉnh táo cuối cùng cũng chậm rãi tiêu tán.

...

"Sao Pa lại làm như vậy hả?"

"Bé cưng của ta..."

"Hia'Paet đã cảnh báo Pa rằng tình trạng P'Phu không ổn, nhưng Pa vẫn để anh ấy tiếp tục làm việc."

Phu khẽ dịch người khi tiếng ồn ào bên cạnh lọt vào trong tai. Anh có thể nhận ra trong đó có cả thanh âm cáu kỉnh của con Thỏ nhà mình. Giọng nói còn lại hẳn là của vị chủ nhân nơi này. Dù vậy, cơ thể kiệt quệ cùng cơn đau đầu còn đang giày vò khiến anh chẳng đủ sức lên tiếng khuyên can.

"Bé cưng à, Pa..."

"Pa... Như vậy đủ rồi."

Phu lại một lần nữa cố gắng mở mắt ra khi nghe được thanh âm buồn đau của Kao. Cuối cùng, anh cũng thành công... Và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là hai cha con nhà kia đang đứng đối diện nhau, nhưng họ hoàn toàn không phát hiện ra bệnh nhân trên giường đã tỉnh.

"Đừng chèn ép P'Phu nữa mà..." Người vừa nói xong lại giơ tay, khoa trương quẹt đi nước mắt trên mặt, khiến kẻ khác nhìn vào liền cảm thấy cậu đang thật sự đau lòng ghê gớm. Và có lẽ, đối tượng bị tác động mạnh nhất không ai khác chính là vị chủ nhân của khu trang trại này, xem chừng như cũng muốn khóc đến nơi...

"Bé cưng à, đừng khóc mà..."

"Con đã đợi anh ấy suốt hai... Không... Là ba năm mới đúng. Con đã cố gắng rất nhiều để anh ấy chú ý đến mình... Hức... May mà cuối cùng, những nỗ lực đó cũng thành công rồi. Papa à, người đừng phá hủy chúng nha..."

"Ta sao có thể..."

"Con biết Pa yêu con nên mới cho anh ấy cơ hội để chứng tỏ bản thân. Nhưng như vậy chưa đủ hay sao? Anh ấy đã làm việc chăm chỉ suốt một tháng trời, mỗi ngày đều hết sức cố gắng, chưa một lần chùn bước. Anh ấy đã làm nhiều hơn những gì cần làm rồi." Kao nói bằng giọng run rẩy, cắn chặt môi để kìm lại những tiếng nức nở chực lọt ra ngoài.

"Bé cưng à... Đừng khóc nha... Ôi, Pa xin lỗi mà..." Thấy vậy, vị chủ nhân của nơi này đành phải xuống nước, kéo đứa nhỏ đang khóc nức nở vào trong vòng tay mình, ôm cậu thật chặt, tay không ngừng vuốt ve đầu đối phương để dỗ dành. Cuối cùng, ông chỉ có thể thở dài rồi nói tiếp, "Ta thật sự không có bắt nạt người thương của Bé cưng mà. Ta không cố ý đâu."

"Thật không?"

"Thật. Papa xin thề."

"Vậy Pa để anh ấy về ở trong nhà chính với con nha." Tên nhóc một phút trước còn đang khóc nghẹn, lúc này đã trả về giọng bình thường. Nhưng người đàn ông xem con trai yêu dấu hơn tất thảy mọi thứ trên đời, hiển nhiên không nhận ra sự thay đổi này.

"Được. Bé cưng có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Tất cả đều được hết."

"Nếu Pa rút lại lời hứa của mình, con sẽ giận Pa đủ ba ngày đó."

"Ta sẽ không giận dỗi. Pa con là người tốt, chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Bé cưng đừng..." Người đang nói thình lình khựng lại, đẩy cậu con trai bảo bối ra xa một chút để ngắm nghía, để rồi bắt gặp đôi mắt sáng ngời... Gương mặt ấy đang mỉm cười hết sức rạng rỡ, chẳng có chút sầu khổ nào.

"Con yêu Pa nhất!" Kao cười toét cả miệng, dùng hết sức nhào tới ôm lấy người đàn ông đứng im như trời trồng. Sau cùng, vị phụ huynh nọ chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ, đáp trả cái ôm của cậu con.

Dù cho, ông lại mắc bẫy nhóc con này... Nhưng, trong lòng thật sự không chịu được khi nhìn thấy con trai mình rơi nước mắt.

"Ta sẽ ghé lại vào ngày mai. Bé cưng đi lau mặt rồi ở lại đây chăm bệnh nhé, được không nào?"

"Được ạ." Người nghe ngoan ngoãn gật đầu, đợi cho cha mình ra khỏi phòng, mới dám thở phào một cái, đưa tay lên dụi dụi khoé mắt.

"Go..." Phu, sau một hồi quan sát tình hình, thấp giọng gọi một tiếng, khiến con Thỏ giật mình, vội vàng nhào về phía anh.

"P, anh sao rồi?"

"Tôi ổn."

"Nhẹ nhõm ghê."

"Lại gần đây một chút." Phu hất đầu ra hiệu cho đối phương lại gần hơn. Lập tức, con thỏ ngoan ngoãn làm theo. Đợi cho cậu đến đủ gần, Phu bắt lấy cánh tay, kéo người nọ ngã lên ngực mình.

"P'Phu..."

"Nói tôi nghe xem..."

"Sao ạ?"

"Em bôi dầu cay vào mắt, đúng không?" Biểu cảm gương mặt của bệnh nhân hết sức bình thản, gần như vô cảm. Trong khi đó, người đối diện ngẩng đầu, cười khan một tiếng, rồi thành thật thừa nhận.

"Chỉ một chút xíu thôi..."

Đến mức phải dùng dầu cay bôi lên mắt để tự khiến mình khóc...

"Haizz..."

Trên thế giới này, người ta nhất định không bao giờ tìm thấy một con Thỏ lươn lẹo như nhóc con này.

Saran nhìn vợ mình hồi lâu nhưng lại chẳng biết nói gì. Gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ của người bạn đời, vẫn luôn khó dò như vậy. Những ngón tay Tharin gõ nhịp xuống mặt bàn, trông bà như đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của riêng mình, nhưng ngoài mặt lại chẳng hề lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào. Chính dáng vẻ này lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy nguy biểm, không dám thở mạnh. Cuối cùng, Saran cũng chỉ có thể im lặng nhìn vợ mình, chậm chạp không dám lên tiếng.

"Ran..." Thanh âm dịu dàng của người vợ bất ngờ vang lên sau một hồi lặng thinh, khiến chồng bà lại cúi gằm mặt. Tính ra, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tharin lại gọi thẳng tên ông như vậy, vì thông thường bà vẫn gọi ông là Khun Pa, giống như cách cậu con trai của họ thường dùng.

Nếu có người bảo rằng, Tharin là kiểu phụ nữ dễ tính, mỗi ngày chỉ quan tâm đến hình tượng của mình, Saran nhất định sẽ trừng mắt và thầm mắng tên đó là đồ ngu. Bởi lẽ, để thuần hoá một gã đàn ông bộ dạng dữ tợn như Saran, không phải chuyện một người phụ nữ tầm thường có thể làm được. Thêm nữa, nếu Tharin thật sự hời hợt như vẻ ngoài, công việc kinh doanh trang trại cam mà bà chỉ làm vì yêu thích, nhất định sẽ chẳng thể sinh lời đến như vậy.

"Ran..." Tiếng gọi lại vang lên lần nữa khiến gã đàn ông cao lớn giật nảy người, vội vàng quay đầu nhìn, mở miệng chuẩn bị đáp lại.

"Sao thế?"

"Tôi nghe nói ông làm đứa nhỏ của chúng ta khóc..."

Là kẻ nào nhiều chuyện?

Gương mặt người nghe cứ thế tái dần, trong khi vị phu nhân vừa lên tiếng, vẫn thản nhiên như trước. Đáng sợ thay...

"Tôi đã nói đồng ý để ông cho cậu trai kia cơ hội chứng tỏ bản thân. Nhưng không có nghĩa ông có thể chèn ép người ta đến mức đó. Và quan trọng nhất là... Sao ông lại làm đứa nhỏ của chúng ta khóc?"

Nếu hỏi ai chiều chuộng và giữ kỹ Kao nhất, hầu hết mọi người đều sẽ trả lời là Saran. Nhưng bản thân ông biết rất rõ vị phu nhân thâm trầm nhà mình mới là người để tâm đến đứa nhỏ của họ bậc nhất. Bình thường, bà sẽ rất vui vẻ nếu có cơ hội trêu chọc, khiến Kao rối rắm. Nhưng cũng chính người phụ nữ này, không bao giờ chấp nhận việc kẻ khác làm cho cậu con trai yêu dấu buồn lòng... Kể cả khi đó là người đầu gối tay ấp cùng mình.

"Nhưng thằng bé không giống như thật sự khóc mà..."

"Tôi chẳng quan tâm nó khóc thật hay giả vờ. Nếu không phải trong lòng nó thật sự khó chịu, ông nghĩ liệu Ashira có làm như vậy không?" Tharin đứng lên, chậm rãi bước đến bên cạnh chồng mình, "Chúng ta đã từng nói về chuyện này rồi, dù cho Ashira có mạnh mẽ thế nào đi nữa, thằng bé vẫn cần một người chăm sóc nó. Đứa nhỏ ấy cần một người bên cạnh, và hiện tại nó đã chọn được rồi."

"..."

"Khoảng thời gian một tháng vừa rồi cũng đủ để thử thách cậu Phu rồi. Chúng ta đều thấy được đó là một chàng trai tốt, lại sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Bé cưng của ông. Thêm nữa, năng lực và quyết tâm của cậu ấy hơn hẳn bất kỳ người nào. Thậm chí, khi được ông giao cho những công việc vô lý, người ta vẫn thực hiện mà không có lấy một lời phàn nàn. Như vậy còn chưa đủ sao?"

Saran lại càng cúi thấp đầu hơn, bởi lẽ ông không thể phản bác được bất cứ câu nào của Tharin. Dù không muốn nói ra, trong lòng ông buộc phải thừa nhận người mà con trai ông chọn thật sự hoàn hảo từ trong ra ngoài. Thân là Chủ tịch của một công ty lớn, cậu ta không việc phải hạ mình như vậy. Thế nhưng, người nọ vẫn sẵn sàng chấp nhận thử thách của ông vô điều kiện. Thậm chí, Phu còn hiểu rất rõ tính cách con trai ông. Saran tin rằng, nếu không nhờ người nọ khuyên nhủ, Kao sẽ chẳng đời nào ngồi yên, để mặc người mình thích phải mệt nhọc như vậy.

Đứa nhỏ này nghĩ ra kế hoạch khóc lóc để khiến ông mềm lòng mềm lòng, có lẽ vì cậu không thể để mặc mọi thứ cứ như vậy tiếp diễn.

"Tôi hiểu rồi." Saran thở dài, "Tôi sẽ không cấm cản thằng bé nữa."

"Nói thì phải giữ lời đấy." Tharin vỗ nhẹ lên cánh tay chồng mình, vừa cười vừa nói, "Tôi cũng muốn giữ kỹ đứa nhỏ của chúng ta. Nhưng thứ đáng để tâm hơn cảm xúc của vợ chồng mình, chẳng phải là hạnh phúc của con trai chúng ta sao?"

"Đúng thế, Khun Ying."

"Rất tốt nha, Khun Pa." Tharin lại lộ ra nụ cười quen thuộc, tiếp tục câu chuyện bằng thanh âm ngọt ngào như ngày thường, "Bây giờ, hãy thử nói chuyện với cậu con rể mới thử xem. Mở lòng ra và lắng nghe cậu ấy. Không chừng, một buổi nói chuyện trực tiếp có thể khiến ông thích cậu ấy hơn cũng nên."

Saran đứng lặng trước căn phòng nơi người bệnh nghỉ ngơi suốt hơn mười phút đồng hồ, trong đầu chồng chéo rất nhiều suy nghĩ. Nhưng ngạc nhiên thay, lần này, ông không hề cảm thấy giận dữ hay mất kiềm chế khi nghĩ đến việc gặp Phu như lúc trước.

Có lẽ, đây là kết quả của việc nhìn thấy những giọt nước mắt...giả...của con trai ngày hôm qua. Vả lại, ông cũng đã hứa với đứa nhỏ.

Cuối cùng, vị chủ nhân của ngôi nhà quyết định gõ cửa căn phòng, trước khi trực tiếp đẩy cửa tiến vào không đợi cho phép. Và điều đầu tiên đập vào mắt ông là cảnh tượng bệnh nhân đang dựa lưng vào đầu giường, một tay làm việc với laptop, trong khi tay còn lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu chủ nhỏ đang ngủ trong lòng mình.

"Không cần đánh thức nó dậy." Saran vội vàng nói, khi thấy đối phương định lay tỉnh người đang ngủ.

"Có việc gì không ạ?" Phu cúi đầu nhìn tên nhóc đang không ngừng lăn qua lộn lại, rồi dịu dàng vuốt ve gò má đối phương, như để dỗ yên đứa nhỏ chìm sâu vào giấc ngủ như trước. Thật ra, tên nhóc này đã thức trắng đên chơi game lại ngoan ngoãn nằm im trở lại.

Nhưng xem ra có người đang hiểu lầm gì đó ở đây...

"Bé cưng a..." Người cha nhìn cậu con trai đang ngủ ngon lành bằng ánh mắt buồn rười rượi. Bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Kao, trái tim ông càng thêm tan nát.

Dĩ nhiên, Phu rất nhanh nhìn ra vấn đề. Nhưng anh quyết định không nói ra sự thật... Rằng lý do khiến hai mắt tên nhóc kia sưng đỏ chẳng qua vì cậu lỡ dùng quá nhiều dầu, lại thêm thức chơi game đến tận khuya chẳng chịu nghỉ ngơi, và chỉ mới lên giường cách đây vài tiếng đồng hồ. Cũng không phải Phu muốn giấu giếm gì ông, nhưng khi nhìn đến thái độ có lỗi trên gương mặt vị sếp lớn khiến anh chẳng biết lựa lời sao cho thích hợp.

"Ta có vài điều muốn nói với cậu." Vị phụ huynh nọ lên tiếng, giơ tay gạt đi mấy giọt nước mắt trên mặt.

"Được ạ."

"Ta đã nghe bà nhà kể lại chuyện của cậu và Bé cưng, cũng biết được đứa nhỏ này mới là người để ý cậu trước và bám dính không buông." Thời điểm nghe được toàn bộ câu chuyện, Saran phải thừa nhận rằng, ông thật sự muốn chụp lấy con dao để đâm chết tên nhóc dám từ chối con trai mình. Nhưng sau khi đụng phải ánh mắt hung dữ của vợ, ra lệnh ngồi yên nghe tiếp, cơn giận dữ cuối cùng cũng xẹp xuống, "Mặc kệ có đáp trả tình cảm của nó hay không, đây vốn không phải lỗi của cậu. Bởi thật ra, việc cậu chấp nhận cho Bé cưng tiếp cận mình mà không làm tổn thương thể xác hay tình cảm của nó, đã đủ tốt..."

"..."

"Vậy nên, ta muốn hỏi... Lý do gì khiến cậu chấp nhận làm nhiều như vậy cho đứa nhỏ này? Và tại sao... Cậu có nghĩ mình như vậy là đủ xứng đáng sao?"

Không phải tiền bạc, địa vị, hay nhân cách tốt xấu ra sao, cái "đáng giá" mà một người cha như ông chờ đợi... Vốn chỉ là một lý do để ông tán đồng, để người cha yên tâm giao ra bảo bối tâm can của mình cho một người xa lạ. Dĩ nhiên, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, Phu có thể đọc ra được suy nghĩ của ông.

"Hai năm trước, một tên nhóc bất thình lình xông vào cuộc sống của con..." Phu chậm rãi lên tiếng, cúi nhìn thân ảnh đang say ngủ, "Em ấy lúc nào cũng giống như một con thỏ phiền phức, cứ nhảy nhót xung quanh, bám theo con khắp nơi. Bất kể đi đâu, muốn hay không muốn, thân ảnh ấy vẫn luôn là thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt. Em ấy bày ra đủ thứ kế hoạch. Lối suy nghĩ và nói chuyện cũng không giống như người bình thường. Làm việc gì đều cũng tùy thuộc vào tâm trạng. Nhưng dù là vậy, tất cả đều có lý do và được suy tính thấu đáo."

Saran thả lỏng nắm tay đang siết chặt, cẩn thận lắng nghe người trước mặt kể chuyện về con trai mình. Nếu không vì câu nói cuối cùng kia, có lẽ ông đã đấm thẳng vào gương mặt đẹp trai này.

"Ban đầu, con thật sự cảm thấy phiền phức vô cùng. Khi ấy, Kao chính là loài sinh vật mà con muốn tránh xa nhất, bởi vì bản thân tin rằng, sớm hay muộn gì người này cũng sẽ gây rắc rối cho mình... Và điều đó đã trở thành sự thật." Phu đem laptop trên người bỏ sang một bên, sau đó đỡ mái đầu sắp rớt khỏi lòng mình của người đang say ngủ, chỉnh lại ngay ngắn để đối phương có thể ngủ ngon hơn. "Sự thật là bản thân không cách nào đẩy em ấy ra, thậm chí còn để cho người này dần dần tiếp cận mình. Và điều đó đã khiến tất thảy kế hoạch và tính toán của con hoàn toàn thay đổi. Nhưng điều bản thân không ngờ tới nhất là... Những thay đổi đó hóa ra không hề tệ... À, chú hẳn cũng biết việc Kao sang Anh để thăm con."

"Khun Ying nói rằng Bé cưng có một lời hứa với cậu."

"Vâng, tụi con đã hứa... Kao hứa tới giúp cho đứa em trai bị bệnh của con. Em ấy bảo rằng sẽ ghé thăm. Tụi con đã không gặp nhau suốt hai năm trời, và thời gian cứ trôi qua... Rồi em ấy đến Anh, giúp đỡ em trai con, làm bạn với thằng bé. Và rồi, căn bệnh của nó dần khá lên. Chính lúc đó, con càng vững tin rằng em ấy chính là người mình muốn ở bên cạnh suốt quãng đời còn lại."

"..." Người cha vẫn im lặng, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Tại sao ông không hề nhận ra đứa nhỏ của mình có những suy nghĩ khác người đến vậy?

"Lúc biết em ấy phải quay về đây, con đã nghĩ rằng, tại sao suốt thời gian qua, bản thân lại để cho Kao là người phải chạy theo phía sau, trong khi em ấy có một cuộc sống hoàn mỹ hơn cả mình." Rồi Phu ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng im lặng, "Và khi chứng kiến em ấy có một gia đình hoàn hảo, được cưng chiều hết mực như vậy... Con, một kẻ chưa từng tự ti về bản thân, lần đầu tiên có suy nghĩ... Rằng mình không xứng đáng với người con trai này. Cuối cùng, đang khi loay hoay chưa tìm được câu trả lời... Em ấy lại đúng lúc xuất hiện, an ủi con như từ trước đến giờ."

Saran mỉm cười, đồng tình với những điều đối phương vừa nói về nhóc con nào đó.

"Nhưng hiện tại, con đã tìm được câu trả lời..." Người thanh niên lại nói, nhìn thẳng vào ánh mắt hung hãn phía đối diện, rồi dần thả lỏng và lộ ra nụ cười, "Điều duy nhất khiến con trở nên xứng đáng..."

Đây là lần đầu tiên... Saran bắt gặp một ánh mắt kiên định và chân thành đến vậy.

"Rằng Kao yêu con... Và con cũng yêu Kao."

"..."

"Chú có thể chưa hoàn toàn chấm con vượt qua bài kiểm tra của người. Nhưng từ giờ phút này trở về sau, con xin làm người đuổi theo bước chân Kao, dù cho có phải tốn cả cuộc đời này... Con sẽ không bao giờ để người mình yêu thương quay lưng bước đi."

Kết thúc lời yêu mà Phu chưa một lần nói trực tiếp với Kao, cũng đủ khiến bức tường bên trong trái tim Saran sụp đổ từ lúc nào chẳng hay. Càng ngắm gương mặt an nhiên chìm trong giấc ngủ của con trai, nhìn đứa nhỏ trở mình, rúc đầu vào trong bụng của người kia, dù rất muốn chối bỏ, dù không chấp nhận được, nhưng ông phải thuận theo vì đó là lựa chọn của con trai. Và bản thân càng không cách nào phớt lờ khoảng thời gian hai, ba năm mà một người như Kao có thể hy sing để chờ đại người con trai này.

Saran bước đến bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu con trai yêu dấu. Giờ phút này, ông cuối cùng cũng tìm được câu trả lời... Cậu thanh niên trước mặt thật sự xứng đáng với Bé cưng của mình.

"Tối nay xuống dùng cơm cùng chúng ta nhé." Nói xong, ông quay đi và rời khỏi phòng.

Phu thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nhận được lời mời cùng dùng cơm tối của vị chủ nhân ngôi nhà, tất thảy những lo lắng trong lòng lấp tức tiêu tán. Anh cúi thấp đầu, ngắm nghía người nào đó đang say ngủ, bất thình lình thở mạnh một cái rồi nở nụ cười. Mới đầu, cậu trông như đang chìm trong mộng đẹp, sau đó cả người đột ngột co quắp lại, miệng hé mở, tay xoa xoa bụng như đang mơ về một bữa ăn ngon lành.

Nhóc Gon thật sự đáng yêu... Đó là lý do vì sao tất cả mọi người đều yêu mến cậu. Kao giống như một đường quỹ đạo, chỉ cần không buông tay sẽ chẳng sợ rơi mất. Và Phu chính là một trong số đó.

"Cám ơn nhé." Người nọ khẽ nói, rồi cúi người xuống, thấp giọng thì thầm vào bên tai người con trai đang say giấc. Sau cùng, đôi môi mỏng dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán đối phương.

Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi... Và cũng cảm ơn vì chấp nhận ở lại bên cạnh tôi.

"Ưmm..." Người đang ngủ bật ra một tiếng "aa", cáu kỉnh xoay người đi như vừa bị chọc giận. Phu chỉ có thể bật cười vì hành động vô thức này. Anh dám cá, nếu người nọ biết rằng mình mới tránh khỏi nụ hôn, nhất định sẽ đập đầu xuống đất vì hối hận mất. "...Trà x..."

"Sao?" Phu nhíu mày, cố nghe xem người đang ngủ lầm bầm điều gì. Trông dáng vẻ đối phương có chút căng thẳng, anh quyết định cúi người xuống, ghé lại gần nghe thử lần nữa.

"Thèm matcha!" Cậu trai đang mơ ngủ bất thình lình mở mắt, cơ thể tự động bật dậy. Và kết quả...

Rầm!

Tông nhau một cú thật mạnh...

"Auch!" Kao ôm trán, đau đớn ngã phịch trở lại trên giường, trong khi người bị tông chỉ có thể giơ tay xoa xoa thái dương vừa bị va đập, "P ghé đầu lại gần em làm gì vậy chứ?"

"Tại thấy làm mặt thỏ, nên mới lại gần xem thử."

"Em... Được rồi!" Kao bỏ tay ra khỏi trán mình, tức tối quay sang nhìn Phu, "Em mơ thấy con Tem khốn nạn cướp bánh matcha của mình và ăn sạch đó!"

"Tem chỉ là một con thỏ bông..."

"Đúng thế. Lần tới gặp lại, em nhất định moi hết bông trong người nó ra!"

Phu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn tên nhóc nào đó càm ràm, bực bội đấm xuống giường, như thể thật sự bị con thỏ bông kia cướp mất bánh.

"Gon này."

"Sao thế?"

"Đã hiểu được ý nghĩa của cái tên Tem chưa?" Phu quyết định khơi lên chủ đề khác để hấp dẫn tên nhóc kia, để đối phương thôi không bực bội như vậy nữa. Hiển nhiên, nó ngay lập tức có tác dụng. Bởi lẽ ngay khi vừa nhắc đến chuyện này, con Thỏ lập tức tỉnh ngủ, và khi kết hợp với mái đầu bù xù cùng đôi mắt đỏ hoe khiến cậu trông càng đáng yêu. "Tem Kao."

Kao lộ ra dáng vẻ ngơ ngác, mày nhíu chặt vì não vẫn chưa thông. Nhưng chỉ sau đó vài giây, cậu mở to mắt, chồm tới phía trước, như muốn ngồi hẳn vào lòng Phu.

"Vậy hoá ra, P đã cho em tròn điểm từ lâu lắm rồi hả?"

"Bởi mới bảo em là đồ ngốc."

"Ai mà nghĩ ra chứ..." Kao nhíu mày. Nhưng trong nháy mắt, cậu lại cười hết sức rạng rỡ, phấn khởi nhìn người đàn ông đối diện, "P không phải lo lắng chuyện của Pa nữa nhé. Ông đã hứa sẽ không bắt nạt P."

Xem cách ăn nói kìa...

"Tôi biết rồi." Phu quyết định giữ im lặng, không nhắc đến chuyện vừa xảy ra lúc người nọ còn đang ngủ. Thay vào đó, anh chỉ mỉm cười thay cho lời cảm ơn, rồi vươn tay xoa đầu con Thỏ như phần thưởng. Hiển nhiên, người nào đó tỏ ra vô cùng thoả mãn với thứ mình nhận được.

Sau một hồi lăn qua lộn lại vì thoả mãn, con Thỏ lại rủ rê Phu ra ngoài đi dạo. Có lẽ, cậu đã quên mất anh vẫn chưa khoẻ hẳn. Cũng may, cơn đau đầu đã qua đi và không còn gì đáng ngại, Phu gật đầu, rời giường, im lặng đi theo đối phương.

Kao mang bệnh nhân rời khỏi nhà, rẽ vào một con đường anh chưa bao giờ đi qua. Dĩ nhiên, Phu vẫn im lặng bám sát bóng lưng của người nào đó đang vô cùng hí hửng, không quan tâm gì đến xung quanh. Hiện tại, bộ dạng Kao trông hết sức cao hứng. Và Phu biết rõ, tên nhóc thật sự thể hiện ra cảm xúc thật của mình, tựa như lúc này cậu đang hạnh phúc vậy. Chính vì thế, anh giữ im lặng để không cắt ngang niềm vui của Kao.

"Thật may vì không còn nắng mặt trời nữa." Kao lầm bầm với chính mình, "Xem đi, em là ngôi sao may mắn, phải không P?"

"Ừm." Người nghe chỉ đáp lại một tiếng ngắn gọn vì bản thân cũng không nghĩ ra được điều gì để bình luận thêm. Anh đã quá quen với sự tự luyến của tên nhóc bên cạnh, và cảm thấy cách đáp trả tốt nhất chính là giữ im lặng.

"Ồ đúng rồi... Khi nào Parm đến đây vậy P? Em quên mất chưa hỏi."

"Sau khi thăm chú C xong, thằng bé sẽ bay sang đây cùng với Helen." Phu nhẹ giọng thông báo, gương mặt thoáng lộ ra một tia bất đắc dĩ khi bất giác nhớ đến điều gì đó còn vướng mắc trong lòng. "Gon..."

"Vâng."

"Ba tuần nữa, tôi phải quay lại Anh." Khưng lại một chút, anh nói tiếp, "Tôi đã bỏ mặc công việc của mình cả tháng trời rồi. Cứ tiếp tục trông chờ vào sự giúp đỡ của cha tôi như thế không ổn cho lắm."

Hoá ra, lý do để Phu có thể ở lại nơi này, một phần là vì ngài Austin, cha anh đồng ý giúp đỡ trông coi công ty. Về phần những việc quan trọng cần xử lý, bản thân anh phải tự mình giải quyết từ xa. Dù vậy, vị trí Chủ tịch của một công ty vốn không thể bỏ trống quá lâu. Vả lại, mục đích của chuyến ghé thăm lần này xem như đã hoàn thành một nửa.

"Em hiểu." Kao thoải mái gật đầu, rồi lộ ra một nụ cười nhẹ, "Em sẽ nói chuyện này với Pa, rồi chúng ta cùng bàn lại lần nữa nhé. Em nghĩ sẽ không khó thuyết phục Pa để ông cho phép em đi cùng anh đâu."

"Ừm." Phu đáp lại, sau đó kéo tay người bên cạnh, tiếp tục đi tới trước.

Sau khi đề cập đến chuyện quay về Anh, người nào đó đang vui vẻ liền hóa ra âm trầm. Phu im lặng nhìn con Thỏ của mình trở nên đăm chiêu suy nghĩ. Có lẽ, cậu đang tính toán xem phải xin phép cha mẹ như thế nào để họ đồng ý cho mình đến làm việc ở Anh.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều quá." Phu quyết định kéo đối phương ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu để trở về với thực tại. Thế là, anh buông cánh tay người nọ ra, đợi cho cậu quay đầu, lộ ra đôi mắt hờn dỗi. Nhưng chỉ một giây sau, Kao lại cười rộ lên, tự mình nhào đến, ôm lấy thân ảnh cao lớn bên cạnh. "Nói xem em định mang tôi đi đâu."

"Úi... Em chưa nói với P à? Thật ra, em chỉ muốn đi dạo với P một lúc. Không có đích đến cụ thể nha."

"..."

"Em quên không nói." Kết thúc câu nói, cậu chắp tay, làm một động tác vái duyên dáng. Và Phu đáp lại bằng vẻ mặt khinh bỉ, giơ tay kéo má đối phương, đến khi người nọ phải la oai oái, "Lại làm đau em..."

"Ai bảo làm trò linh tinh."

"Em đã làm gì đâu nào." Con Thỏ ngang bướng cãi lại, tức tối làm mặt xấu.

"Làm cái mặt thỏ kia là phạm pháp đấy."

"Em không có như vậy."

"Giống."

"Không giống."

"Giống."

"Đã nói là không mà." Kao tiếp tục cãi lại, trông vô cùng phẫn nộ. Cuối cùng, Phu gật đầu, miễn cưỡng thoả hiệp, rồi hỏi lại lần cuối.

"Nếu vậy thì là con gì?"

"Thì là, thỏ..." Câu trả lời không ngờ tới này khiến người nghe phải giơ tay che miệng, cười khùng khục đến nỗi cả người cũng run lên. Cùng lúc đó, tên nhóc nào đấy thẹn quá hóa giận, không nói được lời nào, hai gò má trắng nõn thoắt cái đỏ bừng vì xấu hổ.

"Xem cái mặt kìa."

"Tại P cả đấy." Người vừa nhận mình là thỏ, nhăn mặt nhíu mày, khiến Phu chỉ biết lắc đầu, rồi vươn tay vuốt tóc đối phương như để dỗ dành.

Xem ra, những khi đối diện với anh, da mặt con Thỏ này liền đặc biệt mỏng...

"Uầy! Nhìn bên kia á!" Tâm trạng con Thỏ đột ngột bẻ lái còn nhanh hơn người ta thay quần áo. Cậu chỉ tay vào nơi nào đó phía trước, rồi lắc lắc cánh tay người bên cạnh, lôi kéo sự chú ý, "Bên kia là đường kẻ đánh dấu vạch xuất phát em vẽ lúc bé để chơi chạy đua với mấy Hia... Cũng lâu lắm rồi, em suýt chút nữa thì quên luôn."

Phu nhướn mày, theo phía đầu ngón tay đối phương đang chỉ bắt gặp một đường kẻ màu trắng trên mặt đất, dù qua năm tháng đã mờ đi ít nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Con Thỏ một lần nữa trở nên hưng phấn, vui vẻ chạy thẳng tới đó. Nhìn người bên cạnh như vậy, Phu chỉ có thể mỉm cười.

"P'Phu, chúng ta đua nhé?"

Người nghe mới đầu có chút mù mịt. Dù muốn từ chối, nhưng anh lại không nỡ, vì sợ phải nhìn thấy gương mặt thất vọng mà đối phương vô thức lộ ra. Cuối cùng, anh đành thở dài, rồi hỏi tiếp.

"Nếu đua thì tôi sẽ được gì?"

"Cái đó để sau đi. Xem ai sẽ thắng trước đã."

"Vậy cũng được hả?"

"Đương nhiên rồi." Kao cười vui vẻ, sau đó kéo tay Phu đi về phía vạch kê xuất phát, "Chạy tới bên kia rồi quay trở lại nhé, từ đây đến chỗ cái cây đằng kia á."

Khi không còn gì để mất, Phu buộc phải gật đầu đồng ý. Trong khi đó, kẻ khiêu chiến quay đầu nhìn anh, tiếp tục đòi hỏi.

"Chân P dài hơn của em. P phải nhường em xuất phát trước ba giây, rồi mới được chạy đó."

"Thế thì bất lợi cho tôi rồi."

"Không nha. Chỉ có ba giây thôi mà." Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà cũng trả giá, Phu cũng chẳng rõ người nọ đang sợ mất mặt vì thua hay không muốn bị anh phạt. Hoặc là cả hai.

Ban đầu, Phu đã nghĩ bản thân cứ việc thong thả và để cho người kia giành phần tháng. Nhưng sau khi bị đòi hỏi vô lý như vậy, bản thân liền thay đổi ý định...

Có lẽ, chọc ghẹo người nọ một chút cũng hay... Chỉ tưởng tượng đến gương mặt tức tối của đối phương sau khi thua cuộc là lại thấy buồn cười.

"Được rồi... Bắt đầu!"

Không hề có đếm ngược hay hiệu lệnh chuẩn bị, Kao chỉ hét lên "bắt đầu" rồi cắm đầu chạy. Phu câm nín nhìn theo người nọ, giữ nguyên tư thế, đợi đủ ba giây như được bảo. Nhưng trước khi anh kịp chạy...

"Úi!"

Con Thỏ vốn định chơi ăn gian bất thình lình rít lên, chân vấp phải thứ gì đó, lộn nhào xuống đất, lăn vài vòng. Kết quả, cả người nằm sóng xoài trên cỏ, đầu óc choáng váng mất một hồi vì tai nạn bất ngờ. Sau khi lấy lại ý thức, Kao chỉ có thể giương mắt nhìn thân ảnh đối thủ thong dong bước về phía mình, biểu cảm muốn cười nhưng phải cố nhịn xuống. Thấy thế, cậu vội vàng bò dậy, loay hoay tìm cách đứng lên.

"Ui da!!!" Mắt cá chân bị bong khiến cơ thể loạng choạng suýt chút lại ngã sấp mặt xuống, khi đang cố gắng bò dậy. May mắn thay, một cánh tay rắn chắc đúng lúc đỡ lấy cậu.

Phu nhíu mày nhìn tên nhóc vừa mới bị thương đang nhăn nhó vì đau, trong lòng cũng có chút tội nghiệp. Muốn cười nhưng lại chẳng nỡ, muốn an ủi cũng không xong, cuối cùng, anh chỉ có thể đỡ đối phương chầm chậm ngồi xuống, rồi cúi đầu giúp cậu kiểm tra chỗ bị đau.

"Đau chết mất..." Kao lầm bầm khi anh chỗ mắt cá chân bị bong.

Dù rơi vào hoàn cảnh như vậy, tên nhóc này vẫn thản nhiên móc điện thoại gọi về nhà. Phu thật sự không còn lời nào để nói về con Thỏ kỳ lại này. Đôi mắt xám in lặng nhìn người đối diện vui vẻ nói chuyện điện thoại, dù cho gương mặt nhăn nhíu vì đau. Trong lòng Phu âm thầm thán phục, bởi nếu đổi lại là một người bình thường, chắc chắn không thể được như thế này...

"Pa bảo sẽ tới ngay." Kao nhét điện thoại trở lại trong túi, sau đó quay sang thông báo với Phu.

"Hết đau rồi hả?"

"Còn đau chứ. Nhưng em vẫn chịu được nha."

"Nếu đau thì cứ khóc đi." Phu nhíu mày lo lắng, im lặng nhìn người trước mặt lắc đầu nguây nguẩy.

"Xấu hổ lắm..."

"Ở đây chỉ có em và tôi thôi."

"Không được." Tuy miệng nói như vậy nhưng thái độ trên mặt thì ngược lại.

Phu nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh cắn chặt môi, cuối cùng đành chịu thua. Cũng chẳng rõ, người nọ sợ mất mặt hay thế nào. Nhưng đối với Phu, tình huống này không có gì đáng xấu hổ cả.

"Cứng đầu thật đấy." Phu nói, thanh âm nghe có chút hung dữ. Nhưng ngay sau đó, anh lại hạ thấp trọng tâm cơ thể, đưa lưng về phía người bị thương.

Hoàn toàn không ngại ngùng hay từ chối, thương binh nào đấy cười toe toét, nhanh chóng phóng người lên lưng người trước mặt, khiến anh lảo đảo, suýt chút mất thăng bằng. Tuy vậy, Phu vẫn im lặng không nói lời nào, trừ việc bày ra gương mặt khinh bỉ. Ngay sau đó, anh đỡ lấy hai chân của tên nhóc đang ôm chặt cổ mình, rồi bắt đầu bước đi.

"Cám ơn nhé." Người bị thương gác cằm lên bờ vai rộng, mỉm cười hạnh phúc, hoàn toàn quên mất cơn đau vừa nãy.

"Ngoan."

Không cần thêm bất cứ ngôn từ nào, bởi lẽ với khoảng cách quá mức cận kề này... Họ có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của đối phương, và sợi dây liên kết ngày qua ngày một bền chắc hơn.

...

Và nếu phải nói một lời cảm ơn, vậy thì có một vị xứng đáng nhận được điều đó... Chính là người đàn ông vừa dừng xe, im lặng ngắm nhìn bức tranh hai con người trẻ tuổi hạnh phúc, hoàn toàn không có ý cắt ngang...

Dù cho, lát nữa đây, ông sẽ bị vợ mắng, nhưng không sao cả...

Bởi lẽ, điều đáng giá nhất trong khoảnh khắc này... Chính là gương mặt cùng nụ cười hạnh phúc của con trai ông.