webnovel

Lương Tiên Sinh, Anh Thật Biến Thái

Chồng cũ cùng tình nhân rắp tâm lên kế hoạch giết chết, tàn độc ném xác Ngôn Phi xuống núi sâu hòng phi tang. Trước khi chết, Ngôn Phi vốn là một thiếu nữ mềm yếu, nhu nhược, răm rắp nghe theo lời chồng, an phận chăm sóc, phục tùng hắn đến mù quáng. Sau khi chết thảm, Ngôn Phi may mắn trọng sinh về đúng thời điểm hai ngày trước khi đám cưới của cô cùng Mạc Tề Ngọc diễn ra. Cô dâu lên kế hoạch phá đám cưới, hủy bỏ hôn ước, khiến mặt mũi cùng danh dự của Mạc Tề Ngọc trở thành trò hề trước mặt toàn bộ quan khách cấp cao. Chỉ là... Ngôn Phi không hề hay biết, sống lại lần này, cuộc đời cô đột ngột va phải một “cậu em trai” đào hoa, phong lưu, là em trai trên danh nghĩa của Mạc Tề Ngọc – Lương Trương Thành. Anh điên cuồng theo đuổi cô, tìm đủ mọi cách trói buộc tưởng chừng như “biến thái”, tất cả chỉ vì muốn người con gái đặc biệt này phải ở bên cạnh mình, nhất định không được phép rời. Vẻ ngoài phong lưu đa tình, ăn chơi trác táng, ý chí tiến thủ bằng “không” chỉ là vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo được Lương Trương Thành khoác lên bao năm. Thân phận thực sự ẩn giấu, sói đầu đàn đội lốt cừu non, âm thầm đem toàn bộ Mạc gia cùng ân oán kinh thiên dần dần hạ màn. "Gu đàn ông của tôi phải thật chững chạc, trưởng thành, là đỉnh núi phong vĩ che nắng, che mưa cả đời cho tôi. Đứng cách xa hai mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính. Cậu em, cậu làm được không?" "Ồ, không vấn đề gì! Chị chỉ việc trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bất cứ điều gì chị thích. Cuộc đời này, tôi yêu chị là đủ!"

JiMin13_ · Urban
Not enough ratings
5 Chs

Chương 05: Dã Tâm Của Cô Đều Bị Hắn Nhìn Thấu

"Con biết Phi Phi sao?"

Nghe con trai gọi tên Ngôn Phi, bà Dung Linh hết sức ngạc nhiên. Ngôn Phi đang nhai thịt bò, bị Trương Thành réo tên, suýt chút nữa nghẹn ứ cổ họng. Da mặt cô đỏ rần, vội vàng vuốt ngực thở hồng hộc.

Mạc Tề Ngọc thấy vậy liền nheo mắt, khó chịu trách cô:

"Sắp làm thiếu phu nhân Mạc gia rồi mà nhìn em ăn có khác gì đang chết đói không?"

Câu nói này cũng đã được Mạc Tề Ngọc buông ra với Ngôn Phi trong lần ăn tiệc gia đình vào ba năm trước. Nhưng khi đó, Trương Thành hoàn toàn không hề xuất hiện. Điểm này vẫn luôn khiến Ngôn Phi nghi ngờ xen chút tò mò, muốn tìm ra lời giải đáp.

Trương Thành bước thẳng tới trước bàn ăn, chọn vị trí ngồi đối diện với Ngôn Phi, cười đáp:

"Con chỉ đoán bừa thôi! Ngày mai anh Ngọc kết hôn, người thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp như thế kia nếu không phải chị dâu thì có thể là ai được!"

"Thằng nhóc láu cá này!"

Bà Dung Linh cười tươi, vỗ vào vai con trách yêu. Tuy Mạc Nhất Quân không mở miệng hỏi han Trương Thành lấy một câu, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía anh bằng đôi mắt thăm dò, tra xét. Đây là lần thứ hai Trương Thành cùng ông ta chạm mặt nhau sau buổi đầu tiên mẹ anh dẫn Mạc Nhất Quân ra mắt.

Mạc Nhất Quân cũng đâu vừa ý người con khác máu này. Vậy nên ông ta để mặc anh làm càn, càng ít tiếp xúc lại càng tốt hơn. Trong suốt bữa ăn, Trương Thành không nhìn Ngôn Phi lấy một lần. Anh chỉ ăn qua loa vài ba miếng, sau đó liền buông đũa đứng dậy.

Mạc Nhất Quân nhìn theo bóng dáng Trương Thành, lắc đầu chép miệng chê trách vợ:

"Em nên xem lại xách dạy dỗ con mình. Dù thằng bé không phải con ruột của anh, nhưng chí ít nó cũng là một thành viên Mạc gia. Để nó chơi bời như thế này, mặt mũi anh sắp bị mẹ con em ném cho chó gặm rồi đấy!"

Những từ cuối cùng, Mạc Nhất Quân cố tình nhấn mạnh và tăng ngữ điệu lên cao hơn. Ông ta muốn để Trương Thành nghe thấy, biết điều mà tự trọng hơn một chút. Nhưng Trương Thành tính cách xuề xòa, chẳng hề bận tâm gì tới lời nói của dượng.

Bữa ăn kết thúc trong không khí lạnh lẽo. Ngôn Phi dọn dẹp bàn ăn, tâm trạng mông lung rối bời. Chẳng trách, Trương Thành rất tự tin khẳng định với cô, rằng họ sẽ còn gặp lại nhau lần nữa. Lo sợ sự việc cô cùng Trương Thành qua đêm với nhau trong khách sạn sẽ bị anh nói ra với Tề Ngọc, ruột gan Ngôn Phi nóng như lửa đốt.

Chờ Mạc Tề Ngọc đã bỏ lên trên phòng riêng, Ngôn Phi vẫn còn cố tình nán lại thêm một chút. Cô kiếm cớ nói chuyện tâm sự với bà Dung Linh, chỉ với mục đích chờ Trương Thành đi ra khỏi phòng ngủ.

"Mười giờ đêm rồi, con cũng nên về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn làm cô dâu xinh đẹp!"

Bà Dung Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngôn Phi, thành thật khuyên nhủ. Cô chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy, lịch sự cúi chào ra về.

"Vâng! Cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Có cần cô nói Tề Ngọc đưa con về không? Dù gì cũng đã muộn, con gái một mình đi đêm đâu an tâm."

Bà Dung Linh cẩn thận đề nghị. Bà coi Ngôn Phi như chính con gái ruột thịt của mình nên rất tận tâm chăm sóc. Ngôn Phi lắc đầu, mỉm cười nói không cần. Cô giờ đây đã có đủ bản lĩnh và mạnh mẽ, sẽ không còn ngu ngốc, nhu nhược như trước kia.

Sau một lúc thuyết phục không đành, bà Dung Linh đành phải để Ngôn Phi tự lái xe về nhà. Cô bước tới bãi đỗ xe rộng lớn của Mạc gia, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ sáng chói tại phòng ngủ của Mạc Tề Ngọc. Hai bàn tay Ngôn Phi theo phản xạ lập tức vo tròn, gân xanh mờ nhạt nổi dưới làn da mỏng manh.

"Càng nhìn cô tôi lại càng thêm ngứa mắt! Cha con cô ngu ngốc giống hệt nhau. Thử nghĩ lại mà xem, ngoại trừ việc cun cút nghe theo lời tôi thì cô có điểm gì đáng để ông đây yêu thương nổi không?"

Ngôn Phi ngửa cổ nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm, giác mạc ửng hồng vì cảm xúc đang bị cô điên cuồng kìm nén. Cô căm hận Mạc Tề Ngọc tới tận xương tủy. Đồng thời, Ngôn Phi cũng căm ghét bản thân mình của ba năm trước vô cùng.

"Đừng nhìn nữa! Mấy ngôi sao trên trời sắp bị chị lườm đến cháy đen rồi đấy!"

Giọng nói nam tính trầm khàn phía sau chợt vang lên, khiến Ngôn Phi giật mình, vội vàng thu lại tầm mắt. Cô không quay đầu nhìn xem đối phương là ai, chỉ bình tĩnh khoanh hai tay trước ngực, chán ghét đáp:

"Nếu có khả năng đốt cháy sao như thế, chắc có lẽ Trịnh Ngôn Phi đây đã thiêu sống bao nhiêu người!"

Trương Thành đứng ngang cùng Ngôn Phi, đem chai rượu vang kề lên môi tu ừng ực. Anh cao hơn cô một cái đầu, nên mỗi khi muốn nhìn Trương Thành, Ngôn Phi lại phải ngước đầu trông lên.

Góc nghiêng của Trương Thành cũng vô cùng hoàn mỹ. Lông mi anh cao vút, khẽ động mỗi khi gió đêm lùa vào. Thỉnh thoảng, Trương Thành sẽ chau mày, mở miệng mắng một vài hạt bụi bị gió cuốn trôi bay vào trong mắt.

Hai người họ đứng yên lặng bên nhau hồi lâu, mãi sau Trương Thành mới mở lời trước:

"Chị lo sợ tôi sẽ tiết lộ sự việc xảy ra vào đêm hôm trước?"

Bị anh bắt thóp, cả người Ngôn Phi lập tức cứng ngắc. Cô không phủ định, xòe tay về phía Trương Thành, hàm ý muốn được cùng uống rượu.

Trương Thành nhướn mày nhìn cô, cong môi cười trừ:

"Chị cũng rất cá tính!"

"Đừng gọi tôi là chị. Tôi thua anh tận bảy tuổi đó!"

Ngôn Phi bực bội chỉnh lại lời nói của anh. Trương Thành bằng tuổi Mạc Tề Ngọc, cùng ba mươi hai tuổi. Vậy mà lần nào gặp, Trương Thành đều mở miệng gọi cô là "chị" không biết ngượng mồm. Nhận ra thái độ bực bội của Ngôn Phi, Trương Thành phì cười, rồi lại nhanh chóng thu về vẻ mặt lạnh tanh.

"Không yêu anh ta, hà cớ gì còn muốn cưới?"

Một câu nói này của Trương Thành làm Ngôn Phi lại càng thêm sửng sốt. Cô quay phắt lại nhìn Trương Thành, há hốc miệng hỏi:

"Anh... Anh là cái quái quỷ gì vậy?"

Trương Thành dốc cạn chai rượu, ném vào trong thùng rác, tạo thành âm thanh vỡ nát hết sức chói tai. Anh là cái quái quỷ gì à? Trương Thành nhếch môi cười khẩy. Anh muốn một tay che trời, tham vọng phủ rộng hầu khắp mọi ngóc ngách trên thế giới này. Vậy thì có được coi là quái quỷ hay không?

"Tránh ra! Tôi phải đi về!"

Ngôn Phi nhận thấy người đàn ông này không hề đơn giản, chỉ mới gặp nhau lần thứ hai liền đã có khả năng đoán được suy nghĩ của cô. Nếu còn không mau rời đi, kế hoạch phục thù của cô sẽ bị anh vạch trần mất.

Ngôn Phi đẩy người Trương Thành sang một bên, với tay mở cửa xe. Nhưng cơ thể to lớn của Trương Thành đã lập tức áp sát lại phía sau lưng cô, đem cả cơ thể nhỏ bé của Ngôn Phi bao trọn trong vòng tay.

"Chị muốn trốn tránh tôi à? Tôi đáng sợ như thế hay sao?"

Hơi nóng bỏng rát từ miệng Trương Thành liên tục phả vào sau gáy Ngôn Phi. Cô không rét mà run, cảm giác người đàn ông này đang sắp sửa hóa sói, có thể dễ dàng ngạo mạn dùng một tay che trời.

Biểu cảm lo âu trên gương mặt xinh đẹp của Ngôn Phi quả thực khiến Trương Thành vô cùng thích thú. Anh nắm lấy một phần tóc mềm mại phía dưới, đem lên mũi hít hà. Mùi hương dịu ngọt làm cơ mặt Trương Thành giãn hẳn ra. Anh nhắm hờ hai mắt, khẽ thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người thêm chút nữa:

"Trịnh Ngôn Phi, tham vọng và dã tính hoang dại nằm trong bản năng cốt lõi của chị đều bị tôi nhìn thấu. Thú vị lắm mà, phải không?"