webnovel

Lương Tiên Sinh, Anh Thật Biến Thái

Chồng cũ cùng tình nhân rắp tâm lên kế hoạch giết chết, tàn độc ném xác Ngôn Phi xuống núi sâu hòng phi tang. Trước khi chết, Ngôn Phi vốn là một thiếu nữ mềm yếu, nhu nhược, răm rắp nghe theo lời chồng, an phận chăm sóc, phục tùng hắn đến mù quáng. Sau khi chết thảm, Ngôn Phi may mắn trọng sinh về đúng thời điểm hai ngày trước khi đám cưới của cô cùng Mạc Tề Ngọc diễn ra. Cô dâu lên kế hoạch phá đám cưới, hủy bỏ hôn ước, khiến mặt mũi cùng danh dự của Mạc Tề Ngọc trở thành trò hề trước mặt toàn bộ quan khách cấp cao. Chỉ là... Ngôn Phi không hề hay biết, sống lại lần này, cuộc đời cô đột ngột va phải một “cậu em trai” đào hoa, phong lưu, là em trai trên danh nghĩa của Mạc Tề Ngọc – Lương Trương Thành. Anh điên cuồng theo đuổi cô, tìm đủ mọi cách trói buộc tưởng chừng như “biến thái”, tất cả chỉ vì muốn người con gái đặc biệt này phải ở bên cạnh mình, nhất định không được phép rời. Vẻ ngoài phong lưu đa tình, ăn chơi trác táng, ý chí tiến thủ bằng “không” chỉ là vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo được Lương Trương Thành khoác lên bao năm. Thân phận thực sự ẩn giấu, sói đầu đàn đội lốt cừu non, âm thầm đem toàn bộ Mạc gia cùng ân oán kinh thiên dần dần hạ màn. "Gu đàn ông của tôi phải thật chững chạc, trưởng thành, là đỉnh núi phong vĩ che nắng, che mưa cả đời cho tôi. Đứng cách xa hai mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính. Cậu em, cậu làm được không?" "Ồ, không vấn đề gì! Chị chỉ việc trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bất cứ điều gì chị thích. Cuộc đời này, tôi yêu chị là đủ!"

JiMin13_ · Urban
Not enough ratings
5 Chs

Chương 03: Nhị Thiếu Gia Ăn Chơi Trác Táng

"Ôi! Thật kinh tởm!"

Người thanh niên lợm giọng suýt nôn theo, bực bội rú lên ầm ĩ. Chiếc áo hàng hiệu đắt tiền mới mua mặc lần đầu tiên, chưa kịp yên phận được hai tiếng liền một bước đi tong.

Hai người đàn ông ngồi cùng bàn với anh ta đều che mũi nhăn mặt, lắc đầu tránh xa:

"Anh Lương, chúng em nhường cả lại cho anh đó!"

Ngôn Phi gục đầu vào cổ anh ta, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng lại ợ lên vài tiếng. Cô say đến mềm nhũn hai chân, bắt gặp được điểm trụ vững chãi liền an tâm thiếp đi. Người thanh niên nhăn nhó mặt mũi, muốn đẩy Ngôn Phi ra khỏi người mình, nhưng khi nghe thấy cô thì thầm chửi rủa vài câu, sắc mặt của anh ta bỗng chốc cứng ngắc.

"Mạc Tề Ngọc... Mạc Tề Ngọc!"

Ngôn Phi không biết mình đã ngủ say trong bao lâu. Tới khi cô tỉnh dậy thấy đầu óc đau xây xẩm, chân tay nặng trĩu. Mùi long đoản hương nhẹ nhàng chờn vờn quanh sống mũi Ngôn Phi, lập tức khiến cô tỉnh cả ngủ. Ngôn Phi ngồi bật dậy, bắt gặp ánh đèn sáng dịu tỏa ra ngay trước mặt. Một tay cô ôm đầu, tay còn lại sờ soạng xung quanh để tìm điện thoại.

Bỗng nhiên, bàn tay Ngôn Phi chạm phải một vật mềm mại, cứng cứng. Cô giật thót, cố gắng định thần nhìn lại lần nữa. Khi xác định được thứ vừa chạm là gì, Ngôn Phi sững sờ ngây người hồi lâu, cuối cùng hét ầm lên:

"Ai? Anh là ai? Sao lại nằm trên giường của tôi thế này?"

Người kia bị tiếng hét của Ngôn Phi làm cho tỉnh cả ngủ, bực bội lên tiếng:

"Ồn ào quá! Trật tự chút đi!"

Anh ta để trần, da thịt trắng ngần như con gái, rãnh lưng sâu chạy dọc xuống tới phần hông, mái tóc màu bạch kim rối bù, phần bắp tay vạm vỡ, săn chắc ôm lấy khuôn mặt đẹp trai tuấn mĩ. Hai người nằm bên cạnh nhau, đắp chung một chăn, quần áo được xếp gọn vào một góc tủ.

Ngôn Phi sợ sệt nhìn xuống cơ thể mình, phát hiện trên người cô đang mặc chiếc váy ngủ màu đen còn chưa cắt mác, lắp bắp nói không ra câu:

"Anh... anh thật biến thái!"

Cô tóm lấy chiếc gối ngủ màu trắng, đập liên tục vào người đàn ông. Bị đánh đau, anh ta ngồi bật dậy, giằng lấy chiếc gối ném mạnh xuống đất. Khi bốn mắt chạm nhau, hô hấp của Ngôn Phi và người đàn ông này bỗng chốc trở nên đập loạn. Cô co người vào một góc, kéo chăn che lấy cơ thể, giống như một sự phòng thủ tạm bợ theo bản năng.

"Yên tâm đi! Tôi chỉ giúp chị thay đồ, còn lại đều không làm gì cả!"

Ngôn Phi bị câu nói này làm cho ngượng ngùng xen lẫn xấu hổ hơn. Anh ta gọi cô là chị, nhưng xét về ngoại hình thì Ngôn Phi đâu nhiều tuổi hơn là bao. Cô hít sâu một hơi, vành mắt khẽ cụp xuống.

"Hôm qua, tôi say quá ư? Nhưng cậu... Làm sao tôi có thể tin được cậu?"

Biết Ngôn Phi vẫn còn nghi hoặc, khóe môi người đàn ông chậm rãi cong lên. Ngôn Phi còn chưa kịp định thần, cả người lập tức bị anh ta đè sấp xuống giường, hai cánh tay rắn chắc kẹp chặt cả có thể mềm mại của cô vào giữa.

Ngôn Phi thất kinh, bàn tay nhỏ bé chống trước ngực anh ta, tức giận mắng:

"Biến thái! Buông ra!"

Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào da mặt Ngôn Phi. Trong đôi mắt lai hai màu đặc biệt này, Ngôn Phi có thể cảm nhận được vài tia cảnh giác hết sức phức tạp.

"Trịnh Ngôn Phi, hai mươi sáu tuổi, con gái duy nhất của nhà họ Trịnh. Ngày mai Trịnh tiểu thư đây sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Chồng tương lai của chị là Mạc Tề Ngọc, đại thiếu dòng tộc Mạc Tề. Phải chứ, bà cô già?"

Anh ta nheo mắt cười, cố tình ngân cao giọng nói hòng thách thức, trêu ngươi Ngôn Phi. Cô tức đến tím xanh mặt mũi, vừa muốn vung tay đấm cho anh ta mấy cước, hai bàn tay nhỏ nhắn lại lập tức bị đối phương khóa trụ, dùng lực siết chặt hơn.

"Hôn lễ của Trịnh tiểu thư vào ngày kia, quả thực khiến tôi rất mong chờ!"

Ngôn Phi không hiểu ẩn ý bên trong lời nói của anh ta, chỉ biết ngây ngốc nhìn không chớp mắt. Người đàn ông tuấn kiệt buông cô ra, mặc lại áo khoác, còn không quên chỉ tay vào chiếc áo sơ mi cáu bẩn ném dưới sàn nhà:

"Đem về giặt sạch đi. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!"

Trên đường trở về nhà, trong đầu Ngôn Phi liên tục xuất hiện hình ảnh về người đàn ông lạ lẫm này. Phong thái của anh ta toát lên sự đào hoa, ngỗ nghịch tuổi trẻ. Tuy tóc nhuộm màu bạch kim, xỏ khuyên tai, nhưng chính đôi mắt lai này lại bộc lộ rõ sự trưởng thành xen lẫn kiêu ngạo. Hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn, khiến Ngôn Phi cảm thấy hết mực tò mò.

Trông thấy con gái đã trở về, ông Trịnh Viên mới thở phào nhẹ nhõm. Sáng sớm tỉnh dậy, nghe người làm nói cô đi cả đêm không về, trong lòng ông lo lắng khôn nguôi. Điện thoại gọi tới cháy máy cũng không có tín hiệu làm ruột gan Trịnh Viên nóng như lửa đốt.

"Mau mau về chuẩn bị hôn lễ. Ngày mai nhà trai sẽ tới rước dâu sớm!"

Ông kéo tay Ngôn Phi, gấp gáp dặn dò. Người đi lại nhốn nháo, chuẩn bị trang trí tiệc cưới rầm rộ. Khuôn mặt Ngôn Phi lạnh tanh, chẳng hề vui mừng như những cô dâu khác khi sắp sửa về nhà chồng.

Cô phẩy tay lắc đầu, mệt mỏi nói:

"Chẳng phải đã hẹn chín giờ trưa mai mới bắt đầu cử hành tiệc sao cha?"

Ông Trịnh Viên liếc nhìn đồng hồ, ho khan vài tiếng:

"Mạc phu nhân gọi tới, muốn đón dâu sớm hơn. Nghe nói, nhị thiếu gia Lăng Trương Thành đã trở về, dự tiệc xong sẽ rời đi ngay!"

"Lương Trương Thành? Sao con chưa nghe thấy Tề Ngọc nói gì về người này!"

Ngôn Phi ngạc nhiên hỏi lại cha. Kể từ lúc quen biết nhau cho tới khi kết hôn ba năm, Ngôn Phi chưa bao giờ nghe tới cái tên Lăng Trương Thành này, huống hồ gì đến gặp anh ta.

Nhị thiếu gia Lương Trương Thành... là em trai của Mạc Tề Ngọc ư?

Ông Trịnh Viên gật gù giải thích:

"Lương Trương Thành là con riêng của Mạc phu nhân, định cư bên Mỹ từ nhỏ. Nghe nói, Lương Trương Thành bằng tuổi Tề Ngọc, nhưng ý chí tiến thủ lại chỉ là con số không tròn trĩnh!"

Ngẫm nghĩ một lúc, ông Trịnh Viên tiếp tục bổ sung thêm:

"Cậu ta ăn chơi trác táng, đam mê đua xe và tụ tập cùng mấy thành phần bụi đời chẳng ra làm sao. Có lẽ, gia sản nhà họ Mạc chỉ trông chờ vào một mình Tề Ngọc mà thôi!"

Ngôn Phi vâng dạ, sau đó bước lên phòng riêng. Khi cô nhớ ra mình tắt điện thoại từ đêm hôm qua, màn hình hiển thị sau khi khởi động lại đã hiện gần hai mươi cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều thuộc về số máy của Mạc Tề Ngọc.

Reng... reng...

Vừa nhắc tới anh ta, chuông điện thoại đã reo lên inh ỏi. Ngôn Phi miễn cưỡng nghe máy, thái độ khá hời hợt:

"Ừm... Có chuyện gì sao?"

Mạc Tề Ngọc hơi khựng lại một chút, sau đó cảnh giác hỏi:

"Em đi đâu mà tắt máy vậy? Có biết anh lo lắng cho em thế nào không?"

Ngôn Phi thiếu chút nữa đã nôn mửa, nhếch môi đáp gọn:

"Em ngủ quên!"

"..."

"Được rồi! Vì sao cha mẹ anh lại muốn đón dâu sớm hơn?"

Mạc Tề Ngọc không do dự liền đáp ngay:

"Em trai anh đột ngột trở về. Tối nay cha mẹ sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi trước. Em nên sửa soạn cho thật đẹp, hai tiếng nữa anh sẽ tới đón em!"

"Ừ!"

Ngôn Phi chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, sau đó cúp máy.

Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tràng tút dài, mà nét mặt của Mạc Tề Ngọc hiện tại vẫn còn đờ ra. Ngồi sau lưng hắn, Hiểu Miêu nũng nịu dụi đầu vào gáy người tình, ngân giọng khiêu gợi:

"Sao vậy anh? Nhìn anh không vui cho lắm!"

Mạc Tề Ngọc xì một tiếng rõ dài, tức giận ném điện thoại xuống giường. Hai ngày nay, thái độ của Ngôn Phi thay đổi liên tục, lúc thì nhu mì, dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời hắn như con cún con; lúc thì lại lạnh tanh, hời hợt, tỏ ra chán ghét hắn.

Mạc Tề Ngọc đứng dậy, sửa soạn đồ đạc để trở về nhà. Hắn vừa thắt lại cà vạt, vừa trầm giọng nói:

"Ngày mai hôn lễ diễn ra, em cũng nên tới Trịnh gia mà chúc phúc. Khôn khéo một tí, đừng để Trịnh Ngôn Phi nghi ngờ!"

Hiểu Miêu cúi đầu, mỉm cười trào phúng:

"Cô ta ngu xuẩn lắm, em thừa sức đối phó! Tề Ngọc, anh hãy yên tâm đi!"