webnovel

Chương 66: Tất cả cùng xông lên đi.

Chương 66: Tất cả cùng xông lên đi.

"Tướng quân!

Chúng ta đã tiến sát đến Vẫn Thanh thành, khoảng cách chưa đầy hai dặm đường, dự là chưa đến nữa canh giờ sau sẽ đến nơi."

Một tên yêu nhân cưỡi Hắc Mao Lang chạy đến báo cáo.

"Kỳ lạ!

Đại quân đã đến nơi, tại sao không thấy một tên lính nào của Tam Giác ra đón?

Tên Tam Giác đang tính làm cái quái gì thế?!"

Tên tướng quân gương mặt hiển hiện lên bực tức, giọng trầm trầm nói.

Hắn là Hà Sư.

Hắn cưỡi một con Mãnh Sư to lớn được giáp trụ đầy đủ.

Cả người hắn cũng là giáp trụ, bên vai trái là giáp vai được chạm khắc hình một đầu sư tử, đeo sau lưng là một cây rìu hai lưỡi với cán dài sáng chói.

Hà Sư trước kia là phó tướng dưới trướng của Vô Diện vương, tính tình nóng nảy, thích dùng nắm đấm hơn là sử dụng đầu óc.

Một tên cục súc.

Sau khi quân đội của Man Nhược vương và Vô Diện vương hợp nhất lại thì hắn được chọn làm thống soái cho đội Kỵ binh gần trăm ngàn vạn yêu nhân, dưới hắn còn có ba tên phó tướng cưỡi Đại Tinh Lang.

Trong đội quân khổng lồ này thì Kỵ binh là cơ động và chiến đấu thực chiến mạnh nhất, do tốc độ di chuyển cao nên Kỵ binh là đội nhận trọng trách dẫn đầu đoàn quân tiến về Vẫn Thanh thành.

Phía sau Hà Sư là những hàng dài yêu nhân cưỡi đủ loại hung thú, nối tiếp nhau, bọn chúng toàn thân đều là giáp trụ và trên tay cầm đủ loại vũ khí khác nhau, chúng dù đã được huấn luyện qua nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một tập hợp của nhiều loại quân tạp nham.

"Ngươi! Mau đi thông báo cho hai vị đại nhân biết tình hình!"

Hà Sư ánh mắt âm trầm nhìn tên yêu nhân trước mặt nói.

"Tuân lệnh!"

Tên yêu nhân liền thúc chân vào bụng Hắc Mao Lang lao nhanh vào giữa đám quân.

Cổng thành phía Đông Vẫn Thanh thành.

Triệu Thường Côn đứng phía trên tường thành, hai chân mày nhăn lại nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một đám bụi mờ khổng lồ che kín cả góc trời, nhưng Triệu Thường Côn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong đám bụi mù đó là chi chít rất nhiều rất đông yêu nhân đủ mọi hình dạng đủ mọi kích thước đang tiến về phía hắn.

Đội quân của hai tên Tà chủ.

Bọn chúng hành quân thành từng hàng dài, rất dài, phải dài cả dặm, nối đuôi nhau, như một đàn kiến đang đi tìm thức ăn, đen kịt cả đường chân trời.

"Còn...còn hơn cả những gì mà thiếp tưởng tượng...

Thường Côn, chàng có chắc là sẽ... một mình chiến đấu với...chúng không...?"

Mộc Phiến La đứng cạnh lên tiếng, gương mặt nàng hiện lên ngưng trọng.

Chưa bao giờ nàng nhìn thấy số lượng yêu nhân nhiều đến như vậy, lòng nàng trở nên lo lắng vả sợ hãi.

Không chỉ có Mộc Phiến La mới lo lắng, tất cả dân chúng Vẫn Thanh thành đứng trên tường thành lúc này cũng chung một tâm trạng đó với nàng, ánh mắt mọi người đều hiện lên nổi tuyệt vọng khi nhìn thấy đại quân kia.

Lúc này đám yêu nhân ở Vẫn Thanh thành không quan tâm tới tên Tam Giác nữa, cái bọn hắn quan tâm chính là đội quân kia.

Đó là lý do tại sao tất cả đều kéo nhau ra chỗ này.

"Ta chẳng phải nói là nàng hãy ở lại chỗ quảng trường kia mà, sao lại kéo tất cả ra đây làm gì?"

Triệu Thường Côn mắt vẫn nhìn về phía trước hỏi.

"Chàng nghĩ rằng thiếp có thể không ra đây được hay sao?"

Triệu Thường Côn thở dài.

"Hứa với ta, nàng không được phép tham gia vào, được chứ?"

"Được!"

Mộc Phiến La gật đầu.

Cả Vẫn Thanh thành như rung chuyển khi đội quân của hai tên Tà chủ đang tiến đến.

Rầm rập...

Rầm rập...

Rầm rập...

Ở phía bên trong quảng trường lớn.

Lúc này chấn động càng lúc càng có thể cảm nhận rõ ràng hơn.

"Ha...ha...ha..."

Tam Giác cười gượng, nhìn Serbes với gương mặt chế nhạo.

"Ngươi có nghe... thấy gì không...?

Những chấn động này...

Là đến từ...đội quân của...Man Nhược...đại nhân..."

"Ngươi nghĩ ta quan tâm đến việc đó?"

Serbes thản nhiên hỏi Tam Giác.

"Ha...ha...ha...

Các ngươi...tất cả các ngươi...sẽ sớm thôi...sẽ bị Man Nhược...đại nhân... cùng đội quân của...ngài ấy tàn sát hết..."

"Đúng thật là sẽ bị tàn sát..."

Serbes tay nâng cằm nói, tựa như đang suy nghĩ.

"Ta thấy... ngươi cũng là...kẻ mạnh...

Ngươi nên... biết thân... biết phận...sớm mà...đầu hàng...

Thả ta ra...ta sẽ nói với...đại nhân một tiếng... ngươi có thể sẽ...sống sót...và trở thành... thuộc hạ của...đại nhân..."

Tam Giác buông lời ngon ngọt hòng dụ dỗ Serbes.

"Ha ha ha!"

Lần này tới phiên Serbes cười lớn.

"Ngươi nghĩ rằng một tên Tà chủ nhỏ nhoi của Yêu giới có khả năng trở thành chủ nhân của ta sao?"

"Ngươi...?

Ý ngươi là sao?"

Tam Giác trố mắt nhìn Serbes, hỏi.

"Ý của ta là tất cả sẽ bị tàn sát, nhưng kẻ bị tàn sát đó không phải là bọn ta, mà chính là các ngươi!"

"Đầu óc ngươi...có vấn...đề hay sao vậy...?

Đó...đó là một... một đội quân...với năm...năm trăm ngàn vạn...yêu nhân đấy..."

Tam Giác khoé miệng giật giật, nói lớn.

"Năm trăm ngàn vạn yêu nhân thì đã sao?

Ngươi có biết cái kẻ vừa đứng đây lúc nãy thân phận như nào không thế?"

"Đại...đại đế...?"

Tam Giác ngập ngừng.

"Chính xác, tên khốn đó là một trong Thập đế!"

"Cho dù là Đại đế... thì sao chứ?

Hắn có... thể một mình... chiến đấu với...năm trăm ngàn vạn yêu nhân...hay sao...?"

Tam Giác quát lớn.

"Ngươi đoán xem!"

Serbes thản nhiên đáp.

"Không...không thể nào...không thể nào có... chuyện đó được...!

Làm sao...có thể chứ...?"

Tam Giác trở nên hoang mang khi nhìn cái thái độ tự tin kia của Serbes.

"Tên khốn đó không những là một Đại đế, mà hắn còn là kẻ mạnh nhất trong Thập đế!

Ta đã chứng kiến rất nhiều lần hắn đánh nhau với những kẻ địch còn kinh khủng hơn cả cái đại quân chết tiệt của tên Tà chủ kia, nhưng tất cả những lần đó hắn chưa hề đánh nghiêm túc một lần nào cả.

Ngươi biết tại sao không?"

"Tại...tại sao...?"

"Đơn giản vì hắn quá mạnh!

Nếu hắn mà nghiêm túc, bộc phát hết tất cả thực lực thì hắn chỉ cần trong một chiêu là có thể xoá sổ cả Yêu giới này!"

Serbes thản nhiên giải thích.

"Chỉ...chỉ một chiêu...có thể...có thể xoá sổ cả Yêu giới....?

Nói dối!

Làm sao có...có kẻ lại mạnh như thế cơ chứ?

Ngươi chỉ là...là đang lừa ta...!"

"Tin hay không đó là việc của ngươi!"

Serbes cầm lấy một hòn đá trong thùng gỗ, chậm rãi nói.

"Cũng không nên tốn thời gian thêm nữa.

Nếu như bọn chúng đã kéo nhau đi xem náo nhiệt, thì ta sẽ làm luôn phần của bọn chúng vậy.

Ngươi hãy từ từ mà cảm nhận nhé!"

Serbes cười một cách tà ác sau đó vung tay ném hòn đá về phía Tam Giác.

Nữa canh giờ sau, đoàn Kỵ binh do Hà Sư dẫn đầu đã đến Vẫn Thanh thành.

Hà Sư giơ tay ra hiệu cho binh lính phía sau dừng lại khi còn cách Cổng thành gần hai trăm thước.

Hắn không hề nhìn thấy một bóng lính nào của tên Tam Giác mà ngược lại chỉ nhìn thấy dân chúng của Vẫn Thanh thành đang như không muốn chào đón bọn hắn, và còn có...

'Mị...Yêu vương?'

Hà Sư tâm tình khẽ động.

Bọn hắn là nhận được tin tức Mị Yêu vương đã chết nên mới dẫn quân đến đây, nhưng bây giờ, kẻ được xem là đã chết kia lại đang đứng sờ sờ trước mắt hắn, tuy ngoại hình có chút khác nhưng chỉ cần quan sát sơ qua là hắn nhận ra được ngay.

'Tên Tam Giác chết tiệt!

Hắn dám lừa gạt ta sao?

Đừng để ta gặp hắn, nếu không...!'

Hà Sư bực bội nghĩ.

"Tướng quân..."

Ba tên phó tướng thúc Đại Tinh Lang đến gần Hà Sư.

"Ngươi, lập tức đến báo cho Vô Diện đại nhân, Mị Yêu vương vẫn còn sống, xin chỉ thị từ đại nhân"

Hà Sư ra lệnh cho một tên phó tướng.

Tên phó tướng kia liền lập tức cưỡi Đại Tinh Lang rời đi.

"Mị Yêu vương!

Hãy mau mở cổng thành, bước ra đây đầu hàng và quy thuận bọn ta!

Nếu không chỉ có con đường chết!"

Hà Sư hét lớn kèm theo bàng bạc yêu khí toát ra tạo khí thế.

"Đầu hàng? Ngươi..."

Mộc Phiến La lên tiếng đáp lại nhưng liền bị Triệu Thường Côn ngăn.

Triệu Thường Côn liền vận thân pháp nhảy xuống, đứng đối mặt với Hà Sư cùng đại quân của hắn.

"Lời này phải là ta nói mới đúng a!

Các ngươi tốt nhất nên đầu hàng bọn ta, đừng để ta phải động tay động chân a!"

Triệu Thường Côn nói chuyện với Hà Sư bằng một giọng khiêu khích, khiến Hà Sư tức giận.

"Ngươi là kẻ nào lại dám ở đây thốt ra lời lẽ ngông cuồng?"

"Là gia gia của ngươi!"

Triệu Thường Côn thản nhiên đáp.

"Thật là đáng chết!"

Hà Sư giận dữ quát lớn, bàng bạc khí tức lao đến hòng đè ép tên nam nhân trước mặt kia.

Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là khí tức của hắn dường như không mảy may ảnh hưởng đến tên nam nhân đó.

"Ngươi...đang làm cái trò gì đấy?!"

Triệu Thường Côn nghiêng đầu giả bộ ngốc trệ hỏi.

Quá sức ngông cuồng!

Hà Sư giận tím mặt với cái thái độ mà Triệu Thường Côn đối với hắn.

"Hai ngươi đến lấy đầu tên khốn kiếp đó cho ta!"

Hà Sư ra lệnh cho hai tên phó tướng.

"Tuân lệnh!"

Hai tên phó tướng liền lấy ra vũ khí của mình, một tên cầm thương, một tên cầm cung, thúc Đại Tinh Lang lao đến phía Triệu Thường Côn.

Tên cầm cung giương cung liền một mũi tên xuất ra hướng Triệu Thường Côn mà bắn tới.

Mũi tên sắt được bắn ra lao đi với tốc độ không tưởng, xé rách cả không khí.

Viu...

Mũi tên bay tới nhưng Triệu Thường Côn đã không còn đứng đó nữa.

Bặc!

Chớp mắt một cái Triệu Thường Côn đã xuất hiện trước mặt hai tên phó tướng.

Bành!

Hai bàn tay Triệu Thường Côn chộp lấy mặt bọn chúng, nhấn mạnh xuống đất.

Hai tên phó tướng đầu bị nhấn lún xuống đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, chết ngay tức khắc.

Hai con Đại Tinh Lang lố đà, liền xoay người quay lại, chồm tới phía sau lưng Triệu Thường Côn, móng vuốt quạt tới.

Triệu Thường Côn không thèm để ý đến hai con súc sinh này, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng tên Hà Sư như thách thức.

Rẹt!

Rẹt!

Hai con Đại Tinh Lang còn chưa kịp làm gì liền đầu bị hai luồng kiếm khí không biết từ đâu xuất hiện chém rơi xuống đất lăn lông lốc, thân hình đổ sụp xuống giật giật vài cái rồi tắt lịm.

"Tất cả các ngươi cùng lên một lượt đi, ta còn nhiều việc phải làm lắm a!".