webnovel

Chương 223: Phế vật, Lăng Tiểu Mạc.

Chương 223: Phế vật, Lăng Tiểu Mạc.

Minh Vô Thần tông.

Ngoại viện phía sau.

Xoạt xoạt....

Một tên thanh niên đang cầm chổi quét lá khô.

Ngày nào cũng vậy.

Hắn dậy từ sáng sớm, quét sân, quét từ trước đại điện quét ra đến diễn võ tràng, từ cổng sơn môn quét xuống tới ngoại viện.

Chổ nào có lá khô là có mặt hắn.

Hắn là Lăng Tiểu Mạc, một đệ tử Ngoại môn của Minh Vô Thần tông.

Tu vi cảnh giới của hắn hiện tại là Khai mạch sáu đoạn.

Gia nhập Minh Vô Thần tông đã hơn ba năm, tu vi cảnh giới chỉ tăng lên ba bậc.

Đám đệ tử gia nhập cùng đợt với hắn chỉ ít cũng đã là Võ Sư tám, chín phẩm, thậm chí còn có người được thăng lên làm đệ tử Nội môn.

Đệ tử gia nhập sau này cũng đã vượt hắn rất xa.

Vì thế hắn bị các sư huynh đệ, sư tỷ muội xem như là thứ bỏ đi, là một thứ dư thừa của tông môn.

Minh Vô Thần tông là một Tứ lưu tông môn có tiếng tăm ở Tinh Không đại lục.

Trong nội bộ tông môn có luật lệ: đệ tử nếu như gia nhập tông môn quá một năm, tu vi cảnh giới không tăng lên, sẽ bị khai trừ.

Lăng Tiểu Mạc, hắn cố sức năn nỉ với các trưởng lão, hắn nguyện làm việc của gia nhân để có thể ở lại.

Các trưởng lão cũng thương tình hắn côi cút, không người thân, miễn cưỡng cho phép hắn lưu lại, xem như một người giúp việc mang thân phân đệ tử.

Quét rác, dọn nhà xí, lau chùi đồ đạc, những việc vặt trong tông môn, cái gì hắn cũng làm.

Cũng đã hơn ba năm, dù là được ở lại tông môn, nhưng hắn không hề có thời gian để tu luyện võ học.

Hằng ngày, chúng đệ tử tu luyện thì hắn lại lên núi kiếm củi, hái thảo dược, đem xuống trấn để bán lấy tiền sinh hoạt hằng ngày.

Tông môn đã không còn chu cấp cho hắn từ hai năm trước.

Hắn cũng không được ở trong sương phòng như những đệ tử khác, phải che tạm một cái nhà tranh nằm trong rừng trúc, phía sau ngoại viện.

"Lăng sư huynh, ta vừa học được chiêu thức mới, có thể cùng ta bàn luận một chút không?"

Một đám bốn năm tên đệ tử đi đến.

Lăng Tiểu Mạc ngưng quét lá, nhìn về đám người, trả lời.

"Được!"

Bành bành!

Chỉ một hai chiêu, tên sư đệ kia liền đem Lăng Tiểu Mạc đánh nằm sấp xuống đất.

"Sư huynh, đã nhường a!"

Tên sư đệ ôm quyền, miệng cười nói, giọng đầy chế giễu.

Lăng Tiểu Mạc chật vật đứng lên, im lặng.

Đám sư đệ nhìn hắn cười giễu cợt, một thoáng sau liền quay mặt bỏ đi.

"Tên đó đúng là phế vật a!"

"Ba năm gia nhập mà tu vi chỉ mới khai mạch sáu đoạn...haha.."

"Hắn còn không bằng phế vật ấy chứ!"

"Các ngươi không được vô lễ!

Dù sao hắn cũng là sư huynh của chúng ta a!"

"Hahaha...."

Đám sư đệ đi khỏi.

Lăng Tiểu Mạc tay quệt máu nơi khóe miệng, hắn đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này, hắn chả buồn quan tâm đến, hắn lại cầm chổi lên, hoàn thành cho xong công việc hằng ngày.

Ngày nào cũng thế, hắn đều bị đám sư huynh đệ đem ra làm bia luyện tập.

Bị bọn chúng chế giễu, khinh thường.

Hắn đã sớm chai mặt.

"Ai nha, thật là đau a..."

Hắn vỗ vỗ sau lưng.

"Tí nữa lên núi phải hái một ít thảo dược mới được!"

Sau khi đã quét sạch Ngoại viện, hắn trở về căn nhà tranh, lấy dụng cụ hái thuốc cùng một cái gùi trở ra.

Đi qua diễn võ tràng, tiến ra cổng sơn môn, những đệ tử đang tập luyện nhìn hắn bằng ánh mặt khinh miệt.

"Lăng sư huynh, ngươi định ra ngoài sao?"

Một tên sư đệ lên tiếng hỏi hắn.

"Ta định lên núi hái một ít thảo dược!"

"Huynh đã dọn dẹp nhà xí sạch sẽ chưa đấy?" Tên sư đệ liền chế giễu hắn.

"Sau khi về, ta sẽ dọn..."

"Nhớ dọn cho sạch vào!"

Cả đám sư đệ cười lớn.

Lăng Tiểu Mạc cũng không thèm để ý bọn chúng, cứ thế bước ra khỏi sơn môn.

"Chủ nhân, ngươi định kiếp này nguyện làm một tên phế vật hay sao?"

Hệ thống lên tiếng hỏi.

"Ta không việc gì phải tính toán với cái bọn nhố nhăng đấy!"

Lăng Tiểu Mạc thản nhiên nói.

"...."

Hệ thống.

"Ta chuyển sinh đến thế giới này cũng đã trãi qua mấy kiếp, cũng có thể hiểu rõ được cái thế giới này.

Nhưng có một chuyện ta không thể hiểu được..."

"Chuyện gì?"

Hệ thống hỏi.

"Mục đích chuyển sinh của ta đến thế giới này, là để làm gì?"

"Chẳng phải lúc trước ta đã nói còn gì?

Chủ nhân muốn làm gì cũng được, không hạn chế, cũng không ép buộc!"

"Không lẽ lại đơn giản như thế?

Cho ta sống lại, cho ta chuyển sinh đến thế giới khác, mà không hề có mục đích gì hay sao?"

"Thiết lập lại trật tự cho thế giới này, cũng có thể được xem là mục đích!"

Hệ thống nói.

"Thiết lập lại thế giới?!!

Hahaha...ta không quan tâm chuyện đó!

Nhưng thôi, sao cũng được, ta vốn là kẻ đã chết, nếu như đã sống lại, vậy thì cứ tận hưởng cái cuộc sống thứ hai này theo cái cách mà ta muốn vậy!"

"...."

Hệ thống.

Hôm sau, vẫn như thường lệ, Lăng Tiểu Mạc vẫn dậy sớm, hắn quét lá khô ở diễn võ tràng.

"Bọn hắn làm gì tập trung sớm thế nhỉ?"

Lăng Tiểu Mạc nhìn hai mươi tên đệ tử đang đứng ở diễn võ tràng âm thầm nghĩ.

Chốc lát sau, Thân trưởng lão từ đại điện đi ra, đi phía sau là Đại sư tỷ của bọn hắn.

"Hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đến Nhã Cư cốc lịch luyện, các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"

Thân trưởng lão ôn tồn lên tiếng.

"Đã đủ thưa trưởng lão!"

Hai mươi tên đệ tử hô lớn, nhưng ánh mắt lại ngước nhìn về phía Đại sư tỷ.

Nàng là Triệu Minh Anh, đệ tử chân truyền của Tông chủ, cũng là Đại sư tỷ của bọn hắn, tu vi cảnh giới đã đạt đến Cửu phẩm Võ Vương.

Tính tình hiền lành, nhan sắc lại nghiêng nước nghiêng thành, là thần tượng của tất cả đệ tử trong Minh Vô Thần tông.

"Minh Anh sẽ cùng đi với chúng ta!"

Thân trưởng lão nói lại nói.

Đám đệ tử liền ánh mắt sáng rực lên như đèn pha.

"Chúng ta lập tức khởi hành, không nên chậm trễ.

Đi thôi!"

Thân trưởng lão phất tay ra lệnh.

"Vâng!"

Đám đệ tử hô lớn.

Đám người trực đi ra cổng sơn môn.

"Thân trưởng lão!!"

Lăng Tiểu Mạc gọi với theo, sau đó chạy đến.

"Chuyện gì?"

Thân trưởng lão quay lại nhìn hắn, hỏi.

"Thân trưởng lão có thể cho đệ tử đi cùng không?"

Thân trưởng lão nhíu mày.

Đám đệ tử cũng trở nên ngốc trệ.

"Ngươi muốn đi?"

"Vâng, từ khi nhập môn đến nay, ta chưa bao giờ lịch luyện ở ngoài tông môn.

Ta rất muốn đi một lần..."

Lăng Tiểu Mạc giọng nài nỉ.

"Sư huynh nên là ở lại quét rác đi thì hơn!"

Một tên sư đệ của Lăng Tiểu Mạc lên tiếng.

Đám sư đệ liền nhìn hắn cười chế giễu.

"Nhã Cư cốc nguy hiểm trùng trùng, với thực lực của ngươi e là..."

Thân trưởng lão lắc đầu.

"Đệ tử sẽ không làm liên lụy đến sư huynh đệ!"

Lăng Tiểu Mạc chắc cú nói.

"Đệ tử có thể mang vác, làm việc vặt, xin Thân trưởng lão chấp thuận!"

Hắn hai tay ôm quyền, cúi đầu.

"Sư thúc, nếu như sư đệ cũng muốn đi, hãy cho đệ ấy đi cùng.

Đệ tử có thể lo cho an toàn của sư đệ!"

Triệu Minh Anh xen vào nói.

Đám sư đệ gương mặt hiện lên đặc sắc sau câu nói của Triệu Minh Anh.

Đại sư tỷ sao lại xin cho tên đó?

Hay là do thương hại?

Thân trưởng lão sau một chốc đắn đo suy nghĩ, bèn nói.

"Được rồi, ngươi có thể đi theo!

Nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, ngươi tự chịu trách nhiệm!"

"Đa tạ Thân trưởng lão!"

Lăng Tiểu Mạc cúi đầu.

"Đi thôi!"

Đám người liền khởi hành đi đến Nhã Cư cốc.

Từ Minh Vô Thần tông đến Nhã Cư cốc mất hơn một ngày đường.

Trên đường đi, Lãng Tiểu Mạc đều là vui lòng chạy vặt cho đám người.

Buổi tối nghỉ chân, cũng là hắn đi nhặt củi, kiếm thức ăn, lấy nước.

Đám đệ sư huynh đệ không phải động tay chân làm bất cứ cái gì.

Ban đêm canh gác, hắn cũng xung phong đảm nhận.

Canh ba.

Lăng Tiểu Mạc đang ngồi bên đống lửa canh gác cho đám người đang ngủ say.

"Ngươi cũng nên đi nghỉ đi, để ta thay cho!"

Triệu Minh Anh từ phía sau đi tới, sau đó ngồi xuống, đối diện Lăng Tiểu Mạc.

"Sư tỷ ngươi nghỉ ngơi đi!

Việc canh gác mình ta làm vẫn được!"

"Ngày mai sẽ tiến vào Nhã Cư cốc, nếu ngươi không có sức thì sẽ không thể đối mặt được với những nguy hiểm trong đó!"

Triệu Minh Anh cầm một cành cây khô chọt chọt vào đống lửa.

"Sư tỷ, đa tạ ngươi..."

"Vì sao lại đa tạ ta?"

Triệu Minh Anh ngốc trệ hỏi.

"Đa tạ ngươi vì đã xin cho ta đi cùng...

Đa tạ ngươi vì đã không khinh dễ ta..."

"Cùng là sư huynh muội đồng môn, bọn hắn cũng thật là quá đáng, ngươi đừng để tâm làm gì"

"Ta không để tâm..."

Lăng Tiểu Mạc cười nói.

"Đúng rồi, ngươi gia nhập Minh Vô Thần tông cũng hơn ba năm rồi, tu vi cảnh giới sao lại không có chút tiến bộ?"

"Ta cũng đã rất cố gắng tập luyện, chuyên tâm võ học, nhưng mà... tư chất ta yếu kém..."

"Thế sao ngươi không rời khỏi tông môn?"

"Ta không nhà, không người thân thích, tông môn là nơi duy nhất có thể chứa ta..."

Lăng Tiểu Mạc hiện lên thống khổ đáp.

"...."

Triệu Minh Anh im lặng trong thoáng chốc, đăm chiêu nhìn vào đống lửa đang phừng phừng cháy.

"Ngày mai khi tiến vào cốc, nhớ bám sát mọi người, đừng để bị tách ra"

Chốc sau, nàng lên tiếng dặn dò Lăng Tiểu Mạc.

"Ta sẽ cố!".