webnovel

Chương 194: Rời khỏi.

Chương 194: Rời khỏi.

"Linh mạch của Lạc Vẫn Đảo đã đứt, hòn đảo đang chìm xuống biển..."

Vương Nhất Tự nhăn mày giải thích.

"Chúng ta tốt nhất là hãy mau chóng rời khỏi hòn đảo này nếu không muốn trở thành thức ăn cho cá...

Đi thôi!"

Vương Nhất Tự phất tay ra hiệu cho cả đám người rời đi.

"Khoan đã!

Tiểu Bạch và Tiểu Mãng vẫn còn trên đảo, ta không thể bỏ mặc chúng mà rời đi!"

Đám người lập tức khựng lại quay đầu nhìn về phía Liễu Doanh.

"Tiểu Bạch...Tiểu Mãng...?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ nghiêng đầu hỏi.

"Chưởng môn...chúng ta khế ước thú của Liễu cô nương..."

Lục Thiên Cầm giải đáp thắc mắc cho Vương Nhất Tự.

"Bọn chúng không phải khế ước thú của ta...chúng là người thân của ta...ta đã cùng chúng lớn lên...ta không thể nào bỏ mặc chúng được!"

Liễu Doanh nói thêm vào, thái độ vừa gấp gáp vừa lo lắng, nàng sau đó quay người lại trực bỏ đi.

"Các ngươi đi trước đi, ta sau khi tìm được Tiểu Mãng và Tiểu Bạch...sẽ hội họp với các ngươi!"

Vương Nhất Tự liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cây pháo hiệu đưa cho Mộc Phiến La, dặn dò.

"Phiến La, nàng hãy thay ta bảo vệ cho mọi người, nhanh chóng đến bờ biển đợi ta.

Sau mười phút nữa hãy bắn pháo hiệu này lên, ta sẽ tìm thấy mọi người!"

"Được, cứ tin thiếp!"

Mộc Phiến La cầm lấy pháo hiệu giọng chắc cú nói, sau đó nàng quay người ra hiệu cho cả bọn.

"Chúng ta đi thôi!"

"Phu quân, phải nhanh đến hội họp với bọn thiếp..."

"Phu quân, cẩn trọng...bọn thiếp sẽ...đợi chàng..."

Trương Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi lo lắng nói với Vương Nhất Tự sau đó vận thân pháp cùng cả bọn rời đi.

"Liễu cô nương, bản tọa sẽ đi cùng với cô nương..."

"Ừm..."

Liễu Doanh khẽ gật đầu, sau đó vận thân pháp nhảy đi.

Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh bay đến chổ hồ nước nơi Tiểu Mãng sinh sống.

Tiểu Mãng lúc này đã trồi lên mặt nước tự bao giờ, ánh mắt nó lo lắng quan sát cảnh vật đang đổ ập xuống xung quanh, nó có thể cảm nhận được cả cơn địa chấn đang càng lúc càng trở nên dữ dội.

Nó bất chợt nhìn thấy Liễu Doanh đang bay đến liền kêu lên liên tục đầy gấp gáp.

Ộp ộp ộp...

Ầm... ầm...

Hòn đảo mỗi lúc một chìm xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, rất nhiều vết nứt to lớn sâu không thấy đáy xuất hiện nuốt chửng tất cả những thứ rơi xuống, cây cối, đất đá cùng nhau đô ập xuống, hung thú, yêu thú náo loạn, tranh nhau bỏ chạy, nhưng bọn chúng không có nơi nào để chạy trốn, bọn chúng đang ở trên một hòn đảo bị cô lập bởi bốn bề xung quanh là biển, chỉ có những hung thú, yêu thú biết bay biết bơi mới có thể thoát được khỏi tình huống này mà thôi.

"Tiểu Mãng..."

Liễu Doanh cùng Vương Nhất Tự đáp xuống lưng Tiểu Mãng, tay nàng xoa xoa đầu trấn an nó.

"Đừng sợ...

Đừng sợ...

Chúng ta sẽ ra khỏi chỗ này ngay bây giờ..."

Nàng sau đó cất tiếng gọi lớn.

"Tiểu Bạch!!!"

Nghe được giọng nói quen thuộc, không lâu sau bạch hổ cũng phóng tới, nó vội vã, ánh mắt chứa đầy sợ hãi hệt như Tiểu Mãng, nó đứng ở bờ hồ gầm lên vài tiếng yếu ớt khi Tiểu Mãng chở Vương Nhất Tự và Liễu Doanh trên lưng bơi về phía nó.

Sau khi lên bờ Vương Nhất Tự liền thi triển một vòng tròn trận pháp, tiểu yêu Chung Quỳ lúc trước lại xuất hiện.

"Ngươi đi xử lý những việc còn lại cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh.

Tiểu yêu Chung Quỳ gật đầu hiểu ý liền biến mất.

"Liễu cô nương, bọn chúng có phải là khế ước thú của cô nương?"

Vương Nhất Tự nghiêm túc hỏi.

"Không..."

Liễu Doanh lắc đầu.

"Tiểu Bạch và Tiểu Mãng được gia gia ta nuôi nấng từ nhỏ, vì thế trở nên quen thuộc với ta... nhưng ta và chúng chưa thể ký kết khế ước thú..."

Liễu Doanh buồn bã nói.

Nàng vốn rất muốn ký khế ước với cả Tiểu Mãng và Tiểu Bạch, nhưng vì tu vi cảnh giới của nàng quá thấp so với chúng, dù rất muốn nhưng nàng cũng bất lực.

"Nếu như là khế ước thú, Liễu cô nương chỉ cần triệu hồi chúng vào không gian triệu hồi, sau đó cùng bản tọa rời đi... nhưng mà..."

Vương Nhất Tự tỏ ra suy tư.

"Vương chưởng môn...có cách nào hay không?"

Liễu Doanh nói bằng giọng nhờ vả.

"Cách thì bản tọa có!

Nhưng mà còn xem Liễu cô nương có đồng ý với cách này của bản tọa hay là không!"

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên thản nhiên nói.

Ầm...ầm...

Từng cơn sóng biển hung hăng ập vào bờ kèm theo đó là âm thanh sụp đổ của hòn đảo, thanh âm hoà vào nhau khiến cho đám người vừa tới được bờ biển trở nên lo lắng sốt ruột.

Mộc Phiến La sau khi dẫn cả bọn đến được bờ biển liền lập tức bắn pháo hiệu lên trời, sau đó ánh mắt hướng vào cánh rừng rậm rạp chờ đợi.

"Sư tôn...con thuyền...con thuyền không còn ở đây nữa!"

Kiều nhi ngón tay chỉ ra biển hoang mang nói với Trác Hồng Quân.

"Ngươi là đang nói đến con thuyền nào thế?!"

Trương Tấn ngốc trệ hỏi.

"Đương nhiên là con thuyền đã chở sư tôn và ta đến đây chứ còn con thuyền nào nữa?!!

Ngươi nghĩ sư tôn và ta bơi đến đây hay gì?!!"

Kiều nhi tỏ ra bực dọc.

"Có lẽ bọn chúng cảm thấy nguy hiểm nên đã rời đi..."

Trác Hồng Quân nhíu mày suy đoán.

"Vậy... vậy sư tôn...chúng ta rời khỏi hòn đảo này như thế nào...?"

Giọng Kiều nhi trở nên tuyệt vọng.

Trác Hồng Quân không trả lời Kiều nhi, nàng quay sang hỏi Tố Tố.

"Các vị..lúc đến Lạc Vẫn Đảo là đi thuyền hay là...?"

"Vậy ngươi nghĩ bọn ta bơi đến đây chắc?!!"

Mộc Phiến La ngắt lời Trác Hồng Quân, giọng khó chịu.

"Phiến La muội..."

Trương Tố Tố khẽ nhắc Mộc Phiến La sau đó quau sang nhẹ nhàng nói với Trác Hồng Quân.

"Trác trưởng lão, ngươi không cần lo lắng, đợi phu quân và Liễu cô nương đến đây, chúng ta sẽ rời khỏi hòn đảo này.

Bọn ta có cách của bọn ta...đâu phải muốn vượt biển thì phải cần đến thuyền đâu chứ..."

Trương Tố Tố khẽ mỉm cười với Kiều nhi như trấn an nàng.

Mực nước biển lúc này càng lúc càng xâm lấn vào, hòn đảo đang chìm xuống rất nhanh kéo theo đó là sự lo lắng của cả bọn càng lúc càng tăng lên, mới chỉ vài phút mà Lạc Vẫn Đảo đã trở thành một nơi hoang tàn đổ nát, cây cối ngã rạp khắp nơi, mặt đất thì nứt ra những khe nứt khổng lồ sâu hoắm.

"Sư nương...tốc độ chìm của hòn đảo...cũng quá nhanh đi..."

Trương Tấn khoé miệng giật giật nói với Trương Tố Tố.

"Chưởng môn cùng Liễu cô nương...sao vẫn chưa đến...?"

Lý Liên Hoa sốt ruột hỏi.

"...." Thiên Cầm.

"Hay là để đệ tử đi tìm chưởng môn..."

Âu Dương Kiệt gợi ý.

"A Kiệt, không cần đâu!

Phu quân sẽ tự lo được!

Hãy tin chàng!"

Phiến La nghiêm nghị nói.

Hoa Vi Nghi không lên tiếng nhưng gương mặt nàng đang đăm chiêu một cái gì đấy.

"Nghi muội, muội đang nghĩ gì thế?"

Trương Tố Tố để ý thấy nét kì lạ trên gương mặt Hoa Vi Nghi liền quan tâm hỏi.

"À..ừm... muội..."

Hoa Vi Nghi ấp úng.

"Có chuyện gì sao?"

Tố Tố lo lắng.

Hoa Vi Nghi chợt đỏ mặt.

"Muội... nghĩ là...chúng ta... sắp có thêm.. một muội muội nữa..."

Nàng ngập ngừng đáp.

Đám người tròn mắt nhìn Hoa Vi Nghi với vẻ ngạc nhiên.

"Đừng nói là...."

Trương Tấn khóe miệng hơi giật.

"Ý của muội là đang nói đến Liễu cô nương?"

Tố Tố cùng Phiến La hỏi.

Hoa Vi Nghi gật gật đầu.

Phiến La tay chống hông, điệu bộ ghen tuông.

"Phu quân cuối cùng là muốn có bao nhiêu người vợ đây hả?"

Trương Tố Tố thở dài một cái.

"Muội... cũng không rõ... chỉ... muội chỉ thấy được có... năm người..."

Hoa Vi Nghi ấp úng nói.

Đám người kém chút ngã quỵ.

Nếu tính luôn Liễu Doanh thì vẫn còn một người nữa sao?!!

Vài phút sau, Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh bay đến.

Đám người liền nhìn chằm chằm hai người bằng một cặp mắt kì lạ.

Vương Nhất Tự nghiêng đầu khó hiểu trước thái độ kia của cả bọn, ngốc trệ hỏi.

"Mặt bản tọa có dính gì hay sao...?"

"Chưởng môn, người và Liễu cô nương có xảy ra chuyện gì?"

Trương Tấn lập tức lên tiếng.

"Bản tọa và Liễu cô nương có thể xảy ra chuyện gì?"

Vương Nhất Tự nhíu mày.

Liễu Doanh cũng hiện lên ngốc trệ.

"Bản tọa đã thuyết phục Liễu cô nương gia nhập Thương Sơn phái ta và Liễu cô nương đã đồng ý, nên bản tọa có thể lập khế ước tạm thời với hai con thú kia, tạm thời triệu hồi bọn chúng vào không gian triệu hồi.

Mọi chuyện chỉ có vậy!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Ra... ra vậy"

Trương Tấn khóe miệng hơi giật.

Đám người liền quay lại nhìn Hoa Vi Nghi.

"Muội có thể nào đoán sai rồi không?"

Tố Tố ghé tai nàng nói nhỏ với nàng.

"Không... muội không đoán sai đâu... Liễu cô nương...sau này... thực sự sẽ trở thành..."

Hoa Vi Nghi nói.

"Liễu cô nương sẽ trở thành gì...?"

Vương Nhất Tự ôn nhu hỏi khiến cho Hoa Vi Nghi khẽ giật mình.

"Không...không có gì!

Phu quân không cần...phải bận tâm a..."

Hoa Vi Nghi lập tức quay lại ấp úng nói.

"Các nàng là đang giấu ta chuyện gì đúng không?"

"Không, thực sự là không có chuyện gì cả!"

Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi đồng dạng đồng thanh đáp.

"Nếu đã không có chuyện gì vậy thì chúng ta đi thôi"

Vương Nhất Tự nói rồi quay người hướng mắt ra biển phất tay triệu hồi ra Cổ Băng Long Quy.

Một con rùa khổng lồ cao sáu, bảy thước, bốn cái chân như bốn cái cột vững chắc, xung quanh thân thể tỏa ra hàn khí lạnh người cùng khí tức áp bức xuất hiện trước mặt Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi khiến cho cả hai giật mình lùi lại hai, bà bước.

"Đây...đây là...?"

Trác Hồng Quân ngập ngừng hỏi.

"Đây là Cổ Băng Long Quy, là Linh thú tọa sơn của Thương Sơn phái!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó nhảy lên lưng Long Quy.

Tiếp sau đó, Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, cùng đám đệ tử cũng nhảy lên theo, Lý Mộng Vân lúc đầu còn e sợ khí tức toát ra của Long Quy nên còn ngập ngừng nhưng thấy mọi người đã đứng trên lưng Long Quy nàng cũng thấy tự tin đôi chút cũng liền nhảy lên theo.

"Liễu cô nương, đừng sợ, nhìn vậy thôi chứ Cổ Băng Long Quy không hề hung dữ như bề ngoài của nó đâu..."

Trương Tố Tố mỉm cười nói với Liễu Doanh trấn an nàng trước khí thế của Long Quy.

'Long Quy đúng là không hung dữ chút nào cả, nó chỉ gần như phá nát sân diễn võ tràng khi mới sinh ra mà thôi...'

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa gương mặt hiện lên đặc sắc trước lời nói của Trương Tố Tố.

Liễu Doanh gật đầu với Trương Tố Tố, lấy can đảm nhảy lên lưng Long Quy.

Khi cả bọn đã đứng yên trên lưng của Cổ Băng Long Quy thì Trác Hồng Quân cùng Kiều nhi vẫn đứng chết trân phía dưới.

"Trác trưởng lão, ngươi lẽ nào muốn bơi vào đất liền hay sao?"

Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi.

Trác Hồng Quân khẽ giật mình, liền đáp.

"Ta đến ngay!"

Nói rồi nàng cùng Kiều nhi vận thân pháp nhảy lên.

Hai chữ Linh thú mà Vương Nhất Tự thốt ra lúc nãy khiến Trác Hồng Quân, nàng, tâm thần rối bời, đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt với một Linh thú, lại là một con Linh thú cực kỳ mạnh.

Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của Cổ Băng Long Quy qua luồng cực hàn khí tức mà nó tỏa ra, chậm chạp nhưng áp bức người.

Ngay cả Bán Thánh là nàng cũng phải lùi bước trước áp bức mà Cổ Băng Long Quy toả ra đã nói lên được nó mạnh đến mức nào.

Đám người sau khi đã yên vị trên lưng Cổ Băng Long Quy, liền lập tức rời khỏi Lạc Vẫn đảo trước khi nó chìm xuống.

Cổ Băng Long Quy thở ra khừ khừ chân rẽ sóng cứ thế lao băng băng về phía trước theo lệnh Vương Nhất Tự, và chỉ sau vài trăm thước toàn bộ Lạc Vẫn đảo phía sau hoàn toàn bị những cơn sóng biển nuốt chửng nhấn chìm xuống tạo ra một xoáy nước chảy xiết hút tất cả những thứ xung quanh xuống đáy biển.

Liễu Doanh hai mắt ướt lệ ngoáy nhìn lại lần cuối nơi từng là Lạc Vẫn đảo mà nàng sinh sống, giờ chỉ còn là một không gian trống rỗng với một xoáy nước khổng lồ.

"Gia gia...."