webnovel

Chương 164: Trác Hồng Quân lo lắng.

Chương 164: Trác Hồng Quân lo lắng.

Nữ nhân bí ẩn ánh mắt dõi theo từng bước đi của đám đệ tử Thương Sơn phái, sau khi chắc chắn rằng đám người đã đi xa, nàng liền cất lại thanh đoản kiếm, bất chợt ngồi bệt xuống lưng con hung thú.

Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó bàn tay vuốt ve làn da xù xì của con cóc.

"Cũng may là bọn hắn đã bỏ đi...

Nếu như phải đánh nhau, ta không biết có thể thắng được hay không nữa..."

Nữ nhân ngậm ngùi nói.

Nàng vốn không phải ẩn tu, cũng chẳng phải bậc võ giả cao siêu gì cả, nàng bất quá chỉ là một Võ Đồ Tứ phẩm cỏn con mà thôi, vừa rồi nàng nhìn thấy đám người kia định ra tay với tiểu Mãng nên đã lấy hết can đảm ra mà đe dọa đám người đó.

Nếu như đám người kia không bỏ đi mà nhất quyết đồng loạt xuất thủ thì nàng cũng không tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào nữa.

Ộp...ộp...ộp...

Như hiểu được tâm trạng của chủ nhân, tiểu Mãng kêu lên để động viên nàng.

Nữ nhân lại xoa xoa đầu nó, nhỏ nhẹ nói.

"Tiểu Mãng à tiểu Mãng, ta bây giờ không còn người thân nào cả, chỉ có ngươi và tiểu Bạch...

Hai ngươi từ nhỏ đã sống cùng với ta, nên ta xem các ngươi giống như là gia đình vậy...

Vì thế sau này, ngươi cũng đừng nên lại gần những kẻ lạ mặt nữa...

Gia gia đã từng nói, nhân loại, ngoại trừ gia gia và ta ra, thì đều là kẻ xấu xa, nhất là cái đám người của giáo phái kia.

Những kẻ vừa rồi ta là lần đầu mới gặp bọn hắn, có thể là bọn hắn chỉ mới vừa lên đảo không lâu, nhưng ta quan sát thấy bọn hắn không phải người tốt... nếu như ngươi bị bọn hắn hãm hại...ta thực sự sẽ rất buồn đó..."

Ộp...ộp...ộp...

Tiểu Mãng kêu lên đáp lại lời của nữ nhân, nó có thể hiểu nữ nhân kia đang nói gì và tâm trạng của nó trở nên vui vẻ hơn khi được nữ nhân quan tâm đến.

Nữ nhân ngẫng gương mặt đăm chiêu lên nhìn bầu trời đen kịt với tầng tầng lớp lớp là những đám mây giông cùng những cơn gió mạnh thổi liên hồi.

"Lại sắp có bão..."

Nữ nhân tự nói với bản thân, sau đó nói với tiểu Mãng.

"Cũng không còn sớm nữa...ta sẽ trở lại với tiểu Bạch, tiểu Mãng à, ngươi cũng nên trở về đi thôi, có lẽ sẽ có giông lớn đấy..."

Nữ nhân đứng lên, nhảy khỏi lưng con hung thú.

Ộp...ộp...ộp...

Tiểu Mãng đáp lời nữ nhân vài tiếng sau đó từ từ lặn xuống hồ.

Nữ nhân kia quan sát con hung thú cho đến khi bóng dáng của nó hoàn toàn chìm sâu xuống nước, nàng sau đó quay người vội vã bước đi tránh cơn giông sắp ập đến, nhưng nàng không hề nhận ra được rằng có kẻ đang dõi theo nàng.

"Sư tỷ...ta xem xem nữ nhân kia cũng chỉ là một Võ Đồ tầm thường...tại sao chúng ta phải phí công tốn sức mà theo dõi cô ta chứ?!!"

Trương Tấn gương mặt hiện lên ngốc trệ hỏi Lục Thiên Cầm.

Cả đám đệ tử Thương Sơn phái vừa nãy chỉ vờ như là bỏ đi mà thôi, thật ra cả bọn đã quyết định quay trở lại để theo dõi nữ nhân bí ẩn.

"Ngươi động não lên một chút có được hay không?"

Lục Thiên Cầm đáp lại lời Trương Tấn bằng một câu hỏi với giọng điệu khá cọc cằn, nàng không phải là đang bực tức về Trương Tấn mà là nàng vẫn còn hậm hực khi bị nữ nhân bí ẩn kia mắng xối xả khi trước.

"Sư huynh, chúng ta vừa đặt chân lên đảo này không lâu, chỉ toàn gặp phải yêu thú cùng hung thú, lại không quen thuộc đường đi nước bước trên đảo này, nữ nhân kia là người đầu tiên mà chúng ta gặp, tuy xem cô ta không có thực lực gì nhưng vẫn là dân địa phương ở đây, nếu như đi theo cô ta vừa có thể tránh được đám yêu thú biết đâu chừng còn có thể có thêm thông tin về Bách Độc lão quái..."

Âu Dương Kiệt lên tiếng giải thích.

"Thì ra là vậy..."

Trương Tấn gật đầu thông suốt.

"Theo như ta thấy, con hung thú vừa nãy không phải yếu, có thể cũng là một đầu lĩnh thú...

Nữ nhân kia tuy thực lực không cao nhưng có thể thu phục được nó, ắt hẳn phía sau nữ nhân còn có một thế lực khác..."

Lý Mộng Vân nhận xét.

"Ừm...ta cũng thấy như thế..."

Lý Liên Hoa đồng tình.

Trương Tấn bất chợt trở nên ngơ ngác, hết nhìn người này lại ngó sang người kia, tính ra trong cả đám chỉ có mỗi mình hắn là mới nhận ra được vấn đề mà thôi, đúng là đầu óc đơn giản thì thường rất vô tư.

"Đó chỉ là lý do phụ mà thôi..."

Lục Thiên Cầm nói với cả đám bằng một giọng âm trầm, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào bóng dáng của nữ nhân bí ẩn kia.

"Vậy còn lý do chính...?"

Âu Dương Kiệt hỏi.

"Theo dõi cô ta để tìm ra được nơi ở, thu thập tất cả thông tin mà cô ta biết...

Sau đó...ta sẽ cho cô ta được trải nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết!!"

Lục Thiên Cầm gằn giọng đáp.

Cả bọn khoé miệng giật giật liên hồi khi nghe thấy những lời nói của Lục Thiên Cầm, từng câu từng chữ đều chứa đầy sát khí.

Hóa ra Lục Thiên Cầm, nàng, là đang nhẫn nhịn, là đang vì đại cuộc trước mắt mà tạm thời bỏ qua, khi mọi việc đã xong xuôi sẽ tính toán sổ sách đầy đủ với nữ nhân kia...

Bên trên, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa nặng hạt, gió cũng giật càng lúc càng mạnh, trong cơn giông hung hãn bất chợt ập đến đám đệ tử Thương Sơn phái cùng với Lý Mộng Vân lẳng lặng đội mưa bám theo cô gái bí ẩn đi sâu vào Lạc Vẫn đảo.

Phía ngoài khơi Lạc Vẫn đảo.

Con thuyền lớn của Thiên môn Đại học các băng băng rẽ sóng lao thẳng về phía trước.

Những cơn lốc trên biển, những cơn gió giật, những cơn mưa nặng hạt, cùng đám sương mù dày đặc bao quanh đảo dường như né tránh con thuyền Thiên môn Đại học các kia, không một chút nào tác động đến.

Ngồi ở chính giữa khoang thuyền với phong thái ngời ngời nghiêm túc, Trác Hồng Quân ánh mắt sắc lạnh hướng ra xa tựa như không một chút để ý gì đến dị tượng xung quanh con thuyền nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi hiện lên nhiều câu hỏi.

Nàng chăm chú quan sát lá cờ mang biểu tượng một đóa hoa kỳ lạ mà nàng không hề biết tên cũng không biết là loài hoa đó có tồn tại hay không, lá cờ vũ mạnh trong những cơn gió lướt qua mũi thuyền, nó dường như đang tỏa ra một thứ ma lực nào đó giúp cho con thuyền không bị ảnh hưởng bởi thời tiết kỳ lạ của dị tượng.

Trác Hồng Quân chưa bao giờ cảm thấy thứ ma lực tương tự nào như thế trước đây, thứ ma lực đó khiến cho lòng nàng không khỏi bồn chồn lo lắng, nàng bắt đầu thắc mắc tự đặt câu hỏi cho chính mình.

Liệu những kẻ tạo ra được thứ có thể điều khiển thời tiết như thế này sẽ có thực lực như thế nào, và chúng có âm mưu gì khi gây ra tất cả những chuyện này?

Liệu nàng có đang quá hấp tấp khi tiến về hanh ổ của bọn chúng mà không một chút gì là chuẩn bị trước hay không?

Nàng dĩ nhiên là không phải lo lắng cho bản thân mình, nàng là Võ Hoàng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể tiến lên cảnh giới mà người trong thiên hạ ai ai cũng mơ ước, Võ Thánh.

Muốn đánh bại Trác Hồng Quân, nàng, chí ít cũng cần phải mấy Võ Hoàng cửu phẩm hợp sức lại, dù cho có là bàn môn tả đạo đi chăng nữa thì cũng không thể đào đâu ra được nhiều Võ Hoàng Cửu phẩm đến như vậy, vì thế nàng khá là tự tin khi quyết định tiến về Lạc Vẫn đảo.

Nhưng mà, khi khoảng cách với Lạc Vẫn đảo càng lúc càng rút ngắn, nàng lại lo lắng, nàng là lo cho đệ tử của nàng cùng với đám đệ tử của phân đà Hồ Hải thành.

Nàng tự tin có thể đối mặt được với những kẻ trên Lạc Vẫn đảo nhưng không thể nào vừa đối địch vừa bảo vệ cả mấy mươi mạng người.

Chưa kể còn có tên Trịnh Kiểm đang đi cùng, sau tất cả những chuyện mà hắn gây ra nàng đã mất niềm tin hoàn toàn vào hắn, quan hệ của nàng và hắn bây giờ không còn là sư tỷ sư đệ thân thiết nữa mà trở thành quan hệ giữa trưởng lão và kẻ phạm tội.

Với hắn, nàng không thể đoán được hắn sẽ làm gì khi lên trên đảo, hắn bây giờ đang khá ngoan ngoãn, nghe theo bất cứ những gì mà nàng sai khiến, tỏ ra ăn năn hối lỗi, nhưng mà, những hành động đó của hắn vốn không thể qua mắt được nàng.

Nàng và hắn cùng nhau trưởng thành, có thể nói, tính cách của hắn nàng có thể hiểu hơn ai khác.

Từ khi bước lên thuyền nàng đã luôn luôn để mắt đến hắn.

Nhưng khi cả bọn đến được Lạc Vẫn đảo, đối mặt với kẻ thù trước mắt, nàng không thể trở tay kịp nếu như Trịnh Kiểm làm phản, đây là mối bận tâm khiến nàng khá là lo lắng.

"Trưởng lão, mời dùng trà..."

Lúc này, một tên đệ tử của phân đà bưng đến một khay trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn trước mặt Trác Hồng Quân, giọng hắn lí nhí tỏ ra khá lo lắng nói với nàng.

"Được rồi, ngươi trở lại làm việc của mình đi..."

Nàng lạnh lùng nói với tên đệ tử, ra hiệu cho hắn rời đi.

"Sư phụ, chúng ta hình như đã sắp đến Lạc Vẫn đảo..."

Kiều nhi lên tiếng, ngón tay thanh mảnh chỉ về phía trước nơi một cái bóng đen khổng lồ ẩn hiện sau màn sương mù.

"Ừm..."

Trác Hồng Quân gật đầu.

"Sau khi lên đảo ngươi cũng nên cẩn thận một chút, chúng ta vẫn chưa biết là có gì đang chờ đợi chúng ta ở đó..."

"Đệ tử đã hiểu!"

Kiều nhi gật đầu đáp lại.

Lúc này tên Trịnh Kiểm từ dưới khoang thuyền đi lên, tiến lại gần chỗ Trác Hồng Quân đang ngồi, điệu bộ không chút nào là tỏ ra lo lắng hay rụt rè gì cả, thật không giống với một tên đang mắc phải trọng tội.

"Trác trưởng lão...chúng ta chỉ còn cách Lạc Vẫn đảo mấy dặm nữa mà thôi, xin hãy chuẩn bị để tiến lên đảo..."

Trịnh Kiểm tay ôm quyền giả đò kính cẩn nói với Trác Hồng Quân.

"Ừm..."

Trác Hồng Quân gật đầu đáp lại một tiếng trong sự lạnh lùng, tay nàng nâng cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm sau đó nói tiếp.

"Khi thuyền đến đảo, chỉ có ta, Kiều nhi và ngươi sẽ lên đảo, tất cả những người khác đều ở lại thuyền mà chờ đợi...

Ngươi sẽ dẫn ta đến thẳng chỗ của cái đám bàn môn tả đạo đó!"

"Như...như này...có vẻ không ổn thỏa cho lắm..."

Trịnh Kiểm ấp úng.

"Thế theo ngươi thì như thế nào mới là ổn thỏa?!!"

Trác Hồng Quân ánh mắt hiện lên sát khí nhìn thẳng vào Trịnh Kiểm khiến hắn thoáng giật mình vì bị uy áp đè nén tới.

"Trường... Trường Sinh giáo... người đông... thế mạnh...chúng ta chỉ có ba người...ta...ta cảm thấy vẫn là... tất cả cùng lên đảo thì sẽ hay hơn..."

Trịnh Kiểm lắp bắp nói.

Keng!

Ngay lập tức khi Trịnh Kiểm dứt lời, Kiều nhi liền rút kiếm chĩa thẳng vào yết hầu của hắn, giọng đầy đanh thép.

"Ngươi là đang nghi ngờ về quyết định của sư phụ?!!

Ngươi nên nhớ ngươi bây giờ chỉ là một tội nhân của Thiên môn Đại học các đang chờ đợi xét xử mà thôi, ngươi không còn là đà chủ phân đà Hồ Hải thành, ngươi chỉ có thể làm theo và không được ý kiến!

Ngươi có tin chỉ cần hé răng một lời nữa ta lập tức cắt lưỡi ngươi hay không?!!"

Trịnh Kiểm gương mặt chợt tái mét, hắn tỏ ra sợ sệt, không dám cử động dù chỉ một chút trước lưỡi kiếm sắc nhọn đang chĩa thẳng vào yết hầu.

"Kiều nhi!"

Trác Hồng Quân giọng ôn tồn nhắc nhở đệ tử.

Kiều nhi sau đó thu lại kiếm, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tên Trịnh Kiểm.

"Ngươi lẽ nào là đang nghi ngờ thực lực của ta hay sao?"

Trác Hồng Quân đặt cốc trà xuống bàn bàng bạc khí tức ào ạt tuôn ra từ nàng lao đến đè nén tên Trịnh Kiểm khiến cho hắn toàn thân bủn rủn, hai chân không thể đứng vững trước áp lực kinh khủng mà quỳ mọt xuống.

"Ta...ta không có... không có ý đó..."

Trịnh Kiểm khẩn trương.

Hừm...

Trác Hồng Quân thu liễm lại khí tức, nàng hừ lạnh một cái.

"Ở đây không còn việc của ngươi nữa, lui đi!"

"Được...ta...ta sẽ đi căn dặn đám đệ tử..."

Trịnh Kiểm vội vàng đứng lên hớt hải quay người bước đi, nhưng khoé miệng hắn lại hiện ra một điệu cười rất gian xảo.

Sau khi tên Trịnh Kiểm đi khỏi, Kiều nhi quay qua hỏi Trác Hồng Quân.

"Sư phụ, những tên đệ tử ở phân đà thực lực vốn không cao, đa phần chỉ là Võ Sư, nếu như để bọn chúng lại trên thuyền, nếu như bị hung thú hay kẻ gian tập kích e là... không thể chống cự lại được..."

"Chuyện này không cần phải lo lắng"

Trác Hồng Quân khẽ lắc đầu ôn tồn đáp lời.

"Chỉ cần bọn chúng còn treo lá cờ kia thì sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.

Để bọn chúng ở lại thuyền sẽ an toàn hơn là dẫn cả đám bọn chúng theo"

Kiều nhi gật đầu thông suốt.

"Đệ tử đã hiểu..."

Đây là cách an toàn nhất mà Trác Hồng Quân hiện tại có thể nghĩ ra được.

Để đảm bảo cho tính mạng của đám đệ tử phân đà thì chỉ có thể để bọn chúng ở yên trên thuyền mà thôi, chỉ có nàng, Kiều nhi và Trịnh Kiểm là cùng tiến lên đảo, như thế thì cho dù giữa chừng tên Trịnh Kiểm kia có trở mặt thì nàng cũng có thể đối phó mà không phải quan tâm đến những người xung quanh.

Về phần Kiều nhi, thân là đệ tử chân truyền của nàng, trong những tình huống nguy hiểm nàng tin Kiều nhi có thể tự xoay sở được, đây cũng có thể xem như là thử thách giành cho Kiều nhi, để Trác Hồng Quân, nàng, có thể biết được rằng đệ tử do chính tay nàng đào tạo ra rốt cuộc là đã trưởng thành đến mức nào.