webnovel

Chương 111: Chết?!!

Chương 111: Chết?!!

Ngoại viện Thương Sơn phái.

Rầm!

Lục Thiên Cầm một kiếm xuất ra kiếm khí chém nát tảng đá to ở phía xa cách hơn ba mươi thước.

Nàng sau đó thu kiếm lại, điều chỉnh nhịp thở của mình sau khi đã xuất ra hơn mười mấy nhát kiếm.

Xung quanh nàng ngổn ngang là những tảng đá bị chém vỡ.

"Ai nha, những tảng đá ở Thương Sơn đỉnh này sớm muộn gì cũng bị ngươi chém nát hết a!"

Lục Thiên Cầm khẽ giật mình quay lại, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới, là Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn, người giờ này sao vẫn chưa ngủ?"

Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.

"Câu này nên là bản tọa hỏi ngươi mới đúng a!

Đã là quá canh ba, ngươi ở đây tập kiếm thì thôi đi, lại còn dùng đá để thử kiếm, âm thanh lớn như thế làm sao mà bản tọa ngủ cho được?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Là đệ tử phá giấc ngủ của chưởng môn, xin chưởng môn thứ tội!"

Lục Thiên Cầm tay ôm quyền khẽ cuối đầu nói.

"Không sao, không sao!"

Vương Nhất Tự ánh mắt đảo khắp xung quanh, nhìn kết quả từ buổi tập luyện của Lục Thiên Cầm.

"Ngươi là đang tập luyện Hàn Băng Kiếm Quyết sao?"

"Vâng"

Lục Thiên Cầm gật đầu.

"Ngươi thấy thế nào về loại này kiếm pháp?"

Lục Thiên Cầm suy nghĩ một chốc, liền nói.

"Hàn Băng Kiếm Quyết quả đúng là một bộ kiếm pháp tuyệt thế!

Nó thật sự chứa đựng rất nhiều tinh hoa kiếm pháp trong đó!

Đệ tử...vẫn chưa nhìn ra được hết, nên không thể trả lời chưởng môn được!"

Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật.

Tên đệ tử này của hắn lúc nào cũng thế, cách nói chuyện lẫn hành động đều lạnh lùng, ngắn gọn, khiến người nghe nhiều lúc phải bối rối.

"Hàn Băng Kiếm Quyết cốt lõi của nó là kết hợp giữa kiếm pháp và băng hệ, cả hai thứ này phải cùng phối hợp, cùng hòa làm một, thì mới có thể phát huy ra được hết sức mạnh thật sự của bộ kiếm pháp này"

Lục Thiên Cầm khẽ gật đầu đồng ý với lời nói của Vương Nhất Tự.

"Nhưng ngươi vẫn chưa thể làm được điều đó!"

Vương Nhất Tự nhấn mạnh.

"Ý của chưởng môn là...?"

Lục Thiên Cầm ngốc trệ hỏi.

"Đúng là ngươi có vận dụng hàn băng vào trong mỗi chiêu kiếm xuất ra, lực lượng và số lượng của kiếm khí cũng không tệ, nhưng như vậy là chưa đủ!

Nhớ lại xem, lần đầu ngươi thi triển ra Băng Hoa Bạo Vũ khi đối mặt với Địa Viêm Lang, lần đó thế nào?"

"Lần đó...?"

Lục Thiên Cầm ngập ngừng nhớ lại.

Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, ra dáng của chưởng môn một phái.

"Lần đó có phải ngươi nhảy lên rất cao rồi mới thi triển ra kiếm pháp, đúng chứ?"

"Đúng là vậy!"

Lục Thiên Cầm gật đầu.

"Vậy bản tọa hỏi ngươi một câu.

Nếu như ngươi đang lơ lửng trên không, cách mặt đất một khoảng rất cao, lúc đó ngươi bị kẻ địch tiếp cận và tấn công từ phía sau, ngươi sẽ làm thế nào?"

Câu hỏi này khiến cho Thiên Cầm giật mình.

Bản thân đang lơ lửng trên không, không hề có điểm tựa, nếu như bất ngờ bị kẻ địch áp sát và tấn công từ phía sau, thì sẽ không thể nào phản ứng được.

Trên đại lục này, những môn khinh công có thể tự do di chuyển khi đang lơ lửng trên không, không phải là không có, nhưng đa số đã thất truyền từ rất lâu.

"Chưởng môn...đệ tử..."

Lục Thiên Cầm ngập ngừng không biết nên trả lời Vương Nhất Tự thế nào cả.

"Cách giải quyết rất đơn giản!"

Vương Nhất Tự giơ một ngón tay lên, nói.

"Chính là sử dụng sức mạnh của Băng hệ chi thể để giải quyết vấn đề!"

Lục Thiên Cầm vẫn chưa thể hiểu được ý của Vương Nhất Tự, nhưng trong một giây tiếp theo, nàng chợt sửng người khi nhìn thấy một thứ trông như một viên băng đang lơ lửng trên đầu ngón tay của Vương Nhất Tự.

"Băng hệ là một hệ cực hiếm trong Ngũ hành, người sở hữu Băng hệ chi thể có thể có được sức mạnh trấn áp ngàn người.

Với băng hệ, ngươi có thể dễ dàng băng phong được tất cả mọi thứ...kể cả không khí!"

Vương Nhất Tự ngưng lại, ngón tay búng đi viên băng vào trong bóng tối.

"Khi ngươi lơ lửng trên không, thì thứ tiếp xúc duy nhất với cơ thể chính là không khí.

Nếu như ngươi có thể trong chớp mắt đóng băng được không khí, thì ngươi sẽ có thể dựa vào tảng băng điểm tựa ấy mà xoay sở với kẻ địch.

Đây chính là cái cốt lõi của bộ kiếm pháp này!

Băng và Kiếm không những phải hòa làm một, mà người sử dụng kiếm phải biết cách tận dụng sức mạnh một cách triệt để, biến cái khuyết điểm thành cái ưu điểm!"

"Cảm giác bị dắt mũi thế nào?"

Lục Thiên Cầm âm trầm ngước lên ả thiên điểu đang lơ lửng trên không, hỏi.

Nàng vừa rồi là giả đò như không thể xoay sở được trên không, mới khiến cho ả thiên điểu này rơi vào cái bẫy đã giăng ra sẵn.

Từ khi bắt đầu trận đấu này, cả hai người, Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt đã đoán biết được rằng, mấu chốt để kết thúc trận đấu chính là phải hạ được ả cầm tu ngồi phía xa kia.

Nếu như ả cầm tu kia bị hạ thì đám thiên điểu này sẽ không có hậu phương bảo vệ, như thế sẽ có thể dễ dàng chiến đấu sòng phẳng với chúng hơn.

Nhưng việc tiếp cận ả cầm tu kia là rất khó!

Ngăn giữa hai người và ả cầm tu là năm ả thiên điểu với sức mạnh và tốc độ vượt trội hơn hẳn cả hai.

Muốn đến được chỗ ả thì phải giở ra chút mánh khóe.

Và y như rằng, đám thiên điểu đang bị chọc giận đến điên tiết kia đã lọt thỏm vào cái bẫy mà Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt giăng ra.

"Gréc!!!"

Ả thiên điểu nhìn vào ánh mắt như trêu ngươi của Lục Thiên Cầm thì giận càng thêm giận, ả hét lớn.

"Các chị em, mau giết chết con khốn này, sau đó hãy tới giúp tỷ tỷ!"

Bốn ả thiên điểu dưới đất cũng gào lớn lên.

Cả năm ả đều bộc phát ra toàn bộ ma khí trong người.

Ánh mắt trở nên đỏ ngầu và không còn con ngươi.

Lục Thiên Cầm nắm chặt Ỷ Thiên kiếm trong tay, sẵn sàng đối mặt với một lúc năm tên.

Nàng, tuy biết rất rõ rằng dù chỉ là một tên thì nàng cũng không phải là đối thủ.

Nhưng đây là tử chiến!

Mà đã là tử chiến thì không có quyền lựa chọn.

Bành!

Âu Dương Kiệt một quyền xuất ra đấm xuyên qua dư ảnh mà ả cầm tu để lại, thủng cả bức tường phía sau.

"Tránh cũng nhanh đấy!"

Âu Dương Kiệt âm trầm nói với ả cầm tu, liền sau đó lướt đến chỗ ả đang đứng, lại xuất ra thêm một quyền.

Ả ta, là cầm tu, vũ khí chính là cây đàn cầm đang ôm trên tay, ả không thể sử dụng được nó, chỉ còn biết né tránh những cú đấm ngàn cân của Âu Dương Kiệt.

Gương mặt ả bây giờ không còn ung dung thư thái như vừa nãy nữa, ả hoàn toàn tập trung vào việc né tránh.

Ả biết chắc chắn một điều, nếu như lãnh trọn dù chỉ một đấm kia thì mạng ả xem như không còn.

Nhưng, thân pháp của ả vẫn cao hơn Âu Dương Kiệt một bậc, né tránh là rất dễ dàng.

Ả chỉ cần câu thêm một chút thời gian nữa, đợi năm người em của ả giết chết nữ nhân kia, thì ả sẽ thoát được tình cảnh này.

Keng!

Keng!

Keng!

Bốn ả thiên điểu dựa vào tốc độ kinh người của mình di chuyển xung quanh vây lấy Lục Thiên Cầm, vừa né tránh những luồng kiếm khí, vừa lần lượt xông vào tấn công bằng cặp cánh sắc nhọn của chúng.

Phía bên trên, ả thiên điểu còn lại thi triển ra những cơn gió mạnh cản trở sự di chuyển của Lục Thiên Cầm, đồng thời còn phóng ra rất nhiều phi đao lông vũ hướng tới chỗ nàng.

Lục Thiên Cầm tốc độ di chuyển bị hạn chế do những cơn gió, gương mặt hiện lên chật vật, vừa phải thi triển ra kiếm pháp tấn công đám thiên điểu phía dưới, vừa phải né tránh những chiếc lông vũ sắc như dao cạo liên tục dội từ trên xuống.

Nàng không được một giây nghỉ ngơi, không thể tụ khí mà thi triển ra được Cực Băng Chi Nộ.

Chẳng mấy chốc Lục Thiên Cầm xuống sức thấy rõ.

Nàng một lúc đánh với năm thiên điểu đã sử dụng rất nhiều sức lực, khí lực lúc này cũng chỉ còn chưa đầy một phần ba.

Bành!

Lục Thiên Cầm trong một giây phân tâm liền lãnh trọn một cú quật từ cánh của một trong bốn ả thiên điểu.

Thiên Cầm bị hất văng ra xa, nàng chống tay xuống đất, dựa vào lực bị hất văng, nâng người lộn một vòng, đồng thời Ỷ Thiên kiếm một đường quét ngang xuất ra hơn hai mươi đạo kiếm khí lao đến chỗ đám thiên điểu.

Nhưng lực lượng lúc này Thiên Cầm xuất ra đã yếu hơn khi nãy rất nhiều.

Bốn ả thiên điểu đôi cánh gạt phăng đi những đạo kiếm khí kia một cách dễ dàng.

Chúng lao đến nàng cùng một lúc.

Bang!

Bành!

Lục Thiên Cầm đưa ngang Ỷ Thiên kiếm trước mặt đón đỡ một cước, nhưng lại lãnh trọn một cước khác từ phía bên hông.

Cả thân thể nàng đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Lục Thiên Cầm chao đảo đứng dậy, liền hộc ra một ngụm máu, bên hông nàng máu cũng chảy ra đầm đìa vì bị móng vuốt của ả thiên điểu rạch đứt.

Linh lực trong người nàng đã sắp cạn, không thể đủ sức thi triển ra Hàn Băng Kiếm Quyết, bất kể thức nào, một lần nào nữa.

Khoảng cách chênh lệch về sức mạnh là quá lớn.

Đám thiên điểu kia, càng đánh càng hăng, tựa như chúng không hề biết mệt.

Trị thương đan trên người nàng vừa nãy cũng đã sử dụng hết.

Bây giờ thân mang trọng thương, kiếm pháp cũng không thể nào thi triển ra được.

Chỉ còn cách đứng yên mà chờ đợi cái chết.

'Chết?!!'

Lục Thiên Cầm như sực nhớ ra điều gì đó, gương mặt nàng nhăn lại, bàn tay siết chặt lấy Ỷ Thiên kiếm, ý chí bỗng trở nên kiên định.

Âu Dương Kiệt ở phía bên kia đang liên tục tấn công ả cầm tu, liếc sang thì nhìn thấy Lục Thiên Cầm đang bị dồn vào chân tường, tình hình hết sức nghiêm trọng, liền xoay người, mặc kệ ả cầm tu kia, vận tất cả sức lực vào Lăng Ba Vi Bộ mà lướt tới chỗ Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ, ta tới đây!"

Ánh mắt Âu Dương Kiệt chợt hiện lên hoảng sợ khi bắt gặp ánh mắt Lục Thiên Cầm đang nhìn mình, tựa như đang mỉm cười.

"Sư tỷ!!!!!"

Hắn hét lớn, toàn bộ sức lực dồn vào hai chân, cố gắng bằng nhanh nhất lao đến chỗ Lục Thiên Cầm.