1 Chương 1: Hệ thống quán net siêu cấp

Translator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai

Đại Tấn sừng sững, Cửu Hoa oai hùng!

Cửu Hoa trong câu nói trên chỉ thành Cửu Hoa, nó là một thành phố đồ sộ nguy nga tập trung sức mạnh quân sự, văn hóa, thương mại và là đầu mối quan trọng của phía Nam nước Đại Tấn.

Mặt trời rực rỡ treo trên cao.

Ngoài cổng thành, từng hàng ngựa thồ kéo những chiếc xe nặng nề, trên những chiếc xe có mái che chất đầy hàng hóa từ khắp mọi nơi, đi nối đuôi nhau.

Đằng sau bức tường thành kiên cố, vô số cửa hàng mọc lên san sát, trong các ngõ hẻm người qua kẻ lại tấp nập, đông như mắc cửi.

Vài võ giả chọn nơi râm mát dưới bóng liễu rủ bên đường làm chỗ trú chân.

Trên con đường rộng lớn thênh thang có thể dàn được bốn chiếc xe xuất hiện những chiếc xe ngựa sang trọng, lọng gấm che nóc, long mã chạy băng băng, đây chính là dấu hiệu nhận biết những người tu chân tu hành thành công.

Thỉnh thoảng tấm mành che tối màu bị vén lên, lộ ra vài khuôn mặt mang khí chất thần tiên.

Ở đây, võ giả nhiều không đếm xuể, đâu đâu cũng thấy tu sĩ, người đi đường qua lại hối hả, khắp Đại Tấn khó gặp cảnh phồn hoa náo nhiệt như vậy.

Chưa kể sắp đến ngày học phủ Lăng Vân khai giảng, vô số võ giả ngưỡng mộ danh tiếng từ mọi ngả sẽ tập trung về đây, khiến cả thành Cửu Hoa càng thêm nhộn nhịp tưng bừng.

Lúc này, trong một quán nhỏ ở góc thành Đông, chủ quán mang một chiếc ghế ra ngồi ngoài cửa, cầm chiếc quạt hương bồ phe phẩy, chờ đợi mỏi mòn.

Tòa thành sầm uất là thế, nhưng quán bên này lại heo hút gió, quả thật chẳng phải vị trí đắc địa gì. Nhưng đó là tài sản duy nhất mà người cha chết sớm để lại cho Phương Khải khi hắn xuyên không tới đây.

Đây vốn là tiệm tạp hóa, bán từ thuốc trị thương bôi ngoài da đến các loại vũ khí bình thường. Hiện giờ trừ một vài thứ chẳng ai thèm ngó ngàng tới thì những món đồ khác đã được thanh lý gần hết.

Lúc đầu, Phương Khải từng đắn đo có nên chuyển nhượng lại cửa hàng này cho người khác hay không. Nhưng bây giờ, hắn đã bỏ suy nghĩ đó.

Bởi vì... hãy nhìn tấm biển trên đầu kia: Câu Lạc Bộ Internet Khởi Nguyên.

Tên nghe kêu thế đấy, nhưng thực chất... đây là một quán net!

Dị giới có quán net sao?

Chuyện này thì phải kể từ mấy ngày trước.

...

Trở lại sáng sớm hôm đó.

"Lại một ngày nhàm chán..."

Phương Khải vươn vai, gãi gãi cái đầu như tổ quạ, bò xuống giường. Đúng lúc này, hắn loáng thoáng nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ, không biết chúng phát ra từ đâu, hình như ở trong đầu mình?

Hắn không khỏi kinh hãi:

"Ảo giác sao?"

Hắn cố xốc lại tinh thần, cẩn thận lắng nghe thì thấy:

"Hệ thống kích hoạt thành công, có khởi động hay không?"

"Hệ thống?"

Trong lòng Phương Khải mừng rơn, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, không cần biết là hệ thống gì, cứ khởi động rồi tính sau!

"Ting! Hệ thống khởi động thành công!"

"Yes!"

Phương Khải huơ huơ nắm đấm, vô cùng hưng phấn, xem ra cuối cùng mình cũng trở thành một nhân vật có bug rồi! Chỉ là không biết hệ thống này của mình làm được gì.

"Hệ thống bóc mẽ lấy le?"

"Hệ thống luyện đan siêu cấp?"

"Hay là hệ thống võ giả siêu cấp...?"

Nghĩ đến cảnh tượng tung hoành thiên hạ sau này, thấy tên nào chướng mắt là tẩn cho tới số, khí thế ngút trời, anh tài khắp nơi rối rít cúi đầu, thiếu nữ ngây thơ, người đẹp quyến rũ vây quanh mình, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.

Đúng lúc này, trong đầu hắn lại vang lên một giọng nói.

"Hệ thống quán net siêu cấp khởi động thành công!"

"Cái gì!"

Bầu không khí chợt rơi vào tĩnh lặng.

Sau nửa phút ngây người, bấy giờ Phương Khải mới ù ù cạc cạc mở miệng hỏi: "Mày nói mày là hệ thống gì cơ?"

"Hệ thống quán net siêu cấp."

Giọng nói điện tử trong đầu hắn đáp lại.

"?"

"Mày nói cái gì?"

Phương Khải hoài nghi liệu mình có nghe nhầm hay không nên vội vàng hỏi lại lần nữa.

"Hệ thống quán net siêu cấp."

Câu trả lời mang theo ngữ điệu bình thản.

Phương Khải trợn tròn mắt, mày nói với tao hệ thống tiệm vũ khí, hệ thống tiệm đan dược còn được, đằng này lại là quán net ư?

Tao mở quán net gì ở dị giới cơ chứ?

Hơn nữa dị giới có mạng không?

Có lẽ có... Nếu như mạng LAN cũng được tính.

"Hệ thống bịp bợm!"

Phương Khải không khỏi thầm mắng trong lòng.

"Vui lòng không xúc phạm hệ thống!"

Đúng lúc này, giọng nói điện tử trong đầu lại vang lên:

"Nể tình kí chủ vi phạm lần đầu, lần này chỉ cảnh cáo, nếu về sau còn xúc phạm hệ thống, kí chủ sẽ bị trừng phạt."

Phương Khải hoàn toàn không còn gì để nói, nhưng sự trừng phạt của hệ thống vẫn khiến hắn có chút kiêng dè, đành mở miệng hỏi: "Trước tiên nói xem mày có tài cán gì đi."

"Hệ thống đã thông báo nhiệm vụ đầu tiên, kí chủ có thể tới giao diện nhiệm vụ kiểm tra."

"Giao diện nhiệm vụ?" Phương Khải thoáng nghĩ, lập tức liền được chuyển đến giao diện nhiệm vụ, quả nhiên nhìn thấy có một nhiệm vụ trên thanh công cụ.

Nhiệm vụ người chơi mới: Mở một quán net.

Phần thưởng nhiệm vụ: Bốn bộ máy vi tính và các thiết bị đi kèm, game "thực tế ảo Resident Evil 1 remake" dành cho máy vi tính.

Nhiệm vụ không hoàn thành: Hệ thống tìm kí chủ khác.

...

Câu chuyện cơ bản là vậy, khó khăn lắm mới có được hệ thống, đương nhiên không thể lãng phí. Hiện tại, hắn đã trở thành ông chủ của một quán net, chẳng những là quán net ở dị giới, mà còn là quán net mở trên nền tảng hệ thống quán net siêu cấp!

Ngày hôm kia quán net được quét dọn, bày biện. Hôm qua một mình hắn chơi game cả ngày, có nghĩa là, hôm nay mới là ngày quán net chính thức khai trương.

Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong sẽ thấy bài trí cũng không tệ, sàn gỗ chắc chắn, tường lát gạch sứ trắng như tuyết, giữa phòng có bốn bộ máy vi tính sang trọng đặt trên bàn, những thiết bị ngoại vi được đặt ngay ngắn, phản chiếu ánh kim loại màu đen sáng bóng, thậm chí còn có thứ gì đó giống như kính thực tế ảo VR tiên tiến nhất thế giới trước lúc xuyên không.

Dưới sự giải thích của hệ thống, Phương Khải mới biết thứ này có tên là máy giả lập, yếu tố quyết định của game thực tế ảo.

Mặc dù chỉ có bốn máy, nhưng mọi thiết bị đều là sản phẩm cao cấp nhất, hoàn cảnh cũng không tồi.

Rất rõ ràng ở nơi này không dùng điện năng, nhưng máy vi tính vẫn đang hoạt động bình thường dù không có ổ điện hay dây nguồn.

Trên màn hình máy vi tính không có nhiều thứ tạp nham, chỉ có Zombie đang quay đầu với khuôn mặt nhợt nhạt, chính là icon của Resident Evil 1.

Trên bức tường cạnh lối ra vào treo một chiếc bảng đen nhỏ cao cỡ nửa người, bên trên ghi rõ giá giờ chơi và quy định của quán net.

Vốn dĩ mở quán net ở thế giới khác cũng không phải vấn đề gì lớn, dù gì đây cũng là trò chơi mới mẻ, chắc chắn sẽ có người tới thử. Nhưng mấy hàng chữ trên chiếc bảng đen này đã khiến cả quán net vắng vẻ chẳng có ai trừ Phương Khải:

1. Thời gian mở cửa: 8AM-12PM.

2. Giá tiền sử dụng máy vi tính: 2 linh tinh/tiếng. Kích hoạt tài khoản game Resident Evil 1: 5 linh tinh. Thời gian sử dụng máy vi tính cao nhất: 6 tiếng/người/ngày.

3. Thích chơi thì chơi, không thích thì đi, cấm gây rối trong quán, cấm xúc phạm chủ quán, người vi phạm sẽ vĩnh viễn không được tiếp đón ở đây.

4. Xin hãy tập luyện trò chơi, nếu không tự chịu hậu quả.

Nếu như chỉ cần dùng tiền đồng hay xu bạc là có thể chơi mấy tiếng thì Phương Khải tin chắc vẫn có người đồng ý chơi thử. Nhưng giá dùng máy vi tính ở quán net của Phương Khải lại lên tới 2 linh tinh/tiếng!

Không chỉ có thế, dùng máy vi tính tốn 2 linh tinh/tiếng thì thôi, muốn chơi Resident Evil còn cần chi thêm 5 linh tinh để kích hoạt tài khoản.

5 linh tinh là bao nhiêu? 5000 đồng vàng.

Điên rồi sao?

Tốn 2000 đồng vàng để chơi game một tiếng? Còn cần thêm 5000 đồng vàng để kích hoạt tài khoản?

Hơn nữa hệ thống còn giao cho một nhiệm vụ: Trong ba ngày khiến quán net kín chỗ.

Đối với điều kiện hà khắc như vậy, Phương Khải thật sự không biết nên nói gì cho phải, mặc dù câu "sản phẩm hệ thống làm ra ắt là hàng xịn" tuyệt đối không phải nói suông, nhưng vấn đề hiện giờ là không có ai muốn thử!

Phương Khải đẩy cánh cửa kính dày đi vào trong quán, ngồi xuống trước bàn máy vi tính. "Hay là... Mình tự đánh một trận?" Đúng lúc Phương Khải đang đắn đo có nên tự chơi một ván hay không, một thiếu niên mập mạp mười lăm mười sáu tuổi mặc áo gấm màu xanh lam sốt sắng đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn là biết quần áo trên người cậu ta được cắt may riêng, nhưng vẫn ôm chặt lấy cơ thể. Nhất là cúc áo bị kéo căng ở phần bụng phệ khiến ai nhìn vào cũng lo rằng đống thịt núng nính trên người cậu ta sẽ làm đứt cúc.

Nhưng trên thực tế tên béo này bước đi vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng không phải loại ú nu lười tập luyện.

Cậu ta đi vào cửa, ánh mắt dừng trên người Phương Khải:

"Khải Tử, giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn thảnh thơi ở đây trông quán? Còn nữa, sao thay đổi mặt tiền của quán mà không nói với tôi một tiếng? Dù gì cũng phải cho anh đây đến ủng hộ chứ?"

Đương nhiên Phương Khải nhận ra tên béo này. Đây là Vương Thái, con trai của ông chủ quán rượu Hoa Tiên Cư phố bên, cũng là một trong số những người bạn ít ỏi với chủ nhân cũ của cơ thể này.

avataravatar
Next chapter