webnovel

Chương 54: Phượng Cầm công tử

Thiên Hương Đằng không biết bắn tinh, quyết định trình độ thỏa mãn của nó là phải xem nó hút bao nhiêu xuân thủy.

Tất cả các huyệt động trên người Trình Như Phong, trên dưới trong ngoài đều bị chơi hết, chỉ cảm thấy cùng nó làm một trận quả thực tựa như đã làm với một đám.

Cũng may sau khi Thiên Hương Đằng thỏa mãn, liền cung cấp lục dịch cho nàng, khiến cơn mệt mỏi khắp người nàng bị quét sạch hết, ngay cả tinh thần cũng phấn chấn, một thời gian dài cũng sẽ không bị hơi thở dâm tà ở bên ngoài ảnh hưởng đến.

Trình Như Phong cảm thấy như vậy cũng không tồi, khi dục vọng bốc lên, liền cùng Thiên Hương Đằng tới làm một phát, dùng thời gian thanh tỉnh tìm kiếm biện pháp đi ra ngoài, hiệu suất ngược lại so với trước kia cứ đè nén nhẫn nại càng cao hơn.

Nhưng tòa thành này vẫn là quá lớn.

Trình Như Phong lại không thể dùng linh lực, thân thể tu sĩ tuy rằng so với người bình thường mạnh mẽ hơn, nhưng tốc độ cũng thật sự có hạn. Nàng bỏ ra năm ngày, cũng đi khắp cả thành, đừng nói hòa thượng, cả chùa miếu cũng không tìm được một ngôi nào cả.

Khi Trình Như Phong ngồi ở trên nóc nhà nghỉ ngơi, nhịn không được thở dài, "Cái người tụng kinh rốt cuộc ở nơi nào?"

Bên người nàng chỉ có Thiên Hương Đằng.

"Ngươi có thể cảm ứng được cái gì không?" Trình Như Phong hỏi

Nhớ lại lần đó gặp phải Mạc Như Hải, Thiên Hương Đằng cách xa như vậy cũng có thể cảm ứng được Mặc Uyên, nếu loại cảm ứng này của nó có thể sử dụng, thì so với nàng ruồi nhặng không đầu tìm lung tung như vậy thì hay hơn nhiều.

"Ta chỉ có thể cảm ứng được linh vật ra từ bí cảnh Dục Linh Tông." Thiên Hương Đằng nói, "Nơi này không có?"

Trình Như Phong chỉ có thể lại thở dài một hơi.

Đúng lúc này nghe được tiếng đàn.

Thực mỏng manh, đứt quãng.

Nhưng lại tựa hồ có một loại sức mạnh khiến người an thần tĩnh tâm.

Trình Như Phong tinh thần chấn động, lập tức liền chạy về phía bên kia.

Cũng không có xa, ở trong hoa viên gần đó.

Tiếng đàn truyền đến từ trên tòa Thủy Các ở giữa hồ.

Chạy tới gần, cái loại cảm giác an tĩnh này càng thêm rõ ràng, thậm chí Trình Như Phong có thể nhìn thấy, khi tiếng đàn vang lên, thật giống như thả ra một tấm chắn, đem cái loại khí tức dâm tà trêu chọc dục vọng ngăn cách ở bên ngoài.

Có cao nhân ở đây.

Trình Như Phong lập tức xác định.

Hành lang thông đến Thủy Các thế nhưng đã bị hỏng, ở giữa có một lỗ rộng hai ba mét.

Nhưng cái này cũng không làm khó được Trình Như Phong.

Vung Thiên Hương Đằng lên, quấn lấy cây cột đối diện, còn mình thì thuận thế nhảy lên, liền nhảy qua rồi.

Người đánh đàn ở lầu hai Thủy Các, nhưng cầu thang đi lên lầu hai cũng bị gãy.

Cũng không biết người nọ là bị nhốt ở phía trên, hay là tự hắn đem nơi này biến thành như vậy để ngăn cản người khác lại đây.

Trình Như Phong vẫn là dùng Thiên Hương Đằng từ bên ngoài bò lên trên.

Người đánh đàn an vị ở bên cửa sổ.

Trình Như Phong chỉ nhìn thoáng qua liền giật mình ngay tại chỗ.

Nam tử kia mặc một bộ áo xanh, tóc đen như mực, xõa tới trên mặt đất, chỉ một cái bóng dáng đánh đàn, đã là thanh nhã như tiên.

Hắn bị Trình Như Phong làm cho kinh động, quay mặt qua, đôi mày tú lệ, da như hoa đào, một đôi mắt lại thanh triệt ôn hòa, an tĩnh giống như nhìn thấu thế sự.

Trình Như Phong trong lúc nhất thời chỉ nghĩ đến một cái từ —— ôn nhuận như ngọc.

Nhưng vẻ mặt lúc này của Ngọc công tử lại bất đắc dĩ, thậm chí có chút tuyệt vọng.

"..... Vẫn là có người lên đây a." Hắn nhẹ nhàng nói, "Thôi, chung quy vẫn là khó thoát kiếp nạn này."

Âm thanh rất êm tai, cùng với tiếng đàn của hắn, giống như đang ca hát.

Trình Như Phong thậm chí cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên.

Nhưng giây tiếp theo, nàng trông thấy tay hắn.

Tay đánh đàn, vốn nên thon dài tuyệt đẹp, nhưng đôi tay hắn mười ngón đều đã đầm đìa máu tươi, máu thịt mơ hồ, có mấy chỗ thậm chí có thể thấy được xương trắng.

Mà hắn vẫn còn đánh đàn.

Trình Như Phong kinh hãi, trực tiếp tiến lên bắt lấy tay hắn, "Công tử điên rồi sao? Tay đã như vậy, còn đàn cái gì đàn?"

"Ta nếu dừng lại, mới là thật sự muốn điên." Như ngọc công tử vừa đàn vừa nói.

Trình Như Phong ngẩn ra một chút, "Công tử vẫn luôn đang dùng tiếng đàn đối kháng cái thứ khiêu gợi dục niệm trong lòng người."

Như ngọc công tử nhìn tay mình, cười khổ một tiếng, "Không sai biệt gì mấy cũng đã đến cực hạn rồi. Không thể dùng linh lực, thân thể của người thường, cũng chỉ có thể làm được đến bước này thôi..."

Hắn nói như vậy, đột nhiên cũng sửng sốt một chút, sau đó thoát cái nâng mắt lên nhìn Trình Như Phong, "Cô nương nói như vậy, chẳng lẽ... cô nương là tỉnh táo?"

"Nói thừa, ta đương nhiên là tỉnh táo." Trình Như Phong nói, "Ta kêu Trình Như Phong, đệ tử Dục Linh Tông. Công tử..."

"Tiên Âm Phái, Liễu Phượng Ngâm."

Như ngọc công tử báo ra tên họ, Trình Như Phong không khỏi lại lắp bắp kinh hãi: "Liễu Phượng Ngâm? Phượng Cầm công tử."

Nàng đương nhiên có nghe đến danh Phượng Cầm công tử, cũng nghe người khác đồn đãi về giọng nói thánh thoát như tiếng phượng kêu của hắn.

Trách không được tiếng đàn của hắn có thể có cái loại sức mạnh này.

Thật không ngờ đến thế nhưng sẽ ở nơi này dưới loại tình huống này gặp được hắn.

Nhưng... Phượng Cầm công tử là nhân vật sánh ngang cùng Bạch Ký Lam, vậy mà cũng bị vây ở chỗ này không có cách nào thoát ra.

"Không biết Trình cô nương vì sao không mượn ngoại vật nhưng vẫn bảo trì cho mình tỉnh táo?" Liễu Phượng Ngâm lúc này cũng không rảnh quan tâm đến thân phận của đối phương, vội vàng hỏi.

"Cái này một hồi nói, vẫn là trước hết nghĩ biện pháp trị tay của công tử đi." Trình Như Phong nói.

Đây là Phượng Cầm công tử a, đôi tay có thể đàn ra giai điệu mỹ diệu tuyệt vời, dư âm lượn lờ như tiên nhân đàn tấu, hiện giờ làm thành như vậy, nàng thật là không đành lòng nhìn xem.

Nhưng lúc này nàng cũng không thể dùng linh lực, thuật chữa trị gì đó đương nhiên cũng không cần nghĩ đến, hiện tại trong tầm tay cũng không có thuốc, nàng chỉ có thể hỏi Liễu Phượng Ngâm: "Liễu công tử nơi này có thuốc không?"

Liễu Phượng Ngâm lắc lắc đầu.

Lúc Trình Như Phong đến đây cũng nhìn thấy tiệm thuốc, nhưng cách nơi này vẫn là có chút xa, nàng do dự một chút, liền cùng Thiên Hương Đằng thương lượng, có thể đem lục dịch cho hắn một giọt hay không.

Thiên Hương Đằng có chút không tình nguyện.

"Không được keo kiệt, chỉ có một giọt thôi mà." Trình Như Phong khuyên dỗ, "Cùng lắm thì một hồi lại để ngươi hút trở về."

Thiên Hương Đằng lúc này mới gật đầu.

Trình Như Phong liền nói với Liễu Phượng Ngâm: "Ta nơi này có... cũng coi là thuốc đi. Liễu công tử nếu là tin ta, ta liền cho công tử. Nếu là không tin, ta bồi công tử đi tiệm thuốc, từ nơi này đi đến đó, có lẽ cũng hơn một canh giờ."

Tay hắn như vậy, phỏng chừng cũng không phải một hai ngày, ngừng đánh đàn một hai cái canh giờ chắc cũng sẽ không có vấn đề.

Liễu Phượng Ngâm lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Ta ở chỗ này nửa năm rồi, cô nương là người mà ta duy nhất nhìn thấy còn có thể thanh tỉnh nhớ rõ chính mình là ai. Ta không tin cô nương, thì còn có thể như thế nào."

"Vậy thì tốt rồi." Trình Như Phong vươn một ngón tay về phía hắn, đầu ngón tay mọc ra hai chiếc chồi non nhỏ, phía trên có một giọt nước màu xanh nhạt trong suốt.

"Uống nó đi." Trình Như Phong nói.

Mặc dù không thể dùng linh lực, Liễu Phượng Ngâm cũng có thể cảm giác được giọt nước kia ẩn chứa khí tức của sinh mệnh, đích thực đối với thương thế của hắn rất hữu dụng.

Nhưng... giờ khắc này, đối với hắn mà nói, càng có lực hấp dẫn hơn, ngược lại là ngón tay trắng nõn của Trình Như Phong.

Hắn há miệng, đem giọt nước cùng chồi non và cả ngón tay của Trình Như Phong ngậm vào trong miệng.

Giọt nước vừa vào trong cổ họng, liền có một loại khí tức mát lạnh ôn nhuận thấm nhuần thân thể của hắn.

Hắn còn chưa đã thèm, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay của Trình Như Phong, không muốn để nàng rút ra.

Từ khi tiếng đàn dừng lại, hắn liền có chút đè nén không được cái cơn khát khô nóng ở nơi sâu thẳm trong cơ thể, chỉ cảm thấy khắp người đều có vô số con kiến đang bò, ngứa ngáy không thôi.

Kìm nén không được cơn xúc động mạnh mẽ trong mạch máu, lúc ngậm lấy ngón tay mềm mại trắng nõn này, mới giống như tìm được lối thoát.

"Liễu công tử"

Trình Như Phong gọi nhẹ một tiếng

Nhưng thanh âm này... mềm mại dịu dàng, tựa như nỉ non lại tựa như ... rên rỉ ....

Ngược lại càng vén lên cổ dục hỏa đè nén không được ở đáy lòng Liễu Phượng Ngâm, hắn vươn đôi tay vừa mới cầm máu xong, trực tiếp đem thiếu nữ trước mặt ôm vào trong lòng.

Trình Như Phong hoảng sợ, kinh hô một tiếng.

Chính Liễu Phượng Ngâm cũng giật mình, dùng một tia lý trí còn sót lại cưỡng bách chính mình buông tay ra, cũng xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại không nhìn nàng nữa, nói: "Đa tạ Trình cô nương, nhưng... Cô nương vẫn là trước hãy rời đi nơi này đi, bằng không... ta cũng không biết chính mình sẽ như thế nào..."

Trình Như Phong lại không đi, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"

Liễu Phượng Ngâm giật mình.

Trình Như Phong nói: "Công tử tính một mình ở chỗ này dùng tiếng đàn đối kháng sao? Sau đó chờ tay công tử lại bị thương lần nữa đến không thể đàn được nữa, làm sao bây giờ?"

Liễu Phượng Ngâm chỉ có thể yên lặng.

Hắn cũng không biết

Nếu không như vậy, thì có thể như thế nào?

Nếu không phải dựa vào tiếng đàn, hắn cũng sẽ giống như những người khác, tùy tiện ở trên đường cái cùng người tằng tịu với nhau... Hắn căn bản không thể chấp nhận chính mình như vậy.

"Ta muốn đi ra ngoài." Trình Như Phong nói.

Liễu Phượng Ngâm lúc này mới quay lại nhìn nàng, "Trình cô nương biết đi ra ngoài bằng cách nào sao?"

Trình Như Phong lắc đầu, "Ta không biết. Nhưng ta đang tìm." Nàng nhìn hắn, ánh mắt chân thành tha thiết, "Sức lực của một mình ta quá nhỏ, ta hy vọng có người có thể giúp ta. Thật giống như công tử mới vừa nói, công tử chỉ thấy được ta là tỉnh táo, ta cũng vậy. Ta đi khắp cả tòa thành, chỉ có Liễu công tử còn thanh tỉnh, cho nên, chúng ta chỉ có thể liên hợp lại, mới có thể tìm được đường ra..."

Liễu Phượng Ngâm lại yên lặng sau một lúc lâu, mới gật gật đầu.

"Cô nương nói rất có lý, nhưng... Nếu ta không tĩnh tâm đánh đàn, chỉ sợ lập tức liền sẽ đánh mất đi phân thanh tỉnh này, trở thành..." Hắn có chút nói không nên lời, chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, "Sức mạnh kia quá lớn mạnh, ta đối kháng không được..."

"Không cần đối kháng." Trình Như Phong nói

Liễu Phượng Ngâm giương mắt nhìn nàng, hơi nhướng mày.

"Công tử không phải hỏi ta, vì sao ta có thể bảo trì thanh tỉnh sao? Không cần đè nén, không cần đối kháng, khi nào muốn, thì làm. Làm sảng rồi, phát tiết xong rồi, thời gian kế tiếp đều là thanh tỉnh."

Liễu Phượng Ngâm hơi mở to mắt.

Lời như vậy, nàng thế nhưng nói đến thản nhiên như thế.

"Ta muốn đi ra ngoài." Trình Như Phong lại nói một lần nữa, "Cũng giống công tử như vậy, dựa vào ý chí cường đại của mình, dựa vào tiếng đàn của mình, không nhìn những người khác, chỉ e có thể bảo trì sự thanh tỉnh cùng trong sạch của mình, nhưng vẫn giống như nhau, cũng tương đương đem chính mình vây ở chỗ này. Nếu vĩnh viễn đều không ra được, loại kiên trì này lại có ý nghĩa gì."

Nàng biết đối với một số người mà nói, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn, cái loại lời này của nàng căn bản là dị đoan tà thuyết.

Nhưng nàng cũng không có cách nào.

Nơi này kỳ quái như vậy, tuy rằng hôm nay chỉ là khiến người "Tận hưởng lạc thú trước mắt", vạn nhất ngày mai sửa thành muốn mạng người thì sao?

Ngốc ở đây một ngày, thì nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Nàng không muốn chết, nàng muốn đi ra ngoài, có thể có thêm một phần sức lực thì tính một phần.

Huống chi là sự trợ lực của Phượng Cầm công tử.

Cho nên mới tìm hết cách thuyết phục Liễu Phượng Ngâm.

"Liễu công tử"

Nàng nhẹ nhàng nắm tay hắn, "Coi như... giúp giúp ta..."

Tay của Liễu Phượng Ngâm ở dưới tác dụng của lục dịch, vừa mới xuất hiện lớp da non, đúng là lúc mẫn cảm nhất. Chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ của nàng ấm áp trơn láng, mềm mại không xương, rồi lại giống như có móc câu, trực tiếp xốc lên tòa núi lửa trong thân thể hắn.

Dục vọng như núi hỏa phun trào, một phát không thể vãn hồi.