webnovel

chương 3

Kao chỉ có thể giãy dụa vì Pete chẳng chịu nghe gì cả. Không những ham muốn đến mức tối mắt tối mũi, ôm không chịu buông để cậu đi in bài mà Pete còn bắt đầu hôn cần cổ cậu, trượt xuống tai, phà hơi thở ấm nóng quấy phá cậu, gặm nhấm, đùa giỡn tai cậu liên tục. Bàn tay nóng bỏng vuốt ve da thịt đến mức nổi cả da gà.

Kao biết rõ nếu cứ để cho Pete tiếp tục dây dưa nữa thì chưa đầy 3 phút, đảm bảo chuyện không kết thúc chỉ như vậy đâu. Người như Pete sẵn đã nóng vội và lên xuống thất thường rồi. Nó chắc chắn sẽ kéo cậu lên giường không cần nghi ngờ.

Còn không thì cũng bắt đầu ở ghế và kết thúc ngay tại cái ghế này luôn!

"Pete...đủ rồi."

Kao cố gắng ngăn lại nhưng giọng nói bắt đầu yếu dần vì sự quấy rối của Pete đã có tác dụng với cảm xúc của cậu. Bờ môi Pete trượt xuống tấm lưng trần của cậu, in dấu những nụ hôn mạnh mẽ thay phiên nhau rơi xuống một cách khó đoán. Hơn nữa còn ấn môi để lại những dấu đỏ trên làn da trắng bóc và liếm láp không ngừng khiến người cậu bắt đầu nóng bừng.

"Không đủ nữa rồi."

Pete thì thầm đáp lại nhưng không thể nghe rõ vì môi cậu còn đang bận rộn trên da thịt của Kao không ngừng. Bây giờ có đi học không kịp hay không gửi được báo cáo cậu cũng không còn tâm trí nào để nghĩ đến nữa.

Giây phút này cậu chỉ cần Kao...thật sự chỉ một mình Kao.

"Mày cương dễ quá rồi đó."

Kao vùng vẫy với chút ý thức còn sót lại. Nếu Pete còn tiếp tục dồn ép cậu thế này 2 phút nữa thì cậu không dám chắc mình có dừng lại được không. Bởi cậu cũng là người trần mắt thịt.

Không phải thánh thần phương nào mà không có xúc cảm gì hết!

"Rồi mày cũng lên thôi. Tin tao đi."

Pete nói một cách tự tin. Một bên tay của Pete ôm chặt lấy Kao bao bọc để đối phương không có đường trốn. Tay còn lại chầm chậm trượt từ chân thon dài lên trên và đang đưa tới "nơi đó"...Mặt vẫn chôn sâu dưới da thịt của Kao không chịu buông tha. Chòm râu vừa nhú làm Kao nhột khiến cậu không nhịn nổi mà rủa thầm trong bụng rằng chắc chắn sáng nay Pete đã quên cạo râu.

Hoặc không thì cũng là cố tình không cạo để quấy phá cậu đấy thôi!

"Đừng mà Pete. Đi học muốn bây giờ. Mày dừng lại đi." Kao giữ tay Pete lại trước khi chạm vào cơ thể cậu. Bởi lẽ khi nào Pete bắt đầu một cách nghiêm túc...sáng nay cả cậu và Pete đừng hòng đi học.

"Khi nào xong tao tự khắc dừng."

Rồi có ngày nào nó dừng đâu chứ.

Càng nghĩ Kao càng đau đầu. Cậu bắt đầu chột dạ khi Pete không nghe, không cãi và cũng không định dừng thật luôn.

Cốc! Cốc! Cốc!

Nhưng...dường như có chuông đến cứu mạng Kao kịp thời khi cửa phòng Kao đã bị gõ trước.

"Có người tới!"

Kao nhắc nhở ngắn gọn. Cậu cố gắng đẩy Pete ra rồi đứng dậy. Song Pete như người say chưa kịp lấy lại tỉnh táo vì cậu chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại.

Thằng Pete! Thằng cuồng dâmmm.

"Pete!"

Kao lớn tiếng gọi rồi vội vàng ngồi dậy. Đúng lúc đó cửa phòng bật mở. Tiếng mở cửa đã giúp kéo tâm trí của Pete lại ngay lập tức. Cả hai lặng như tờ khi nhìn về phía cửa và thấy Gib đang đứng.

Cả Kao và Pete đều đổ mồ hôi hột và không biết nên mở lời hay giải thích như thế nào. Ban nãy... Gib chắc là đã nhìn thấy bọn họ đang làm gì nhau!

"Ờ...Nhìn Gib làm gì thế ạ? Có chuyện gì không ạ?"

Gib hỏi trước. Kao và Pete đang sững sờ như bị bắt quả tang tại trận liền thở phào nhẹ nhõm.

May là Kao ngồi dậy khỏi đùi của Pete trong tích tắc Gib mở cửa bước vào. Vì vậy Gib mới không kịp chứng kiến hình ảnh hai người họ âu yếm nhau. Dù trên người Kao đầy những vết đỏ bắt mắt và Kao lẫn Pete đều có bộ dạng như người vừa phạm tội. Song Gib vẫn còn trẻ con và chưa từng trải qua loại chuyện này, thế nên cô mới không suy nghĩ gì sâu xa.

"Gib có việc gì không? Sao lại mở cửa đột ngột thế?" Kao là người hỏi trước để lấp liếm. Về phần Pete cũng không hề có ý nói giúp một câu nào, ngược lại chỉ lặng thinh.

"Mẹ kêu lên gọi anh xuống ăn cơm. Gib gõ cửa mà không thấy ai ra mở nên nghĩ chắc chưa tỉnh."

Chưa tỉnh gì chứ!

Kao ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Pete, người ban nãy còn tỉnh hơn cả chữ tỉnh nữa.

"Gib xuống dưới đợi đi. Lát anh xuống. Để anh thay đồ cái đã."

"Xuống lẹ nhé. Em đói rồi."

"Đói thì cứ ăn trước đi cái con bé này."

Kao vờ bật cười rồi bước tới đóng cửa phòng sau khi Gib đi khỏi, trong lòng thầm trách mình tối qua đã quên khóa cửa phòng. May mắn cách mấy Gib không nhìn thấy lúc cậu và Pete quấn lấy nhau.

Bằng không bí mật bọn họ là người yêu chắc chắn đã bại lộ.

Cậu thật sự vẫn chưa sẵn sàng để nói với mẹ và em gái cậu.

"Tiếp tục không...?"

Pete xoay ghế lại hỏi với một nụ cười mê hoặc. Kao đáp trả bằng ánh mắt chán ghét. Đến nông nỗi này rồi mà Pete còn có mặt mũi rủ cậu tiếp tục không à. Cậu không xông tới bóp cổ Pete đã là may lắm rồi.

Cái thằng cuồng dâm này! Ham muốn không xem thời gian đến nỗi bí mật suýt bị bại lộ rồi...Có tự vấn không đấy!

Khoa Kỹ thuật

Đại học N

Sáng nay Kao và Pete đến trễ nửa tiếng nhưng may thay thầy cũng đến trễ và mới bắt đầu giảng chưa bao nhiêu cả. Kao vẫn theo kịp nên cậu không phải quay lại đọc thêm một lần nữa. Và sau khi kết thúc lớp buổi sáng, bọn cậu đến căn tin để ăn trưa trước khi ra bãi đậu xe vì phải đến địa điểm ngoại khóa ở bên ngoài. Và bọn cậu quyết định sẽ đi bằng xe của Pete.

"Sao còn chưa tới nữa?"

Kao liên tục ca thán trong lúc đợi Sandee đi mua cà phê. June và Thada thì xin đi vệ sinh. Kao lại không muốn đến địa điểm tập trung muộn vì nếu thầy điểm danh thì cả đám sẽ bị trừ điểm mất.

"Ca cẩm cái gì chứ? Lát tụi nó tới ấy mà."

"Ngán đợi."

"Vậy tìm việc gì làm cho đỡ chán cũng được đấy."

Pete mỉm cười dụ hoặc khiến Kao bắt đầu bất an. Và linh cảm của cậu đã thành sự thật. Bởi vừa dứt lời, Pete liền quay về phía cậu và rướn người tới gần...Đôi mắt như chó sói đó nhìn chăm chú bờ môi cậu đã bộc lộ rõ ý đồ trong lòng Pete.

"Thôi ngay nha mày!"

Kao ngả người né tránh khiến phần lưng ép chặt với cánh cửa xe bên phía cậu. Thế nên cậu vội vàng đưa tay ra đẩy Pete vì nếu Pete mà bắt đầu hôn được ấy mà...chuyện chắc chắn không kết thúc dễ dàng.

Và nếu June và Thada hoặc người khác không phải là Sandee nhìn thấy, chuyện bọn họ hẹn hò sẽ không còn là bí mật n��a. Không phải Kao muốn giữ bí mật với bạn bè trong nhóm. Song nếu để người khác biết bọn cậu sẽ khổ sở. Một mình Sandee và Thada thì không sao. Hai người này không phải người nhiều chuyện hay thích bàn tán về bạn bè.

Nhưng mà June...Biệt danh "June biết, thế giới biết" không phải nhờ may mắn mà có đâu.

Đồng ý là có thể June không cố ý đem bạn bè ra mà bàn tán hay nói xấu. Tuy nhiên June thuộc dạng nhiều chuyện và gần như luôn luôn lỡ miệng mà không ý thức được. Kao không muốn ai chú ý hay đặc biệt để mắt đến bọn cậu.

Cứ yêu nhau trong im lặng và yên bình thế này là tốt rồi.

"Hồi sáng tao còn chưa chửi mày đó. Còn dám gây chuyện nữa hả?" Kao nghiêm giọng nói.

"Chửi chuyện gì?"

"Thì mày..." Kao suýt nữa thì phun lửa về phía Pete.

Còn bắt cậu phải nói ra cơ à. Sáng nay Pete không biết sợ hay sao.

"May là Gib không nhìn thấy. Nếu không cả nhà biết hết rồi."

"Gib vẫn chưa biết gì mà. Mày mới là nghĩ nhiều ấy."

"Mày mới là nghĩ ít ấy."

"Hứ! Người ta mà biết cũng là vì mày biểu hiện chột d�� một cách lộ liễu ấy."

"Mày đừng có mà nói."

Nếu Pete không đòi hỏi thì Kao có biểu hiện chột dạ không chứ. Lúc ở trong phòng chỉ hai người với nhau, Pete có thể hiện hay đòi hỏi cậu cũng chẳng nói làm gì. Nhưng lúc ở bên ngoài hay nơi đông đúc có người thấy thì không thể tiết chế được hay sao.

"Yêu nhau thì phải thể hiện ra chứ. Không mày lại bảo tao không yêu nữa."

"Tao chưa bao giờ nói nha."

"Bây giờ thì chưa nói, nhưng nếu tao không thể hiện thật thì mày lại dỗi cho xem."

Pete giơ tay ra nhéo gò má mềm mại của ai kia. Nếu chọc mà Kao không có thái độ gì, có lẽ Pete sẽ không làm đâu. Song mỗi khi bị cậu chọc thì đối phương liền tỏ thái độ lúc thì tránh né lúc thì đỏ mặt, lúc thì giật mình vì lo sợ người khác biết như thế này...người chọc thấy vui và càng muốn chọc chứ sao!

Chẳng trách Kao lại bị chọc. Ai bảo cứ muốn dễ thương làm gì.

Pete phá ra cười nhưng cậu không định sẽ dừng. Không những thế còn sáp mặt tới thơm má Kao. Khi đối phương vùng vẫy thì cậu càng chọc ghẹo bằng cách dùng chiếc cằm lún phún râu ma sát với má của Kao một cách đùa giỡn rồi còn bật cười ra chiều khoái chí.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ kính chắn gió khiến Kao ngồi cứng đơ người. Phần Pete thì bất động giống như robot bị gạt công tắc dừng...Cả hai cùng quay về phía phát ra tiếng động thì thấy June đang cố gắng nhìn vào trong xe với vẻ nghi hoặc.

"Thằng khỉ June...

"Làm sao đây?" Kao hỏi với giọng hoảng loạn, riêng Pete cũng rối trí song vẫn kiềm nén cảm xúc.

"Mày cứ bình thường đã. Có khi thằng June chẳng thấy gì cũng nên. Film xe tao tối." Pete nói rồi mở khóa xe. June bước tới mở cửa sau ra rồi nhanh chóng ngồi vào trước khi nhìn bọn cậu bằng cặp mắt thăm dò.

"Hồi nãy làm gì nhau đấy?"

"Làm gì?"

Pete hỏi ngược lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mấy chuyện giả ngu hay làm như không biết để lảng tránh phải để cho cậu. Còn Kao đang cố trốn tránh bằng cách làm bộ im lặng.

"Tao thấy mày với thằng Kao..."

"À, bụi bay vào mắt nó nên tao lấy ra cho. Sao hả?" Pete viện cớ, nét mặt không mảy may có lấy một chút bất thường. Kao thật muốn trao giải Oscar giành cho nam diễn viên xuất sắc nhất cho Pete.

Diễn giỏiiiiii. Giả vờ ngu ngơ hay lắm!

"Bụi ở đâu chứ?" June nhìn không trung.

"Bụi ở trong xe chứ đâu. Mà mày thắc mắc cái gì lắm thế? Thằng Thada với nhỏ Sandee sao rồi? Bao giờ mới tới?"Pete vội đổi chủ đề trước khi June bắt được lỗi.

"Kia kìa. Nó đến bên đó rồi."

Kao lên tiếng để thu hút sự chú ý ra khỏi vụ bụi bay vào mắt kia. Chẳng bao lâu sau Sandee và Thada đi tới xe.

"Đi lâu quá vậy." Kao hỏi.

"Tiệm cà phê chật kín người. Nếu không phải buồn ngủ thì tụi tao cũng chẳng đợi."

Sandee than thở trong lúc ngồi vào bên cạnh June để Thada leo lên. Sau khi tất cả đều đã ngồi vào chỗ ngồi, Pete lái xe đi như thể đã quên luôn câu chuyện bụi bay vào mắt luôn rồi. Tuy thế, Sandee quan sát thấy June cứ âm thầm hết nhìn Pete rồi lại nhìn Kao.

Sandee bắt đầu bất an...Dáng vẻ June giống như là đang bắt đầu nghi ngờ cái gì đó!

"Có gì không June? Nhìn thằng Pete với thằng Kao làm gì thế?" Sandee lên tiếng hỏi.

Gợi chủ đề này lên là vì muốn June nói ra băn khoăn của mình, "cái đám người lộ liễu" kia còn giải thích cho June hết nghi ngờ. Bởi nếu để cho June tự nghĩ tiếp, không sớm thì muộn bí mật cũng sẽ bị bại lộ.

June ấy mà, là kiểu người khi đã thông suốt rồi thì sẽ không còn để trong bụng suy nghĩ nữa.

"Tao chỉ thắc mắc." Lần này đến lượt Pete và Kao im lặng. "Lúc nãy thằng Pete bảo bụi bay vào mắt thằng Kao nên mới thổi ra cho. Tao thắc mắc bụi ở đâu mà ra? Xe cũng đâu bẩn đến nỗi có nhiều bụi như vậy chứ."

June tỏ vẻ khó hiểu thật sự. Sandee lén thở dài. Bởi không cần nói cô cũng biết chuyện bụi bay vào mắt là nói dối. Trước đó có lẽ Pete và Kao đùa giỡn với nhau bị June nhìn thấy rồi mới viện cớ không vào đâu như thế.

"Bụi vào mắt tao thật mà."

Kao vừa nói vừa quay sang bắt gặp ánh mắt Sandee nhìn như là "tụi mày lại nữa rồi". Sandee đã từng cảnh báo bọn họ nhiều lần rồi là phải cẩn thận. Còn không thì "công khai" với bạn bè luôn cho xong chuyện.

Nhiều lúc Sandee cũng chán khi phải giúp bọn họ che giấu bí mật rồi trả lời thay câu hỏi của bạn bè.

Cô không muốn nói dối bạn bè...

"Mày thôi thắc mắc được rồi đấy June. Bộ mày chưa từng đang yên đang lành thì lông mi rơi vào mắt à?" Thada lên tiếng phá tan sự im lặng. "Hôm trước tao cũng vừa mới lấy ra cho nhỏ Sandee đó thôi."

"Nó bảo bụi bay vào mắt chứ có phải lông mi rơi vào mắt đâu."

"Cũng như nhau cả thôi." Pete nói.

"Tụi mày còn tranh cãi chuyện lông mi lâu không?"

Kao muốn đổi chủ đề muốn chết rồi. Cứ lòng vòng chuyện này cậu sợ rằng bí mật sẽ bị bại lộ.

"Tao mơ màng nói đại vậy thôi. Hai hôm rồi ngủ ít. Thứ 7, chủ nhật rồi phải dậy đón thằng Kao đi dạy từ sớm." Pete giải thích.

"Ờ, rồi học trò của Kao thế nào?"

Sandee nhân cơ hội vội vàng lái sang chuyện khác trước khi June nói tới chuyện bụi bay vào mắt rồi lại tiếp tục thắc mắc. Pete liền phụ họa theo và thầm cảm ơn Sandee trong bụng vì đã đổi chủ đề. Bởi nếu cứ nói mãi chuyện cũ khiến cho mọi chuyện vỡ lở ra, cá chắc Kao sẽ tức giận đến nỗi không cho cậu lại gần một tuần cho xem. Rồi xui xẻo sẽ rơi vào đầu ai chứ nếu không phải người mê mẩn người yêu là cậu đây.

Đừng nói là xa nhau một tuần...Xa Kao chỉ ngày thứ 7, chủ nhật thôi Pete khổ sở muốn chết rồi.

Một buổi chiều

Khoa Kỹ thuật

Đại học K

"Hôm nay mày có qua tiệm tao chơi không?"

Rain hỏi trong lúc ngồi phía sau Mork, người đã khởi động sẵn môtô đợi cậu. Mọi khi cậu không hỏi những chuyện tầm phào này đâu, ngặt nỗi cậu muốn biết Mork và Sun đã hòa hợp với nhau hơn hay chưa. Vì cậu nghe nhân viên kể lại rằng hôm đó Mork là người đã sơ cứu vết thương cho Sun.

Song cả hai người lại chẳng nói năng gì với nhau, hơn nữa còn là kiểu người cứng nhắc. Cậu lười chờ đợi quan sát từng cử chỉ nên hôm nay mới quyết định hỏi luôn...Nếu Mork đưa cậu về rồi vội đi luôn thì tức là cả hai vẫn còn cạch mặt nhau.

"Không. Mày hỏi làm gì?" Mork đáp trước khi lái môtô đi khỏi.

"Tao chỉ muốn biết mày và anh Sun còn cạch mặt nhau hay không?"

"Tao và anh ấy không ưa nhau ngay từ đầu r���i mà."

"Thì đúng vậy. Nhưng tao thấy có một dạo hình như đã bắt đầu nói chuyện vui vẻ với nhau rồi, bỗng dưng lại quay ra cạch mặt nhau."

"Không có thời gian nào mà tao với anh mày nói chuyện vui vẻ với nhau hết. Mày tự tưởng tượng thì có."

"Lúc mày giúp giải quyết chuyện thằng cha kia, anh Sun cũng cảm ơn mày đó. Rồi sau đó tao có quan sát anh ấy với mày cũng đâu có cãi nhau nữa đâu." Rain giải thích tiếp.

"Anh ấy chỉ cảm ơn theo phép lịch sự. Và tao cũng nhận câu cảm ơn theo phép lịch sự mà thôi."

"Đồ cứng miệng! Cứng nhắc! Đáng khinh bỉ." Rain làm mặt chán chường. "Lần này mày trông có vẻ giận anh Sun nghiêm túc hơn những lần trước. Mày là bạn thân tao. Anh Sun là anh trai tao... Tao không muốn cãi nhau, mày hiểu không?"

"Ờ ờ."

"Ờ ờ, thế tại sao mày còn ngang bướng với anh Sun nữa?"

"Tao nghĩ người ngang bướng là anh mày thì đúng hơn."

Ban đầu Mork cũng cố không nghĩ gì. Nhưng khi Rain nói vậy, cậu liền nhịn không nổi mà nhớ tới lúc cậu cứu Sun khỏi tên khốn đó. Cậu biết có lẽ mình đã hơi bốc đồng. Song nếu cậu không làm vậy, tên kia sẽ không đời nào thôi kiếm chuyện với Sun. Cậu nào muốn Sun khen mình giỏi giang đâu chứ. Chỉ là...cũng đừng nói nhau đến mức đó.

Cậu thừa nhận rằng cậu thất vọng vì Sun đã quá xem thường lòng tốt của cậu.

Tuy vậy, Mork cũng hiểu Rain nói như thế vì vẫn chưa biết câu chuyện xảy ra. Và Mork cũng nhận ra được sự bức bách của người ở giữa như Rain...Cậu chưa từng cãi nhau một trận ra ngô ra khoai với Sun cũng vì Sun. Cậu cố tránh không đụng mặt với Sun thời gian này cũng vì không muốn cãi cọ khiến Rain khó xử.

"Nhưng thật ra mày với anh Sun có lẽ không ghét nhau đâu đúng không? Vì nếu ghét...có lẽ mày đã không băng vết thương cho. Và nếu anh Sun ghét mày thì có lẽ anh ấy đã không chịu cho mày giúp. Thế tóm lại mày với anh Sun là như thế nào?"

"Rồi mày thắc mắc cái gì lắm thế? Ngồi yên đi. Phiền phức. Mất tập trung người chạy xe."

"Mày chỉ không muốn trả lời câu hỏi...Tao biết." Rain nói như thể biết tỏng. Song cậu không chấp nhặt đối phương nói mình phiền phức. "Cơ mà mày với anh Sun cũng mẹ nó...làm cứ như là bọn người yêu giận dỗi nhau ấy. Hỏi đến thì bảo không có gì."

"Thằng quần Rain! Nếu không kẹt đang chạy xe, tao sẽ lấy nắm đấm phát miệng mày liền."

Câu nói bông đùa của Rain khiến Mork suýt thì mất lái, may là không té ra giữa đường hoặc tông vào xe khác. Song chủ nhân câu nói thay vì giật mình lại phá ra cười một cách khoái chí.

Đúng lúc đó có người gọi đến nên Rain đành ngưng cười rồi bấm nút nghe. Sắc mặt cậu trông có vẻ ngạc nhiên và trong mắt hiện đầy sự mừng rỡ khi nhìn thấy cái tên Manao xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Kể từ hôm Rain đưa Manao về nhà rồi đánh bạo xin số điện thoại của cô, cả hai vẫn chưa gọi điện nói chuyện với nhau khi nào. Cậu cũng muốn là bên chủ động, song cậu lưỡng lự. Cuối cùng vẫn là không dám gọi cho cô.

"Sao thế, Manao? Gọi anh có gì không?"

Rain nói với giọng hồ hởi, tuy vậy cậu vẫn nghi ngờ đã có chuyện quan trọng gì khiến Manao đưa ra quyết định là người gọi cho cậu trước. Mặt khác cậu cũng muốn nghĩ rằng Manao ầm thầm để ý cậu song không dám.

Riêng Mork chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm sau khi nghe giọng điệu cậu bạn nói chuyện với con gái... Mới đây thôi còn làm cái giọng chặn họng cậu, có con gái gọi tới một cái là làm giọng vui vẻ ngay lập tức.

[Anh Rain! Cứu Manao với. Bọn chúng tìm đến nhà Manao. Đậu xe trước nhà luôn rồi, không chịu đi đâu hết. Ba đi làm chưa về. Manao ở nhà có một mình thôi. Manao sợ.]

Manao nói bằng giọng run sợ thật sự làm cho Rain mặt biến sắc. Cậu vô cùng lo lắng cho cô. Bởi nếu bọn chúng xong vào nhà tìm Manao thì chắc chắn cô không thể nào chống cự được.

Và bọn người đó cũng chẳng thể tin tưởng được là bọn chúng sẽ không làm chuyện gì xấu xa với một người con gái.

"Manao đừng ra khỏi nhà hay lộ mặt cho bọn chúng biết là em đang ở nhà. Anh sẽ qua đuổi bọn chúng đi."

[Anh Rain mau đến nhé. Manao sợ. Manao thấy bọn chúng đang tìm cách đột nhập vào nhà nữa.]

Càng nghe Rain càng nóng hết cả ruột gan. Cậu nghĩ Manao gọi điện tìm kiếm sự giúp đỡ từ cậu có lẽ vì cô không có nhiều bạn là con trai để mà dám đối đầu với bọn này và cô cũng không dám nói cho ba biết. Quan trọng là Mork cũng từng cứu cô khỏi bọn này, nhưng cô không có số điện thoại Mork nên việc cô gọi cho cậu không có gì là lạ.

Dẫu rất nóng lòng song Rain vẫn cố gắng không thể hiện ra và trấn an Manao để cô an tâm hơn. Tuy vậy cậu quyết tâm sẽ đến cứu cô nhanh nhất có thể và sẽ không cho phép bọn chúng đụng đến cô.

"Có chuyện gì không thế? Sao trông có vẻ căng thẳng vậy?" Mork hỏi ngay khi Rain cúp máy của Manao.

"Cái bọn từng uy hiếp để xin số điện thoại của em ấy mò đến tận nhà. Bọn chúng canh trước cửa nhà không chịu đi đâu. Manao sợ bọn chúng xông vào tìm nên tao bảo tao sẽ qua giải cứu ngay."

"Tao biết thể nào bọn khốn này cũng sẽ không dừng tay một cách dễ dàng mà." Mork bực bội nói với giọng tức giận.

Ngay từ đầu cậu đã lo lắng cho Manao là chuyện sẽ thành ra như thế này. Bọn này có hành vi bất thường và tự cho mình là trung tâm thế giới, không hề quan tâm đến lý lẽ.

Con gái người ta không thích mà còn không biết...Hành xử kiểu này con gái nào mà yêu chứ.

"Mày lẹ đi. Tao muốn đến cứu em ấy thật nhanh." Rain nói.

Hiện tại cậu đang nóng ruột nên không kịp để ý rằng Mork đã điều khiển môtô chạy nhanh hơn từ lúc cậu bảo bọn lưu manh kia đến nhà kiếm Manao. Nếu chạy nhanh h��n nữa thì chỉ có nước bay đi mà thôi.

"Nhưng tao nghĩ mày cứ về phụ việc ở tiệm như bình thường đi. Bên này để tao lo." Mork nói sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Bởi lẽ cậu nhớ tới lời nói của Sun...Cậu không muốn để Rain liều lĩnh hay có chuyện gì thêm nữa.

Còn cậu...đã từng gây sự với bọn lưu manh như thế này nhiều đến mức quen. Vả lại, dù sao trong mắt Sun cậu cũng chưa bao giờ là người tốt sẵn rồi. Cậu có gây sự bao nhiêu lần thì cũng như vậy thôi.

"Rồi làm sao mà mày đi một mình được? Với lại đây là chuyện của tao."

"Tao biết mày rất lo cho em nó. Nhưng tao mới là người từng chinh chiến với tụi nó. Tự tay tao sẽ tính sổ với tụi nó. Mày không cần phải mạo hiểm. Tao cũng không muốn mày có chuyện với anh mày đâu."

"Nhưng...tao lo cho mày."

Rain nói thẳng vào trọng tâm. Dù Mork thường xuyên xảy ra những chuyện đánh đấm và có kinh nghiệm đầy mình, nhưng nếu bọn chúng đi nhiều người thì làm sao Mork chống đỡ nổi, và lỡ có gọi thêm cứu viện thì sợ rằng cũng không kịp.

"Nếu tụi nó không quá 3 thằng thì vẫn trong tầm tay tao. Lần trước tụi nó đi mỗi 2 thằng thôi, có vẻ không phải băng đảng gì lớn đâu. Với cả tụi nó cũng không "dập" tao đến chết đâu nhỉ." Mork giải thích. "Mày không cần sợ tao cướp "scene" hay hớt tay trên của mày đâu. Tao sẽ nói với em nó là mày là người gọi tao đến giúp."

"Nhưng cũng đâu giống như đích thân đến. Tao lo cho em ấy."

"Tao sẽ bảo là mày đang có mâu thuẫn với gia đình nên không thể gây sự với ai được dù mày rất lo cho em ấy đến mức mu���n đích thân đến giúp. Rồi mày tin tưởng tao nên là...Tao không đụng vào ghệ của bạn."

"Chuyện này tao biết mà."

Rain đâu có lo lắng chuyện Mork muốn đi cứu Manao một mình vì muốn ghi điểm với cô. Sở dĩ cậu muốn đi cùng là vì không muốn đẩy bạn đơn thương độc mã đi vào chỗ nguy hiểm thì có.

Nhưng mà...Mork đã chắc chắn như vậy thì cậu cũng chẳng thể làm gì ngoài việc thuận theo kế hoạch này.

Mork đưa Rain về đến đầu hẻm dẫn vào tiệm trước khi phóng môtô đến nhà Manao ở một hẻm khác. Hẻm đó yên tĩnh hơn hẻm tiệm cà phê của Sun và Rain. Nhà của Manao tách biệt với nhà khác. Dẫu khoảng cách không xa lắm nhưng cũng không lạ khi cô thấy sợ. Bởi đối với một cô bé thì bộ dạng của bọn chúng thật sự đáng sợ.

Khi chạy môtô gần tới trước nhà của Manao, Mork li���n trông thấy lần này bọn lưu manh đó đi 4 tên. Cậu vô cùng tức giận khi bọn chúng dám làm chuyện bỉ ổi đến mức này. Nếu có người chạy xe qua lại đây sẽ đánh giá Manao như thế nào. Nếu những người bà tám trong khu thích bàn tán nhìn thấy thì sẽ nói ra những lời không hay. Càng nghĩ cậu càng không muốn chùn bước.

Cho dù bọn chúng có đông hơn thì cậu cũng không sợ đâu!

Mork chạy xe đến chỗ mục tiêu rồi dừng xe trước khi bước tới. Bọn chúng liền lập tức quay sang nhìn cậu.

"Lại là cái thằng này à!" Tên mà Mork nhớ được có tên là Ton tỏ thái độ với cậu.

Hắn chỉ mặt Mork giống như là có hận thù từ 10 kiếp trước. Bởi lần trước suýt nữa thì xảy ra đánh nhau và hắn phải là người rút lui. Có lẽ hắn mất mặt vì Manao không cho hắn số điện thoại. Chưa kể còn b�� cậu đuổi thẳng cổ khỏi cô nữa.

"Ai vậy đại ca? Cái thằng chồng đó hả?" Một tên đàn em của hắn lên tiếng hỏi.

Tên này Mork chưa bao giờ thấy mặt. Chắc là tên Ton gọi đến làm viện binh.

Càng nghĩ Mork càng khinh bỉ...Đi tìm gái mà còn phải gọi thêm đàn em đi cùng những 3 tên. Có lẽ là định dọa cho con gái sợ mà chịu nói chuyện với hắn. Hoặc không thì cũng là sợ có người đến cứu nên mới lôi kéo đồng bọn đông đông. Bọn này nếu tách ra đi một mình thì chắc co rúm như chó chạy đường cùng mà thôi.

Quả đúng là chim sẻ*! (ý chỉ nhát gan)

"Không phải! Thằng khốn này chỉ là bọn tọc mạch chuyện của người khác và to miệng ghẹo gan ngày qua ngày mà thôi." Tên Ton nói trong lúc cười khẩy Mork. "Lần trước chính thằng khốn này kiếm chuyện với tao."

"Ờ! Mày có chuyện với tao thì kiếm tao mà giải quyết, sao lại kiếm chuyện với em nó?"

"Xử mày thì tao làm chắc rồi. Và tao cũng sẽ bắt con nhỏ đó làm vợ cho mày tức chết luôn." Tên Ton nói ra suy nghĩ xấu xa một cách không hề xấu hổ. Mặt mũi gợi đòn đến mức Mork muốn đấm hắn ngay một phát. "Xử lý một mình mày thì có gì vui chứ...Phải chơi đùa với những người xung quanh mày nó mới đã!"

"Thằng khốn!"

"Hới! Xử lý nó!"

Ton ra hiệu cho đàn em của hắn. Vừa dứt câu cả 3 tên đã bao vây Mork ngay lập tức!

Blue Sky Café

Rain đến phụ việc cho Sun ở tiệm như bình thường nhưng cậu chẳng có tâm trí để làm việc. Cậu bồn chồng, trong lòng như có lửa đốt và đứng ngồi không yên đến mức cứ đi tới đi lui nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vì Mork nói rằng c�� gì sẽ gọi báo. Song gần 20 phút trôi qua mà vẫn không hề có dấu hiệu nào là Mork sẽ liên lạc.

"Chết mất xác rồi hay sao chứ? Gọi đi chứ bạn..." Cái người lo lắng cho bạn tự lẩm bẩm với chính mình trong lúc thở dài một hơi mà quên mất dáng vẻ của cậu có lẽ đã làm cho người nào đó nghi ngờ rằng đang có chuyện gì đó xảy ra.

Thằng Mork ơi là thằng Mork.

Rain nóng lòng và bắt đầu đi đi lại lại sau quầy counter một lần nữa khiến Sun càng nhìn cậu với nỗi nghi hoặc lớn. Bởi anh quan sát được từ sau khi Rain bước vào tiệm rồi nét mặt bực dọc và lo âu hơn mọi khi...Rain là cậu em trai mà anh chăm sóc từ tấm bé. Anh luôn nhận biết được sự bất thường xảy đến với em trai.

"Có gì không?" Cuối cùng Sun cũng hỏi.

"Không có, anh." Rain chối phăng.

Cậu cố gắng điều chỉnh nét mặt trở về bình thường nhất có thể dù biết rằng nói dối người như Sun là điều khó khăn. Nhưng cậu không muốn Sun biết khiến thêm một người nữa lo lắng. Cậu cũng lo là nếu Sun biết, có lẽ Sun sẽ mắng Mork nữa cho mà xem.

"Không có gì? Mày kỳ lạ từ lúc bước vào tiệm rồi."

"Em căng thẳng chuyện học hành. Hôm nay..."

"Đừng có mà nói dối!"

Sun nhìn người nói dối không trôi chảy bằng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị khiến Rain nói không nên lời. Cậu thừa biết không thể nói dối Sun và Sun cũng không ngốc đến nỗi nhìn không ra cậu đang giấu giếm nỗi lo lắng trong lòng.

"Có chuyện gì khai mau. Bộ dạng mày như người sắp tức chết rồi vậy."

"Anh đừng mắng thằng Mork nhé nếu em kể cho anh nghe."

"Thằng Mork làm sao?"

Mặt Sun căng thẳng ngay lập tức. Song chẳng phải vì anh muốn mắng Mork như Rain lo sợ mà là bộ dạng của Rain nóng ruột và lấm lét như thế này có nghĩa hẳn là đã có chuyện xảy ra với Mork. Hoặc không thì cũng là...Mork chắc chắc đã gây chuyện với ai đó!

Nhắc nhớ cái gì cũng không nghe phải không!

Sun vừa giận vì Mork tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm vừa lo lắng là Mork sẽ sử dụng cảm xúc để giải quyết vấn đề. Hồi lúc còn nói chuyện vui vẻ với nhau thì dường như Mork cũng có vẻ đã hiểu điều anh nhắc nhở rồi, thế mà sau này vẫn nóng nảy như vậy. Càng là lúc đang tranh cãi thì anh càng sợ rằng Mork sẽ trả đũa anh bằng cách trở lại hung hăng như cũ.

"Em mới hỏi như vậy mà mặt anh đã nghiêm cả lại rồi, làm sao mà em nói với anh được?"

"Mau khai ra, nếu không anh sẽ mắng cả mày cả bạn mày luôn!" Sun trừng mắt nhìn Rain như là muốn kiếm chuyện. Dù Rain từng gây chuyện với rất nhiều người, song cậu vẫn e sợ Sun như thể Sun chính là bố mình không sai một ly.

Cuối cùng Rain cũng quyết định kể tất cả mọi chuyện cho Sun nghe.

"Chuyện là...dạo này em đang theo đuổi một cô bé. Gần đây có một tên lưu manh để mắt em ấy. Hắn hù dọa bắt em ấy cho số điện thoại rồi thằng Mork tình cờ đi ngang qua nên mới giúp đuổi cổ tên đó đi. Nhưng tên khốn đó hắn vẫn đi theo em ấy không thôi. Hôm nay còn kéo theo đồng bọn đến tận nhà em ấy kiếm. Em ấy mới gọi điện báo cho em. Ban đầu em cũng định là sẽ đi cứu, song thằng Mork sợ em sẽ gặp rắc rối với bọn chúng rồi bị anh mắng nên nó bảo sẽ một mình đi cứu em ấy."

Sun nghe xong liền muốn khen Mork đã hi sinh thân mình đi vào chốn nguy hiểm thay Rain, tuy nhiên cũng không cần thiết phải một mình đi giải quyết bọn chúng chứ khi mà đất nước này vẫn còn có luật pháp.

Tại sao không báo cảnh sát hay báo cho ba của cô bé đó giải quyết chuyện này?

"Nó nói là có gì sẽ gọi. Nhưng mà...đã 20 phút rồi mà vẫn không bặt vô âm tín."

20 phút rồi ư!

Càng nghĩ Sun càng lo lắng không nói nên lời. Lòng anh bứt rứt không yên. Lỡ Mork bại trận mà bị bọn chúng dẫm đạp lâu như vậy, há chẳng phải giờ đã biến thành cái xác trong nhà cho cô bé kia rồi hay sao.

"Mày trông tiệm đi để anh đi cứu bạn mày."

"Em đi cùng không được sao?"

"Cả mày đi nữa thì ai trông tiệm?"

Sun nóng ruột trả lời. Dù anh có thuê nhân viên phụ giúp nhưng chỉ có một người. Thời điểm tan làm như thế này khách đông, một mình nhân viên chắc chắn làm không xuể.

"Với lại...mày với bạn mày, cả hai đều hấp tấp. Đi cùng nhau không chừng lại cùng nhau gây sự, chuyện bé xé ra to." Sun nói với khuôn mặt căng thẳng. "Mày tin anh. Để anh lo vụ này cho."

"Nhưng anh đừng mắng thằng Mork nhé." Rain vội vàng nhắc nhở vì không muốn hai người này có chuyện đấu khẩu với nhau nữa. "hế này thôi anh và nó đã nhìn nhau không thuận mắt rồi, em không muốn anh và nó có xích mích với nhau."

"Được rồi." Sun thuận tiện nhận lời. "Rồi nhà cô bé kia ở đâu?"

"Ở hẻm ngay bên cạnh thôi. Chạy xe vào hẻm là thấy. Bọn chúng chắc là đang tranh cãi với nhau đấy."

Sun tức tốc ra khỏi tiệm ngay khi biết mục tiêu. Anh nhanh chóng chạy tới chỗ xe rồi gấp rút lái đi như vận động viên đua xe, bộ dạng nôn nóng và vô cùng lo lắng cho Mork...không khác gì cái ngày mà Mork gấp gáp đến cứu Sun không màng sống chết khi bọn côn đồ kia bao vậy cả tiệm. Rain nhịn không nổi mà băn khoăn nếu cả hai đều lo lắng cho nhau như vậy thì cứ làm ra vẻ như là kẻ thù của nhau làm gì...Cậu thật sự không hiểu nổi anh trai lẫn bạn thân của mình mà!

Không biết bây giờ đã nát bét hay chưa nữa.

Sun nghĩ thầm trong lúc lái xe rẽ vào con hẻm dẫn vào nhà của Manao với một sự nóng lòng. Nếu mà bay được thì có lẽ cũng bay rồi. Trong đầu anh bây giờ hoàn toàn không hề tồn tại suy nghĩ sẽ trách mắng Mork vì anh chỉ toàn lo lắng cho Mork mà thôi.

Sun thật sự không nghĩ rằng mình sẽ lo lắng cho một người không phải gia đình nhiều như vậy.

"Chết tiệt!"

Sun lớn tiếng chửi thề dù bình thường anh là người khá bĩnh t��nh và gần như không khi nào phát ngôn những từ ngữ thô tục nếu không thật sự sôi máu. Nhưng hình ảnh nhìn thấy trước mắt làm cho anh cảm giác còn hơn cả sôi máu.

Hiện tại Mork đang bị 2 tên khóa tay lại cho 2 tên còn lại thi nhau đấm đá. Từ trong xe nhìn ra mà còn thấy trên gương mặt của Mork xuất hiện vết thương, hàng lông mày trầy xước và còn có máu chảy ra từ 2 bên khóe miệng.

Khực!

Sun nhanh chóng dừng xe sau khi tới mục tiêu. Anh nôn nóng đến mức gần như là phóng từ trên xe xuống, lớn tiếng đóng cửa xe lại rồi lao vào mục tiêu ngay lập tức. Sun đẩy 2 tên kia lùi ra khỏi người Mork. Có lẽ vì bất ngờ khiến bọn chúng không kịp trở tay nên mới bị kéo ra dễ dàng.

Thời khắc ấy Mork cũng đồng thời giãy được 2 tên đang khóa mình lại.

"Cái mẹ gì thế!" Ton chửi thề.

"M��y bao đồng cái mẹ gì đấy!" Tên đàn em quát oang oang vào mặt anh.

"Bao đồng hay không không biết, nhưng cái bọn làm hại đến cơ thể người khác thì phải nằm đập muỗi trong tù là cái chắc."

Sun cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc dù anh muốn thụi vào mặt bọn chúng cho hả dạ với việc mà bọn chúng đã làm với người của anh. Tuy vậy, giải quyết vấn đề bằng vũ lực thì có khác gì những điều mà anh đã nói về Mork và vấn đề thì cũng chẳng đi đâu tới đâu.

Anh không muốn tay mình vấy bẩn bởi máu của bọn người đó.

"Mày!"

Ton tỏ vẻ như muốn lao vào tính sổ với Sun nhưng Sun lại hành động như sắp rút súng giấu đằng sau lưng ra khiến bọn chúng sững người ngay lập tức...Sắc mặt kiên quyết, nghiêm nghị cộng với sẵn sàng nghênh chiến của Sun làm bọn chúng bắt đ���u hoảng sợ.

Chắc chắn là nếu Sun có súng, cho dù bọn chúng có 4 tên thì cũng không thể nào đấu lại.

"Bọn mày, rút quân!"

Ton nói với đàn em trước khi hắn chỉ mặt Sun và Mork như muốn gây sự, sau đó liền nhảy lên xe máy đậu sẵn rồi rời đi. Sun và Mork đứng trông theo cho đến khi chắc chắn bọn chúng sẽ không dám quay lại thì mới quay sang để ý đến nhau.

Sun nhìn Mork và Mork cũng nhìn đáp lại Sun...

Cả hai người vô tình chạm mắt nhau. Mork không nghĩ rằng Sun sẽ là người đến cứu cậu. Nhưng trong lòng cậu cũng chẳng dám hi vọng rằng đối phương sẽ lo lắng cho mình và trong thâm tâm cậu vẫn đợi nghe Sun mắng mỏ hoặc nói gì đó tổn thương đến cảm xúc của cậu.

Cùng lúc đó, có lẽ Mork không hề biết rằng ánh mắt chứa đầy những xúc cảm của cậu...cả bối rối, đau đớn, vui mừng xen lẫn với không dám hi vọng và do dự có nên cảm thấy vui không khiến cho lòng Sun mềm nhũn.

Sun đành phải dằn những câu nói nặng nhẹ mà anh muốn la mắng Mork xuống cổ vì mỗi lần anh hung dữ với Mork chẳng phải bởi thù ghét. Và mỗi lần anh nổi giận khi nhìn thấy Mork gây sự với người khác cũng chẳng phải bởi thù ghét...Anh chỉ là lo lắng và không muốn Mork phải chịu đau đớn thêm nữa.

"Lần này bị nặng quá nhỉ..."

Sun nói với giọng mềm mỏng và nét mặt chân thành khi đưa tay ra lau máu cho đối phương. Tuy nhiên Mork vẫn chưa quen khi nhận được sự dịu dàng từ Sun thế này nên cậu khẽ đẩy tay Sun ra.

Là sự từ chối nhẹ nhàng từ tốn chứ không phải bức bách như mọi khi.

"Sao anh đến được đây? Đừng nói là tình cờ đi ngang qua."

"Thằng Rain nói cậu đang gặp chuyện ở đây nên anh tìm tới."

"Tìm tới để mắng?"

"Rồi anh đã mắng câu nào chưa?"

Câu hỏi ngược lại của Sun khiến Mork im bặt rồi nhìn chằm chằm đối phương trước khi ngoác ra cười.

"Tự cứu mình cũng giỏi quá ha."

Nói rồi Mork nhìn phần thắt lưng của Sun mà cậu cá chắc là không hề có cây súng nào giấu ở đó cả bởi lúc đó cậu đứng ngay sau lưng Sun. Song cậu không nói gì vì muốn biết xem bọn chúng có sợ đến mức co rúm và bỏ chạy không.

Và rồi tên Ton và đồng bọn đã co rúm đến nỗi thoái lui thật.

"Đã nói là không cần dùng đến vũ lực cũng có thể giải quyết vấn đề mà."

"Rồi." Mork bĩu môi về phía Sun ngay lập tức.

Người bị móc mỉa lại liền bật cười lớn thay vì nên tức giận.

"Nhưng hôm nay cậu cũng thảm bại hơn anh nghĩ đấy."

"Tụi nó có tận 4 thằng. Em không phải Captain America để mà chống đỡ nổi. Không bị đánh chết đã là may lắm rồi."

Mork dùng mu bàn tay lau máu khỏi khóe miệng. Ban đầu cậu cũng đủ chống đỡ nổi nhưng dẫu cậu có giỏi đến cỡ nào thì đối phương có tận 4 tên, lại còn cùng lúc xông lên một lần. Cậu chưa bị hội đồng đến mức nằm chết một đống trên vũng máu đã là may mắn lắm rồi.

"Rồi. Cậu giỏi." Sun mỉa mai lại.

"Anh Sun!"

"Hôm nay chúng ta sẽ không cãi nhau...Ok không?"

Sun cắt ngang trước khi Mork lại định khơi chiến với cả anh nữa vì tình trạng của Mork thích hợp đi khám bác sĩ ngay hơn là thích hợp với việc đôi co với bất cứ người nào.

Song Mork chưa kịp đồng ý thì ngay lúc đó một chiếc xe bỗng dừng lại. Tiếng xe làm Manao ��ang hoảng sợ và chỉ ở lỳ trong nhà vội vàng chạy ra mở cửa ngay lập tức. Bởi lẽ cô nhận ra đó chính là tiếng xe của ba mình.

"Ba! Ba cứu Manao với!"

Từ nãy đến giờ Manao cứ ngóng ra đường suốt. Khi nhìn thấy Mork đến ứng cứu, cô liền yên tâm hơn phần nào. Nhưng cậu đi có một mình, cô sợ cậu đấu không lại bọn chúng nên quyết định gọi điện kể hết cho ba nghe và bảo ông mau chóng về nhà. Lúc cậu bị hội đồng, cô vừa sợ vừa cực kỳ lo lắng cho cậu. Muốn giúp cậu nhưng lại chẳng biết giúp bằng cách nào.

Cô sợ nếu báo cảnh sát mà không thông qua ý kiến của người lớn trước thì có thể xảy ra chuyện lớn. Vậy nên cô đành gọi điện thúc giục ba mau về. May mắn sao Sun đến cứu Mork, bằng không chắc cô cảm thấy có lỗi lắm.

"Ba!"

Manao nhào đến ôm người ba đang bước xuống từ xe. Ông nhanh chóng ôm vỗ về con gái với sự quan tâm...Sun nhìn cảnh đó liền nghĩ thầm trong bụng rằng người sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề và xử lý những chuyện về sau này cuối cùng cũng đến rồi.

Ba của Manao cảm ơn Sun và Mork vì đã cứu Manao và nói rằng sẽ chi trả tiền viện phí cho Mork, nhưng Mork từ chối vì cậu không bị thương đến mức phải đi khám bác sĩ. Tuy vậy, ông vẫn không an tâm đến mức cậu phải nói rằng mình thật sự không sao. Manao nom có vẻ rất lo lắng cho cậu.

Manao vừa khóc vừa cảm ơn và xin lỗi Mork vì đã khiến cậu phải bị thương đến nông nỗi này, rồi còn không giúp gì được cho cậu. Song Mork nói rằng đó hoàn toàn không phải là lỗi của cô.

Sự việc ngày hôm nay càng làm cho Manao ấn tượng về con người Mork. Dẫu cậu có cố gắng giải thích rằng cậu cứu Manao là nhờ Rain nhờ cậu đến và Rain cũng muốn đích thân đi cứu, song vì lý do bất đắc dĩ nên không tới được. Cho dù thế, Manao cũng đã vô cùng ấn tượng với Mork rồi.

Sun đề nghị ba của Manao đi báo án để đề phòng bọn chúng đi theo quấy rối Manao nữa. Ông cũng nhận lời sẽ nhanh chóng giải quyết tất cả và không để xảy ra những chuyện như thế này nữa, Sun và Mork có thể yên tâm.

Sau đó Sun nói sẽ đưa Mork đi khám bác sĩ vì biết đối phương chắc chắn sẽ không chịu tự mình đi, hơn nữa còn gửi nhờ chiếc xe môtô của Mork lại nhà của Manao rồi ép Mork lên xe cùng anh.

Ban đầu Mork không chịu đi với Mork, nhưng Sun khẳng định một cách chắc nịch rằng sẽ không để cho Mork chạy xe môtô. Dù Mork có đảm bảo rằng mình không bị gì nhiều, nhưng anh thấy bị thương đến mức này, nếu để cho tự chạy xe thì lại xảy ra tai nạn, rồi lại bị thương gấp đôi, bằng không thì đi chầu ông bà không cần thắc mắc. Ba của Manao cũng nói giúp vì nếu Mork có bị làm sao, ông và Manao lại càng thấy có lỗi. Rốt cuộc Mork phải lên xe với Sun.

"Cứu người xong rồi, bị thương cũng bị rồi nhưng vẫn còn miệng mồm lắm..."

Sun gọi báo cho Rain, người lúc này đang lo lắng cho Mork và Manao đến nỗi sắp chết đến nơi. Cái người ngồi bên cạnh nghe thấy câu "vẫn còn miệng mồm" liền quay sang lườm anh, nhưng anh lại bật cười giống như là vui lắm vì có thể chọc tức người đang bị thương.

"Đang đưa đi khám bác sĩ rồi đưa về nhà. Mày đưa xe môtô của bạn mày đậu trước tiệm đi. Môtô đang ở nhà Manao. Riêng Manao không sao đâu. Ba của em ấy sẽ lo liệu chuyện của bọn kia. Mày không cần lo cho người khác nữa. Cứ làm như đã nói đi...Ờ...Đưa bạn mày đi khám rồi anh về. Cơ mà không biết có lâu không. Nếu anh không về kịp thì trông tiệm với dọn tiệm giùm nhé."

Giao việc xong Sun toan cúp máy, song Rain nói với theo nhắc anh đừng trách mắng Mork khiến anh không biết nên cười hay nên bực khi Rain sợ rằng anh có cơ hội là sẽ mắng Mork đến mức phải nhắc đi nhắc lại.

"Lần sau không được mạo hiểm bản thân mình nữa đấy."

Sun nói với Mork sau khi cúp máy của Rain, song cá chắc rằng khi Rain lo liệu xong xuôi mọi việc như lời Sun dặn dò thì có lẽ cậu vẫn sẽ gọi nghe ngóng tin tức từ Mork vì trông có vẻ vô cùng lo lắng cho nhau nên mới vội vã gọi điện cho anh.

"Thằng Rain lo cho cậu lắm nên mới gọi hỏi thăm anh. Tại sao cậu không nghe điện thoại của nó chứ?"

"Xây xát có vài chỗ, lười nói." Mork nói với vẻ chán chường.

"Còn chuyện nói ban nãy thì sao? Chưa trả lời nữa đấy nhé."

Mork thở dài vì tưởng Sun đã quên rồi, rốt cuộc vẫn đem vấn đề này ra nói tiếp.

"Phải xem tình hình trước đã. Nếu bọn chúng đến gây chuyện với em ấy nữa, không cho em giúp thì có nhẫn tâm lắm không? Là anh...anh chịu được à khi thấy một cô gái yếu ớt bị bọn côn đồ ức hiếp ngay trước mặt?"

"Bọn chúng chắc không dám đến kiếm chuyện với em ấy nữa đâu. Ba của Manao sẽ đi báo cảnh sát. Cảnh sát họ chắc sẽ làm gì đó thôi. Nói như vậy có nghĩa là cậu ích kỷ không muốn giúp em ấy mà là anh muốn nhắc nhở cậu." Sun cố gắng giải thích một cách nhẫn nại. Anh biết là nếu nói nặng hay tỏ thái độ, người nóng nảy như Mork sẽ càng chống đối.

"Ờ ờ, rồi không cần đưa em đi khám bác sĩ đâu. Đã nói là không đi." Mork nói lúc xe của Sun đang chạy khỏi con hẻm của nhà Manao. "Không phải sợ bác sĩ mà là không đau đến mức đó."

"Đã bị thương đến mức này mà còn không chịu đi khám bác sĩ nữa?"

"Em biết mình không bị gì nhiều hết."

"Rách miệng, lông mày xước, mặt mũi bầm dập đến mức này ấy?"

"2-3 ngày nữa là lành thôi mà."

"Rồi không thương tích đầy mình sao?"

"Nó th���i vào bụng mấy cú thôi, đa số là vào mặt. Anh đừng bắt em nói nhiều được không? Không muốn di chuyển miệng."

Mork quay sang thở dài với người rủ nói chuyện. Cậu cố tình không nghe máy của Rain vì không muốn nói nhiều, song Mork cứ gợi chuyện cãi cọ không thôi. Rồi cũng lạ vô cùng khi cậu không thể yên lặng ngồi nghe, luôn phải cãi lại mới chịu.

"Nên mắng người đấm chứ không phải mắng người đến giúp."

"Ghẹo gan..."

Mork lẩm bẩm vì biết rằng Sun lập lại lời mà cậu từng chỉ trích Sun trước đây.

"Chúng ra hòa nhau nhé." Sun bật cười. "Lần trước cậu đến cứu anh, lần này anh đến cứu cậu."

"Ừ."

"Đừng có mày tránh mặt nữa đấy."

"Đâu có liên quan tới chuyện đó."

Mork cự lại ngay lập tức. Cậu không muốn tin là đang yên đang lành Sun lại hỏi đến chuyện này với khuôn mặt bình thản, chưa kể còn đột ngột khiến cậu không kịp chuẩn bị. Cậu không thích những lúc Sun đọc ra cảm xúc và đoán đúng tâm tư của cậu như vậy.

"Vậy thì nó liên quan đến chuyện gì nào?" Sun liếc nhìn người bị thương với ánh mắt dịu dàng trước khi quay lại tập trung vào con đường. Anh nói tiếp với tông giọng trầm ấm dễ nghe. "Anh xin lỗi...nếu hôm đó anh đã nói gì đó nặng lời khiến cho cậu buồn. Nhưng nhắc nhở là vì không muốn cậu nóng tính và dùng cảm xúc...Anh thật sự lo."

"Đừng có nói bằng cái giọng này. Nghe là thấy phiền phức!"

Mork nói như thể không chịu nổi nữa đến mức gần như lấy tay lên bịt tai, song thật ra cậu không thấy phiền phức chút nào. Cậu chỉ biết là tông giọng này của Sun khiến cậu xao xuyến và mềm lòng đến nỗi cậu thật sự không còn là chính mình nữa.

"Nói giọng gì nào?" Sun hỏi một cách vô thức.

"Giọng yểu điệu như thế này." Mork nói với giọng bực dọc.

"Giọng yểu điệu như thế nào chứ?" Người có tông giọng hỏi ngược lại, đan xen theo đó là ý cười.

"Giọng như thế này này. Giọng yểu điệu...Không thích!" Mork làm mặt nhăn nhó.

Nhìn nét mặt của Mork, Sun ngoác miệng ra cười một cách thích thú với dạng vẻ của đối phương nhưng anh không nói gì vì không muốn "chủ động" quá mức khiến người nào đó không kịp đón nhận và thoái lui bằng cách tránh xa.

Sau khi Sun chấp nhận im lặng, Mork cũng yên ắng trong vài phút. Cậu chần chừ một lúc lâu rồi quyết định nói với Sun.

"Tối nay...cho em ở nhờ nhà anh được không?"

Câu hỏi đó khiến Sun hướng ánh mắt nhìn người hỏi một lần nữa rồi im lặng...Câu "cho ở nhờ" làm cho anh cảm thấy lạ, trong đầu anh thật sự nhịn không nổi mà suy nghĩ "không tốt" dù anh biết rõ có lẽ Mork không hề nói đến "chuyện đó" vì cả hai người đâu có ở vào vị trí để mà có thể liên tưởng đến chuyện như vậy đâu chứ!

"Em mà về nhà trong bộ dạng này, bố và mẹ nhìn thấy thể nào cũng càm ràm cho mà xem."

Khi Sun im lặng, Mork liền nói ra lý do. Thật sự thì nếu cậu và Sun còn cạch mặt nhau như trước đây thì khi xảy ra sự việc này, cậu sẽ không đời nào chấp nhận ở nhờ nhà Sun dù đối phương có mở miệng mời đi chăng nữa. Nhưng mà...Bây giờ dường như tình trạng quan hệ giữa hai người đã có vẻ tốt hơn, vậy nên cậu thà chọn ngủ lại nhà Sun hơn là về nhà bị bố mẹ mắng. Và càng hi vọng hơn nữa rằng Sun sẽ không phải người giảng đạo nữa.

"Bố mẹ cậu càm ràm cũng vì lo lắng thôi."

A...Được dịp là lại càm ràm như ông già rồi đấy.

"Em biết rồi mà. Nhưng em không muốn bị càm ràm, anh có hiểu không?"

"Vậy giờ cậu đã hiểu là anh càm ràm cậu cũng vì lo lắng chưa?"

"Ờ! Hiểu rồi. Vậy là cho ngủ nhờ rồi phải không?"

Sun bật cười thay câu trả lời khiến Mork đành rủa thầm trong miệng rằng anh làm mất hứng mà không hề biết anh đang nghĩ trong bụng rằng...thì ra khía cạnh trẻ con của tên nhóc ngỗ nghịch như Mork cũng dễ thương đấy chứ.

Nếu Mork biết Sun đang nghĩ rằng mình dễ thương,

Chắc chắn Mork sẽ đổi ý không chịu ngủ lại nhà Sun nữa đâu!

Nhà của Sun và Rain

Dù đã từng ngủ lại đây rất nhiều lần nhưng chưa lần nào Mork mất tự tin như lần này.

Thân hình cao cao im lặng đi theo chủ nhân căn nhà vào trong. Sun cũng thường xuyên nhìn qua Mork một cách quan tâm kể từ lúc cậu mở cửa xe và bước xuống. Mork nghĩ Sun chắc là sợ cậu bị chấn động đến mức đi không vững...Thật ra cơ thể cậu cũng đã lên tiếng, song cậu khôn g yếu ớt đến nỗi tự đi được.

Và có lẽ Sun cũng biết rằng người như Mork không thích ai nghĩ mình yếu ớt đến độ phải ẵm hay dìu. Khi thấy cậu vẫn đi được, Sun không đến giúp nữa...Và anh nghĩ như thế cũng tốt.

"Đi tắm không? Để còn thoa thuốc và băng bó vết thương luôn."

Sun hỏi cả hai dừng bước ở phòng khách. Mork thấy bây giờ cũng muộn rồi, tắm rửa và băng bó vết thương luôn đi để không phải thoa thuốc thêm một lần nữa nên cậu khẽ gật đầu đồng ý.

"Vậy cũng được."

"Tự tắm được không...?" Sun hỏi lúc người bị thương đang bước lên cầu thang để đi lên tầng trên quen thuộc. Song câu hỏi đó lại khiến Mork dừng bước rồi quay ngoắt sang nhìn chằm chằm anh ngay lập tức.

Thằng cha Sun chết dẫm! Còn hỏi là tự tắm được không!

Mork nghĩ thầm trong bụng. Dù cậu có không tự tắm được thì cũng không bao giờ cậu cần tới sự giúp đỡ của Sun đâu!

"Nếu không được thì nói nhé."

"Được!" Mork sẵng giọng đáp. Đáy mắt long sòng sọc chứa đầy sự giận dữ, hơn nữa còn đá thúng đụng vành biểu lộ sự không vừa lòng. Tuy vậy, cái người đứng nhìn là Sun lại mỉm cười thích thú và tâm trạng cực kỳ vui vẻ . Bởi dù Mork có mắng anh ra sao thì anh vẫn nhận ra trên khuôn mặt đầy thương tích xuất hiện sắc đỏ của sự ngại ngùng.

Sun chưa bao giờ thấy đối phương ngại ngùng mắc cỡ ra mặt như thế này trước đây.

Anh mới biết lúc tên nhóc ngỗ nghịch mắc cỡ lại dễ thương đến mức này.

"Hư..." Sun bật cười trong cổ họng.

Khi được ở cùng Mork một mình, những nỗi tức giận anh dành cho Mork liền tan biến. Anh đi tới lấy hộp sơ cứu rồi ngồi đợi Mork ở ghế sofa trong phòng khách một cách nhẫn nại rồi mở TV.

Không lâu sau người bị thương từ trên lầu đi xuống. Mork trong chiếc áo T-shirt và chiếc quần dài màu đen đơn giản, song thân hình và mặt mũi sẵn đã long lanh khiến dù là trong bộ đồ nào cũng luôn luôn rạng ngời...Sun nhìn đối phương không chớp mắt dù Mork đã ngồi xuống sofa và đang dùng khăn tắm vò mái tóc vừa gội.

"Qua đây ngồi."

Không nói đâu nhưng người cao cao vẫn hướng ánh nhìn chăm chú về phía Mork ra hiệu cho cậu ngồi xuống cùng một ghế sofa với anh. Nhưng đối phương lại không chịu di chuyển và giả vờ như không nghe thấy khiến anh phải gọi lần nữa.

"Mork..."

"Tại sao em phải ngồi bên đó?"

"Ngồi bên đó thì anh băng bó vết thương cho cậu thế nào được? Hay là muốn anh quỳ gối băng vết thương cho cậu?" Sun nói trong khi tỏ vẻ như sẽ đứng lên rồi làm như những điều mình nói. "Nếu muốn làm như vậy thì cũng được thôi."

"Không cần!" Mork suýt thì ngăn không kịp. "Không cần đứng lên. Và cũng không cần nghĩ đến việc băng vết thương cho em. Em tự làm được. Chuyện có nhiêu đây. Thằng Rain nó từng nói với anh rồi không phải sao là em tự băng vết thương được."

"Cậu từng giúp anh băng vết thương. Anh cũng muốn giúp cậu."

"Không sao. Em không cần sự giúp đỡ của anh."

"Không cần sự giúp đỡ hay đang mắc cỡ đây ta?" Sun hỏi như thể biết tỏng. Đôi mắt tinh ranh chăm chú nhìn đối phương một cách gian tà khiến Mork nhìn anh với cặp mắt sững sờ một lần nữa. Nếu bóp cổ anh được chắc Mork cũng làm rồi.

"Tại sao em phải mắc cỡ với anh?"

"Nếu không mắc cỡ thì qua đây ngồi để băng bó vết thương cho xong."

"Không!"

"Tức là mắc cỡ thật?"

"Thằng cha Sun!"

Mork trợn mắt nhìn Sun một cách hung dữ. Cậu thật sự không hiểu tại sao thời gian sau này Sun lại nói chuyện bằng giọng điệu này với cậu. Nếu cậu mà là con gái thì có lẽ đã nhịn không nổi mà cho rằng Sun đang "thả thính" hoặc không thì cũng đang định tán tỉnh cậu. Cơ mà cậu là con trai mà, còn là bạn của em trai và trước đây từng không ưa Sun nữa. Cho nên...cậu thật không muốn nghĩ như vậy.

"Nếu không mắc cỡ thì qua đây ngồi. Đừng để phải nói nhiều."

Mork trừng mắt nhìn người nói một cách gây sự. Cậu biết đối phương chỉ nói để cậu chịu nghe lời làm theo, nhưng cậu không phủ nhận được. Bởi vì cậu không muốn Sun biết cả hành động và lời nói của Sun đang khiến cho trái tim cậu thật sự rung động.

Mork đứng lên rồi dậm chân thình thịch ngồi xuống chung một chiếc ghế sofa.

Sun cười một cách mãn nguyện khiến cậu càng thấy đối phương thêm ngứa mắt.

Ngoài việc hay càm ràm như ông già ra thì còn càn rỡ nữa!

Cả hai người đều giữ im lặng dù trong lòng đều trĩu n���ng rất nhiều tâm sự. Đặc biệt là Sun...Suốt mấy ngày qua khi Mork tỏ vẻ xa cách và lạnh lùng như thể thù ghét nhau từ trăm kiếp trước. Anh muốn là người mở lời trước, bắt đầu thấu hiểu nhau và bắt đầu làm cho mối quan hệ này tốt đẹp hơn. Tuy vậy, anh không dám nói ra vì Mork sẽ không có cùng suy nghĩ.

Cho đến hôm nay...anh mới biết việc chịu đựng sự bức bối và ngó lơ với cảm xúc sâu trong lòng không hề tốt tí nào.

Sun nhìn Mork gặp nguy hiểm và bị thương đến mức đổ máu thì anh mới biết nếu một ngày anh không nói ra, không thể hiện ra rồi cứ để mặc cho Mork hiểu lầm khiến mối quan hệ giữa anh và Mork tồi tệ hơn thế này hoặc Mork có bị làm sao...có lẽ anh sẽ hối hận suốt cuộc đời vì đã không dám dù chỉ là thể hiện ra cảm xúc tốt đẹp anh dành cho đối phương.

Sun từng đánh mất Kao một lần vì nhận ra bản thân mình trễ. Lần này có thể anh cũng sẽ đánh mất Mork vì sự hèn nhát và do dự. Nhưng kể từ bây giờ anh sẽ vượt qua nó cho bằng được. Anh sẽ không cho phép mình đánh mất Mork.

Sun biết tình cảm dành cho Mork không phải chỉ là thích như anh cảm thấy với Kao.

Anh biết nó sâu sắc hơn thế nhiều, đến mức có thể gọi đó là tình yêu...

"Nhìn mặt em làm gì?" Mork hỏi khi nhìn thấy Sun im lặng rồi chỉ nhìn mỗi cậu đến mức cậu bắt đầu mất tự tin và không biết nên làm gì mới phải. "Băng vết thương thì mau băng đi. Nếu không giúp thì để xuống, em tự làm."

"Sao lại hung dữ chứ?"

Sun cười trừ lấp liếm rồi bắt đầu băng bó vết thương cho tên nhóc ngỗ nghịch một cách cần mẫn nhất, dịu dàng nhất, nhẹ tay nhất và chẳng h��� hung dữ với đối phương một câu nào dù nếu trước đây cậu đưa Rain về nhà và để Sun biết được hai người vừa đi gây sự với người ta xong, Sun mắng cậu là cái chắc. Tuy nhiên...dù có băn khoăn hay hiếu kỳ như thế nào Mork cũng không định hỏi.

Mork sợ Sun nhận ra được rằng cậu đang rung động.

Cậu không muốn sau này Sun sẽ chê cười cậu.

"Cũng nhẹ tay quá nhỉ."

Mork lên tiếng vì cảm giác việc ngồi sát bên nhau rồi để cho Sun băng bó vết thương cho như vậy nó quá ư nguy hiểm đối với trái tim của cậu. Và cậu cũng sợ rằng đối phương nghe thấy tiếng con tim đang đập mạnh của cậu.

"Nếu nhắm mắt thì còn tưởng đâu là cô gái nhỏ nhắn nào đến băng vết thương cho đấy."

"Từng có con gái băng vết thương cho à?"

Sun dời ánh mắt từ khóe miệng của Mork sang chăm chú nhìn vào mắt Mork. Ban đầu anh định cảm ơn Mork vì đã mở lời. Bởi việc ngồi yên để anh băng bó vết thương cho cậu rồi còn ngồi sát bên đến mức có thể ngửi thấy mùi xa bông thơm ngát trên người của Mork đã làm anh phân tâm và khuấy động cảm xúc "nào đó" trong lòng anh quá nhiều.

Nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo từ miệng Mork, nó khiến anh chướng tai một cách không nói nên lời.

"Chỉ so sánh thôi. Mắc gì phải lên giọng chứ?"

Mork làm mặt chán chường. Chuyện chỉ như vậy, tại sao phải hung dữ chứ. Nếu tự suy diễn thì có lẽ cậu còn nghĩ là Sun đang ghen.

Ghen hả...Không thể nào.

Mork tự phản bác chính mình. Cậu không muốn tự suy diễn nữa.

"Thì ai mà nặng tay như người nào đó ở đây chứ."

"Người ta khen không phải để cho cơ hội mà móc mỉa đâu nhé. Lúc đó anh biết em nặng tay thì sao không tự làm đi?"

"Thì để cậu làm có cảm xúc hơn..."

Sun lại trả lời vượt quá sức tưởng tượng của Mork rồi. Cậu đành ngồi im một chỗ vì cứng họng, không tìm được từ ngữ để đối đáp lại đối phương. Riêng Sun chỉ toàn nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh trước khi dời ánh mắt như thể sợ cậu sẽ không chịu nổi sức ép...Mork vừa nhận ra gần đây Sun thật sự nguy hiểm.

Trông bộ dạng đứng đắn và nghiêm chỉnh nhưng thật ra mưu mô xảo quyệt không kém đâu!

"Trên mặt xong rồi. Cởi áo ra để anh thoa thuốc trên người cho." Sun nói sau khi cầm tuýp thuốc trị sưng lên rồi bóp ra ngón tay chuẩn bị thoa thuốc cho Mork mà không cần hỏi ý kiến.

"Không cần. Trên người không bị thương gì cả." Mork vội từ chối đến m���c có thể gọi là chột dạ.

"Mắc cỡ hay sao?" Sun mỉm cười gian tà.

"Nếu anh còn hỏi em có mắc cỡ không một câu nữa...có chuyện chắc luôn."

"Tóm lại là có cởi không?"

"Không cởi!"

"Không cởi tức là mắc cỡ thật rồi."

"Thằng cha Sun!"

Mork suýt nữa thì giơ tay ra bóp cổ Sun vì nhịn không nổi nữa. Song đối phương chẳng có vẻ gì là sợ sệt. Không những thế còn nháy mắt nhìn cậu như đang hỏi xem cậu có cởi hay là không. Mork đành thở dài, cuối cùng quyết định lật áo lên rồi kéo ra khỏi đầu mà không hề biết rằng dáng vẻ ở trần của cậu vô cùng sexy trong mắt của người nào đó. Nhưng Sun sợ bị người nóng nảy nhận ra nên phải kiềm chế cảm xúc.

Dù Mork không phải kiểu con trai hào hoa phong nhã, nhưng may sao sinh ra da dẻ đẹp và thân hình chuẩn do chơi thể thao. Sun phải dời ánh mắt khỏi thân hình một cách phớt lờ khỏi vùng bụng 6 múi sang đến khuôn mặt của người đang tỏ vẻ cau có trước khi tưởng tượng xa hơn thế này. Về phần Mork thì vội quay lưng lại vì cậu không muốn chạm mắt nhau.

Sun nhích lại gần trước khi bắt đầu thoa thuốc lên tấm lưng trần của người bị thương.

Trong bầu không gian tĩnh lặng ấy...cả hai nghe thấy tiếng trái tim đang đập rộn ràng của nhau, hơi thở nóng bỏng của Sun phập phồng trên da Mork. Ngón tay nóng hổi động chạm trên lưng rồi nhẹ nhàng xoa bóp tạo ra sự bối rối, bứt rứt khiến cả người thoa và cả người được thoa cảm nhận được sự khác lạ.

Thời gian trôi qua lâu thế nào không biết, song Mork lại cảm giác như nó thật sự rất dài.

"Xong chưa..."

Cuối cùng Mork lên tiếng hỏi phá vỡ sự yên lặng. Bởi cậu cảm nhận được trong nhà đang cực kỳ nóng và cậu cảm thấy áp lực đến nỗi mồ hôi chảy khắp mặt dù trong phòng này ngay từ đầu đã mở điều hòa mát lạnh.

"Ừm..."

Sun đáp lại và cố gắng điều chỉnh cảm xúc trở về bình thường nhất.

"Quay mặt lại để thoa thuốc trên mặt tiếp."

"Em tự làm được."

"Còn cứng đầu đến bao giờ nữa?"

Mork quay sang chăm chú nhìn người đang hung tợn với cậu bằng cặp mắt khó chịu, nhưng Sun cũng trừng mắt nhìn ngược lại, không những th��� còn tỏ vẻ dữ dằn với cậu không thôi như thể là bậc bề trên, còn cậu chỉ là đứa nhóc học tiểu học đi chơi nghịch ngợm đến mức đối phương phải băng bó vết thương cho...Mork thật sự không biết cậu đưa bản thân rơi vào tình cảnh này bằng cách nào. Bây giờ Mork không đấu nổi Sun nữa rồi.

Hôm nay Sun làm Mork thổn thức, bối rối và thật sự không biết ứng phó.

"Ngồi yên đi."

"Ờ."

Mork nghĩ có lẽ Sun sẽ không để cậu đi một cách dễ dàng nếu còn thoa thuốc chưa xong nên cậu đành yên phận ngồi yên cho đối phương thoa thuốc tiếp làm Sun chỉ biết toe toét cười một mình vì anh nhìn thấy được sở dĩ Mork bực bội với anh nhưng lại đang đỏ mặt. Anh biết nếu thể hiện ra rằng anh cảm nhận được hay chọc ghẹo thì có lẽ anh sẽ không còn cơ hội để ở gần cậu nữa.

Sun đành che giấu cảm xúc rồi thoa thuốc tiếp, song lần này sự thân mật lại càng mãnh liệt hơn lần trước khiến cả hai nín thở cho đến khi ngón tay của anh trượt tới trước vùng bụng săn...Mork giống như không chịu chịu sức ép quá lớn nên liền nhích người ra xa anh và toan đứng lên.

"Em nghĩ đủ rồi. Như thế này là đủ rồi."

Mork vơ lấy chiếc áo vừa cởi ra ở bên cạnh rồi bỏ chạy, nhưng Sun giữ tay cậu lại khiến cậu mất thăng bằng đến nỗi ngồi xuống lại trên ghế sofa. Không những thế, lần này còn ngồi rất gần đến nỗi đầu gối gần như chạm vào nhau.

"Anh...anh Sun!" Mork gấp gáp. "Làm cái quần gì thế!"

"Anh chỉ là có chuyện muốn nói với cậu."

"Nói chuyện đàng hoàng cũng được, đâu cần phải nắm tay nắm chân."

"Thì ai bảo cậu bỏ chạy làm gì?"

"Thì không đi nữa còn gì. Buông ra đi."

Sun nhìn Mork một cách không tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy đối phương đồng ý ngoan ngoãn ngồi xuống thật, anh đành từ từ thả tay khỏi bàn tay Mork. Nhưng Mork chớp cơ hội nhích ra xa khỏi anh một thước. Tất nhiên là anh cũng nhích người theo rồi.

Lần này Mork thật sự chịu ngừng tay vì biết nếu còn bỏ chạy nữa thì chắc chắn sẽ bị bắt lại.

"Có gì thì nói nhanh đi, cứ miễn cưỡng nhìn nhau làm gì?"

"Anh không thích những lúc cậu cảm thấy không vui rồi tỏ vẻ xa cách. Có gì sao không nói thẳng thắn?"

Sun đề cập tới vấn đề một cách thẳng thắn khiến Mork nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên Sun mở lòng và có thể nói trúng tim đen của Mork. Cả hai chạm vào mắt nhau trong im lặng và không biết do bầu không khí hay điều gì đó đã làm Mork quyết định hỏi thẳng ra...Nó là câu hỏi cậu băn khoăn, trăn trở và khúc mắc trong lòng bấy lâu nay dù trước đây cậu nghĩ Sun thích Mork, nhưng cậu không muốn tự mình đoán mò nữa và cậu muốn biết câu trả lời từ chính miệng Sun.

"Em hỏi thẳng nhé. Anh...thích con trai à?"

Câu hỏi đó khiến Sun im lặng trong vài phút trước khi mỉm cười.

"Còn cậu? Có thích con trai không?"

"Em hỏi anh chứ không phải để anh hỏi ngược lại em!"

Mork gào lên với khuôn mặt đỏ au, chẳng biết vì tức giận hay do mắc cỡ nữa. Cậu trừng mắt nhìn Sun như muốn đòi đáp án. Và Sun cũng trả lời cậu ngay lập tức. Nhưng mà...không phải bằng lời nói mà bằng hành động bởi Sun đã khom người tới gần rồi áp môi mình lên môi cậu làm cho cậu không kịp chuẩn bị.

Sự công kích của Sun khiến Mork không biết phải làm sao cho phải.

Người bị hôn đành ngoan ngoãn ngồi yên trong khi trái tim thì đang đập rộn ràng, mặt nóng như phải bỏng. Cậu trợn tròn mắt với sự ngỡ ngàng. Mork không muốn thừa nhận rằng đây chính là nụ hôn đầu của cậu nhưng đó lại là sự thật!

Thằng con trai có vẻ ngoài như cậu có thể trông nguy hiểm, song chỉ là với những chuyện đấm đá hay gây sự với người khác thôi, còn về chuyện phụ nữ hay tình yêu gần như không thể trở thành 1 phần trong cuộc sống của cậu được vì ngày qua ngày cậu toàn đi với đám bạn, đi học, chơi thể thao, đi party và gây sự với người ta đến nỗi làm gì có thời gian nói chuyện qua lại với con gái.

Hơn nữa chuyện tình yêu không phải là vấn đề khiến cậu phải đặc biệt bận tâm đến dù có nhiều cô gái để ý tiếp xúc da thịt đối phương.

Còn bây giờ...Sao Sun dám làm như vậy với cậu!

Mork cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng cái người đang hôn cậu dường như lại muốn giành nó ra khỏi cậu. Bởi Sun không chỉ ép môi mình lên môi cậu, không những vậy anh còn ngày càng được nước lấn tới bằng những nụ hôn sâu, cộng thêm đó là bao động chạm kích tình khiến tay mơ như cậu thật sự không chống cự nổi với đối phương.

"Ư."

Mork hít vào thật sâu để lấy lại hơi thở vốn bị sự tấn công của đối phương làm cho cảm thấy như bản thân mình đang thở không nổi. Trái tim vận động đến mức quá tải và cơ thể rệu rã một cách khó nói...Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu thì cậu mới lấy lại được ý thức và không do dự mà đẩy Sun ra.

Phịch!

Sun đang chìm đắm trong cái hôn triền miên ấy nên không kịp cảnh giác, khiến anh bị Mork đẩy ra một cách dễ dàng. Anh lùi về sau cách đối phương gần cả thước. Nhân lúc đó, Mork chớp thời cơ ngồi dậy rồi đứng cách xa đối phương vài bước chân.

Ánh nhìn đối phương dành cho mình khiến anh bất an.

"Mork..."

Sun gọi tên cậu khi Mork vội vã đứng dậy. Anh không chần chừ mà đứng lên theo và sẵn sàng để giữ đối phương lại. Giây phút ấy cả hai nhìn nhau trong vô vàn những cảm xúc lẫn lộn...Sun cảm nhận được nét bối rối, hoang mang và cả cơn giận dữ từ trong ánh mắt của Mork. Điều đó khiến anh cảm thấy lo ngại không nói nên lời.

Đặc biệt là khi Mork đưa tay lên chùi miệng như thể kinh tởm nụ hôn của anh.

"Anh làm cái khỉ gió gì đấy!"

Mork quát lớn một cách giận dữ. Cậu nghiến răng kèn kẹt, tay cuộn chặt thành nắm đấm. Không phải vì cậu thù ghét Sun. Chỉ là...nụ hôn đáng lẽ ra nên phát sinh từ sự tự nguyện đến từ hai phía, cậu nên có được sự chủ động hơn thế này chứ không phải bị đè ra cưỡng hôn đến mức không kịp trở tay. Quan trọng hơn cả là quan hệ giữa cậu và Sun vẫn chưa rõ ràng cơ mà, rồi Sun bị cái điên khùng gì lại đi hôn cậu.

Sun không nên làm điều này với bất cứ ai khi mà trái tim của anh vẫn còn có người khác.

Hay là anh xem cậu là thế thân của Kao vậy ư!

"Thì là anh thích cậu đó!"

Sun trả lời một cách chắc nịch rồi chăm chú nhìn Mork một cách chân thành như để khẳng định lời tuyên bố đó. Tất cả những gì xảy ra tối hôm nay không chỉ vì sự bồng bột, bầu không khí đưa đẩy hay vì anh xem Mork là thế thân cho ai.

Thật tình thì Sun nên n��i ra từ lâu rồi chứ không phải ngay lúc Mork bị thương như thế này. Song Mork lại gượng cười như thể không hề tin vào những điều mình vừa nghe dù chỉ là một chút.

Hẳn rồi! Làm sao cậu có thể tin Sun thích cậu khi mà chính mắt cậu nhìn thấy Sun vẫn chưa thôi nặng lòng với Kao...Dù cậu có rung động vì Sun và không thể phủ nhận rằng mình không có tí xíu tình cảm nào dành cho đối phương đi chăng nữa thì cậu cũng không phải là vật thế thân của bất cứ ai.

Người như Mork, nếu không thể là số 1 thì cũng không đời nào là số 2 xếp sau người nào khác!

"Anh thích em hay xem em là vật thế thân của ai khác đây chứ? Vì người anh thích sánh đôi cùng người khác nên mới quay sang thích em một cách dễ dàng như thế dù là trước đây anh căm ghét bản mặt em như gì. Anh nghĩ em sẽ tin à?"

"Đ�� là trước đây. Còn bây giờ thì không phải."

"Không phải là không phải thế nào? Lúc thằng Kao đến tiệm cùng với thằng Pete...anh còn nhìn nó không chớp mắt. Đừng tưởng em không nhìn thấy. Em không có ngu! Anh hãy thôi cư xử như vậy nữa đi. Qua mặt người khác bộ vui lắm sao?"

"Mork...Ngưng nhìn anh theo hướng tiêu cực đi."

"Ai mới là người nhìn theo hướng tiêu cực chứ?"

Mork đáp trả Sun không thôi. Cậu cảm giác như đối phương đang đùa giỡn với tình cảm của cậu một cách quá đáng. Cậu không cần biết Sun đang tính toán gì, xem cậu là thế thân của ai. Song người như cậu không phải là "trung tâm chữa lành trái tim" cho bất kỳ người nào. Không có đủ rộng lượng để làm thế thân cho người nào đó.

"Anh mới là người lúc nào cũng nghĩ xấu cho em. Em làm cái gì cũng chưa bao giờ tốt đẹp trong mắt của anh cả."

"Cậu hiểu lầm to rồi!" Sun nghe vậy liền cảm giác như có hàng trăm cây kim đâm vào trái tim. Tuy nhiên, anh hiểu rằng sở dĩ Mork suy nghĩ và có cảm giác như vậy là vì hành động và lời nói của chính bản thân anh. "Thời gian qua có lẽ anh đã nói năng khó nghe hoặc nổi cơn thịnh nộ khi cậu gây sự với người khác cũng chỉ là vì anh lo lắng. Còn chuyện Kao..."

"Không cần nói nữa..."

"Không nói sao được trong khi cậu vẫn hiểu lầm như thế." Sun lớn tiếng khi đối phương không chịu nghe lý do của anh. Và anh sẽ không để Mork hiểu lầm mình thêm nữa. "Anh thừa nhận là anh từng thích Kao. Nhưng đó đã là quá khứ. Chuyện này đã chấm dứt rồi và bây giờ anh hoàn toàn không có tình cảm gì với Kao nữa."

"Vậy à! Anh có chắc những điều mình vừa nói không?"

Mork gần như là gầm gừ với Sun vì tức giận. Đôi mắt long lên sòng sọc khiến Sun bắt đầu cứng họng vì anh nghĩ bây giờ có giải thích gì Mork cũng không tin, cho rằng anh đang biện minh và kiếm cớ cho những việc làm của mình thôi...Anh biết chuyện giữa anh và Mork còn quá sớm để nói đến từ "yêu" hay "thích" vào lúc này.

Điều duy nhất có thể khiến Mork tin tưởng anh là "hành động" chứ không phải "lời nói".

Hôm nay có lẽ anh đã tấn công Mork hơi quá thật. Song ít ra thì anh cũng biết được rằng có thể Mork cũng thích con trai và có khi còn dành tình cảm cho anh nữa cơ. Chỉ là có lẽ Mork vẫn chưa chắc chắn với bản thân mình mà thôi.

Sun tự an ủi mình như thế...

"Có thể cậu chưa tin anh. Không sao, anh sẽ không miễn cưỡng cậu. Nhưng anh sẽ chứng minh cho cậu thấy anh thật sự thích cậu và không hề xem cậu là thế thân của ai." Sun cố hết sức tĩnh tâm lại khi hai người đều giữ im lặng trong vài phút cho đến lúc tâm trạng bức bách bắt đầu dịu xuống. "Nhưng cậu hãy hứa rằng sẽ không gây chuyện với ai nữa, được không?"

"Em không cần phải hứa hay nhận lời với bất cứ ai hết."

"Thật ra thì cũng vì bản thân cậu thôi." Chuyện Mork chưa thừa nhận cảm xúc của mình không sao hết, nhưng chuyện này là chuyện mà anh thật sự lo lắng. "Nếu cậu chiến thắng được chính mình một lần, lần tiếp theo cũng không khó đâu."

"Rồi tại sao em phải hứa với anh? Anh có quyền gì mà ra lệnh?" Mork lớn tiếng cãi. Vẫn còn cái kiểu ương bướng và không chịu ngoan ngo��n chấp nhận sự quan tâm của Sun, nhưng anh biết Mork chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi.

Sun học được thêm một điều rằng...Đối phó với Mork, không được dùng rắn mà tuyệt đối phải mềm mỏng. Bởi nếu không như vậy thì sẽ luôn luôn phản tác dụng dù có dụng ý tốt đến đâu đi chăng nữa.

"Thì lỡ đâu cậu gây chuyện với người ta rồi đầu rơi máu chảy mà chết mất thì anh chứng minh với ai đây?"

"Ghẹo gan..."

Đây là đang tỏ tình hay chọc ghẹo đấy? Nói năng đàng hoàng không được 3 phút thật mà!

"Tóm lại là có hứa hay không?"

Sun thúc giục câu trả lời. Trong khi Mork còn đang im lặng, anh đã tiến tới gần rồi móc bàn tay quen thuộc của đối phương vào tay mình thay cho lời hứa, làm cho người bị cầm tay tỏ vẻ khó hiểu.

Đêm nay là đêm duy nhất Sun khiến Mork tiến thoái lưỡng nan vô số lần.

"Xem như là hứa rồi nhé." Sun siết chặt tay Mork. "Thân là đàn ông...không được thất hứa đâu đấy."

"Ờ!"

Mork miễn cưỡng nhận lời trước khi giãy tay ra. Bởi việc ở gần bên Sun khiến cậu không tài nào không nhớ tới nụ hôn vừa nãy...Nó làm cho cậu mất tự tin, tim đập mạnh và không còn là chính mình nữa.

"Vậy thì anh cũng không cần làm ra vẻ quan tâm và lấy lòng em đâu. Cũng không cần giở giọng ngọt ngào với em. Nổi cả da gà." Mork tỏ vẻ lạnh lùng hòng che giấu đi cảm xúc. Nhưng l��m sao Sun lại không biết cậu là đang mắc cỡ nhiều đến thế nào.

Chỉ vậy thôi...cái người "nham hiểm" liền cười thầm trong bụng.

"Không cho quan tâm. Không cho để ý. Rồi cậu lại bảo anh không chân thành nữa." Sun nói với tông giọng trầm thấp êm tai, cặp mắt gợi tình vẫn nhìn chằm chằm Mork. "Vì thích nên mới lo."

"Đã bảo là đừng có giở giọng ngọt ngào sến súa!"

"Mắc cỡ hay sao?"

"Thằng cha Sun!"

Mork trừng mắt nhìn Sun, song đối phương lại phá ra cười thích thú một cách cực kỳ đáng ghét. Nhiêu đó chưa hết! Sun áp người tới gần, khóa tay Mork lại không cho trốn tránh, sau đó khom xuống để hôn trộm lần nữa. Tuy nhiên, lần này Mork đã lấy lại được bình tĩnh nên nhanh chóng huých khuỷu tay Sun lên rồi dùng nó chặn cằm đối phương lại kịp thời. Dù Mork vẫn bị thương, song cũng đủ sức tự vệ chứ chẳng phải mấy cô nàng yếu ớt để cho Sun ức hiếp dễ dàng.

Nụ hôn đầu ấy mà, nếu không phải vì cậu mất tập trung thì Sun đừng mong mà ăn trộm được.

"Vừa mới nói là không ép buộc cơ mà? Thế mà anh đang làm cái gì đấy?" Mork nói bằng giọng hung dữ và gây sự. Một tay giữ vai Sun, một bên cùi chỏ đè lên người Sun. "Coi chừng nếm mùi đấy!"

"Chỉ hôn..." Sun vẫn cố gắng thỏa hiệp một cách điềm tĩnh.

Mork đúng là bạo lực thật mà. May là còn kiềm sức lại, bằng không anh vỡ mặt là cái chắc.

"Còn chưa là gì của nhau, cứ hôn hít qua lại thế nào được?"

"Yêu đương trong sáng vậy luôn á hả?"

"Em không có dễ dãi giống anh nha...Tránh ra! Xa xa ra coi."

Sun bật cười với điệu b��� nghiêm trọng của Mork, song anh cũng chịu nhích người đứng cách xa đối phương 2 bước để trông không quá ức hiếp người ta. Bởi vì tối nay anh cũng xem như là tấn công Mork được một vài bước rồi.

Bụp!

Song ngay vào lúc Mork mất cảnh giác, cái người gian manh như Sun liền chớp thời cơ thơm má Mork khiến cậu vô cùng xấu hổ. Không trách được mà...Ai bảo lúc cái người cục tính, dữ tợn như Mork mắc cỡ lên lại đáng yêu làm chi.

Bộ dạng như vậy là dễ bị ghẹo lắm, không biết hả?

"Thằng cha Sun!"

Mork chỉ mặt Sun như muốn tẩn anh một trận ra hồn, song Sun cứ đứng đút tay vào túi quần mà chăm chú nhìn đối phương một cách bình chân như vại. Hơn nữa còn cười như được mùa với đối phương nữa chứ.

"Mork chắc là đói rồi. Vậy để anh làm cái gì cho ăn nhé."

Nói rồi Sun vừa đi vừa huýt sáo vào nhà bếp. Mork ngứa mắt đến nỗi muốn chụp đại cái bình hoa nào gần đấy chọi vào đầu đối phương cho rồi. Song nghĩ lại mình vẫn đang bị thương, nếu có xảy ra chuyện với Sun khó lòng giành phần thắng. Bằng không cậu đã không để cho Sun thừa cơ hội với cậu tận mấy lần rồi còn lượn tới lượn lui như thế kia.

Hãy đợi đấy...lão già gian xảo!

Thứ 7

Blue Sky Café

"Đây là hẹn dạy học hay hẹn hò vậy chứ?"

Pete càm ràm trong lúc đang đậu xe trước tiệm cà phê của Sun...Chuyện là hôm nay Kao có hẹn dạy học cho Nont. Tuy nhiên, Nont than thở là không muốn học ở nhà vì nó bức bách và dễ chán nên thay vào đó Nont chọn hẹn Kao học ở đây. Kao thấy là tiệm của người quen nên cũng không có ý kiến gì.

Cái người có ý kiến ngược lại là người y��u của cậu là đằng khác.

Pete xung phong lái xe đưa Kao giống như tuần trước, chưa kể còn lảm nhảm bài ca y chang một tuần trước. Kao thừa biết cho dù có hẹn ở đây, ở nhà Kao, ở nhà Nont, ở trường đại học hay ở bất kỳ đâu đi chăng nữa Pete cũng sẽ càm ràm như vậy mà thôi. Vì Pete không muốn cậu dạy cho cái người không vừa mắt như Nont.

"Người khác người ta cũng hẹn ra tiệm cà phê học bài quá trời. Mấy người bán hàng đa cấp cũng hẹn bàn chuyện trong tiệm cà phê mà." Kao cố giải thích. Cậu không muốn Pete mới sáng ra mà đã bực bội. "Mày ấy, nghĩ nhiều."

"Không biết đâu. Tao nhìn không vừa mắt nó."

"Nếu đi mà cứ bực bội thế này thì lần sau không cần đi nữa đâu."

"Không đi thế nào được? Bắt tao chờ ở nhà chắc tao tức chết mất."

"Giỏi ghen."

"Ờ! Biết là ghen rồi thì đừng có mà chọc cho nó điên tiết lên."

Kao bật cười khi thấy Pete bực mình đến nỗi mặt nhăn mày nhó hết cả. Cậu đưa tay ra nhéo má Pete để tâm trạng đối phương khá hơn. Nụ cười và sự trấn an của Kao giúp Pete phần nào bình tâm hơn một chút, song cậu vẫn chưa hết khó chịu.

Mãi cho đến khi cả hai đã bước xuống xe và cùng nhau đi vào tiệm của Sun.

"Hồ! Đến từ sáng sớm luôn."

Sun chào đón với sự ngạc nhiên vì mọi khi Kao và Pete đến tiệm không chiều thì cũng là tối.

"Tình cờ em dạy học cho một nhóc ở đây nên mượn tiệm chút xíu nha anh Sun."

"Được chứ. Cứ tự nhiên." Sun mỉm cười thân thiết với Kao, song không hề có tình cảm nào vượt quá quan hệ bạn bè hay anh trai như trước đây nữa. Sau đó anh quay sang chào hỏi Pete. "Sao hả...Lại đi theo trông chừng Kao nữa à?"

"Ừm." Pete gật đầu, mặt tỏ vẻ chán chường. "Dậy sớm lắm luôn anh. Cho ly cà phê uống cho đỡ buồn ngủ với nào."

"Uống gì đây?"

"Cappuchino cũng được." Pete đáp trước khi quay sang hỏi Kao. "Kao, uống gì không?"

"Cho Moccha như cũ đi."

Kao nói trước khi đi tới tìm bàn trong góc yên tĩnh ngồi xuống. Và ngay lúc ấy...Nont mở cửa bước vào tiệm. Pete nhìn thấy bản mặt cái người không thuận mắt liền nhíu mày nhiều hơn trước. Tuy nhiên, đối phương lại không hề để tâm đến cậu. Không những thế còn làm như không để cậu vào mắt rồi nhanh chóng đi đến chỗ Kao với nụ cười tươi rói.

Thằng nhóc khỉ gió, đúng là ngứa mắt mà.

Pete nghĩ thầm trong bụng, nhịn không nổi mà bĩu môi.

"Phải đi theo trông chừng là vì thế này phải không?"

Sun hỏi xen lẫn ý cười khi nhìn thấy nét mặt bực dọc và ánh mắt sát khí Pete dành cho cậu nhóc mặt mũi sáng sủa, học trò của Kao...Cả Kao, Pete và Sun có thể chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ của bọn họ là quen nhau theo kiểu nào. Nhưng dường như cả ba người họ đều biết rõ cái gì là cái gì. Cho nên không cần đến bất kỳ lời giải thích nào, trong thâm tâm tự bọn họ hiểu rõ.

"Không phải em hay ghen đâu, mà là nhìn không vừa mắt thằng nhóc đó thật."

"Vậy hảaaaaaaa?" Sun kéo dài giọng một cách châm biếm.

Pete nhìn Sun rồi thở dài như thể không còn lời nào để biện bạch. Cậu biết mình là thằng con trai hay ghen bóng ghen gió. Tuy vậy, tình huống lần này quả thật là có lý do để cậu phải ghen. Song trước khi c���u giải thích được điều gì, Rain đã xuất hiện cắt ngang.

"Ơ! Đến từ sớm luôn á mày." Người vừa ló mặt từ phía sau tiệm lên tiếng chào hỏi.

"Thằng Kao hẹn dạy kèm cho học trò ở đây nên tao phải lái xe đưa nó đến."

Pete nói như thể không có chuyện gì xảy ra. Dù Sun đã biết cậu và Kao quen nhau trên mức bạn bè, nhưng có vẻ như Rain vẫn chưa biết...Như vậy cũng tốt vì cậu chẳng hề muốn công khai mối quan hệ giữa cậu và Kai cho ai biết.

Nếu nói với bạn bè thì có lẽ để Kao sẵn sàng trước đã.

"Đúng là người tốt làm việc tốt nha mày."

"Ờ." Pete thừa nhận trong khi nhìn về phía Kao và Nont đang ngồi trò chuyện rồi thì thầm vào tai nhau khiến cậu muốn lao vào cắt ngang...Cậu đành quay sang thúc giục barista đang pha chế cà phê. "Anh Sun...Cà phê xong ch��a?"

"Được rồi."

Sun đặt 2 ly cà phê vào khay. Pete liền vội vàng bưng khay lên rồi đi tới bàn của Kao và Nont như thể chờ đợi thời khắc này đã lâu. Tới nơi, cậu lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kao dù rằng chẳng có ai mời.

"Qua đây ngồi làm gì vậy?" Nont hỏi một cách không chào đón.

"Rồi tại sao không qua đây ngồi được?" Pete đáp lại kiểu thách thức.

"Ờ...Đây là Pete, bạn của anh." Kao giới thiệu cho hai người làm quen với nhau trước khi có sự vụ ẩu đả xảy ra. Cậu hi vọng nếu làm quen với nhau rồi thì hai người này sẽ thân thiết với nhau hơn. "Pete...Đây là Nont, cái em mà tao phải dạy học cho ấy."

"Biết rồi." Cả Nont lẫn Pete đều nói cùng một lúc.

Vừa dứt lời cả hai nhìn nhau như muốn bắn sát khí về phía nhau.

"Có vẻ như anh và em "đồng lòng" với nhau đấy nhỉ."

Nont nói với nụ cười gợi đòn như muốn tuyên bố với Pete rằng chuyện "đồng lòng" đó không chỉ nói về chuyện trả lời cùng một lúc mà còn có hàm ý "chuyện khác"...Pete vốn là người nóng tính từ đó đến giờ rồi, sau khi nghe thấy vậy liền nổi tăng xông đến mức Kao phải lén kéo vạt áo Pete để nhắc cậu phải giữ bình tĩnh.

"Có người ngồi chung thế này em không tập trung được." Nont thấy Pete không có phản ứng gì, vì vậy liền tiếp tục giả vờ kiếm chuyện. "Em muốn ngồi học riêng hai người với anh Kao cơ. Sức tập trung của em kém, không thích có người đến làm phiền."

"Đừng có kiếm chuyện." Pete cảnh cáo.

"Em không có kiếm chuyện. Nhưng em không tập trung được thật mà."

Pete trừng mắt Nont, Nont cũng trừng mắt nhìn lại Pete không hề chịu thua...Làm sao mà Pete không biết được là Nont cố tình đuổi cậu đi vì muốn ngồi một mình với Kao chứ. Hừ! Làm như vậy là không phải chỉ muốn học bài đây mà.

Không cần há miệng cậu cũng nhìn ra được hết cái lưỡi gà* của thằng nhãi đó rồi! (ý chỉ là nhìn thấu được tâm can)

"Rồi nếu tao quả quyết muốn ngồi ở đây thì mày tính sao?"

"Có lẽ em chẳng làm được gì anh đâu. Nhưng mà hiện tại em đang thuê anh Kao dạy kèm cho em. Em có quyền nói chuyện với anh Kao và yêu cầu anh Kao ở riêng với em mà những "người ngoài" như anh không được can thiệp...Đúng không ạ?"

"Pete...Mày đi nói chuyện với thằng Rain đợi tao trước đi." Kao nói với Pete vì cứ để Pete ngồi ở đây, không chỉ Nont không có tinh thần học hành mà cậu cũng chẳng có tinh thần để mà dạy. Hơn nữa cũng tại Pete ngồi khó chịu nên mới bực bội chứ đâu. "Đợi trễ trễ thằng Mork sẽ đến, mày sẽ có người để cãi nhau rồi...Đi đi mà."

"Ờ!"

Pete biết Kao không muốn có chuyện. Cậu cũng biết nếu gây sự với Nont thì hậu quả không chỉ mình cậu chịu mà còn liên lụy đến Kao và mẹ của Kao nữa. Bằng không cậu không đời nào chịu rút lui đâu.

"Tao còn tưởng đâu sẽ có ẩu đả trong tiệm của tao nữa chứ."

Rain lên tiếng khi Pete cầm ly cà phê của mình đi về rồi ngồi vào chiếc ghế cao cao trước quầy counter một cách bực dọc. Ngay cả Sun cũng để bật ra tiếng cười như thể những lúc nhìn thấy Pete khó chịu trong lòng thì tâm trạng anh sẽ đặc biệt tốt.

"Nếu không phải vì nể thằng Kao, tao cũng định dạy dỗ thằng nhãi đó rồi."

"Hới...Bình tĩnh đi." Rain vừa nói vừa cười. "Mày biết không? Hồi trước anh Sun với thằng Mork cũng ghét nhau muốn chết. Từ sau khi đình chiến thì có ngay cặp đôi đấu khẩu mới là mày và thằng nhóc học trò của thằng Kao. Đây là tiệm cà phê hay là sàn đấu Rajadamnern đây không biết nữa."

Rain khẽ lắc đầu. Đúng lúc ấy, Mork mở cửa bước vào tiệm. Mới đầu Pete còn tưởng được xem một cặp khẩu chiến nữa. Nhưng ngay khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt mà Sun nhìn Mork, cậu liền biết rằng tình trạng của cặp đôi này đã thay đổi mất rồi.

Thằng cha Sun...Chắc là thích ăn người ở gần bên thật mà!

Chiều hôm đó

Nhà của Kao

"Tao thật sự không thích thằng nhãi đó."

Pete gợi chuyện khi lái xe đưa Kao về đến trước c��a nhà. Ban đầu cậu định về nhà luôn, song nhớ đến vẻ mặt trêu ngươi của Nont lúc học lại khiến cậu khó chịu không nói nên lời.

Không về nữa.

Cái người hay ghen nghĩ trong bụng với sự tức tối. Tối nay nếu về nhà ngủ một mình, có lẽ cậu sẽ càng suy diễn nhiều và chẳng vui vẻ nổi vì sợ Nont gọi điện hay nhắn Line nói chuyện với Kao sau lưng cậu. Dù cho Kao không có ý gì với Nont và cậu chắc chắn là Kao sẽ không có, nhưng cậu vẫn không hài lòng với thằng nhóc kia.

"Mày cũng thả lỏng đi. Thằng nhóc chỉ chọc tức mày chơi cũng nên."

"Nó ghẹo gan tao mà."

"Thì ai bảo mày hùa theo nó nên nó càng khoái." Kao thở dài với cái sự ghen tuông của Pete. "Với cả tao thấy Nont không thích tao theo kiểu đó đâu. Bố nó ghét gay muốn chết. Nó là gay thế nào được?"

"Chẳng liên quan gì cả. Người ghét gay là bố nó, không phải nó." Pete không chịu thua cãi lại."Dù thế nào đi chăng nữa thì mày cũng nên đề phòng một chút. Tao mà thấy mày chơi đùa với nó khi nào, tao xử mày chắc luôn."

"Dữ thật ha. Sợ run cả người rồi đây này." Kao làm điệu bộ sợ sệt kiểu châm biếm khiến Pete cảm thấy người yêu của cậu đáng ghét một cách khó nói. "Mày ấy mà...quả là phiền phức hơn đấy, có biết không hả?"

"Vậy mày bảo tao ở yên à? Nó cố tình trêu ngươi tao như thế, là mày mày có ở yên được không?"

"Tao chưa thấy nó làm gì cả."

"Mày ngưng cưỡi unicorn trong khu vườn lavender* nữa đi." (ý chỉ ngây thơ)

"Này Pete...Tao biết mày đang cảm thấy như thế nào."

Kao bật chế độ nghiêm túc khi nhìn thấy Pete khó chịu không thôi, đến mức cậu sợ rằng Pete sẽ thật sự căng thẳng. Cậu hiểu chuyện Pete ghen là vì bản thân cậu thôi, song đây là công việc mà cậu không thoái thác được. Cậu đã nhận lời với người lớn rồi. Và cậu cũng hoàn toàn không có ý gì cả với Nont ngoài việc không thích thù hằn gây gổ. Vậy cho nên không có gì hơn thế.

Dạy học xong là xong...chỉ vậy thôi.

"Đó là công việc và tao cũng không thể từ chối được. Vả lại tao cũng không thích thằng nhóc đó. Cho dù nó có ý với tao thật, nhưng tao không thích nó và cũng không chơi đùa. Không có gì đâu. Mày nghĩ nhiều rồi."

"Nghĩ nhiều còn hơn nghĩ ít."

"Việc học làm ơn cũng nghĩ nhiều như vậy đi ha."

"Không được đổi chủ đề!"

Pete vươn tay vò đầu đối phương. Cậu biết Kao không muốn cậu căng thẳng rồi đâm khó chịu, tổn hại đến sức khỏe tinh thần. Vậy nên cậu mới cố giữ bình tĩnh vì không muốn chuyện không đâu ảnh hưởng đến quan hệ của cậu và Kao...Nếu bọn cậu cãi nhau thì cái thằng nhãi ranh kia càng thỏa lòng.

"Tối nay mày ngủ lại đây cũng được." Kao rủ rê nịnh nọ, để không Pete sẽ không vui và đổ thừa cậu không quan tâm nữa. "Ngày mai còn phải lái xe đưa tao đi từ sáng sớm nữa. Ngủ lại đây để khỏi mất thời gian. Bác trai chắc không nói gì đâu đúng không?"

"Nói gì chứ?" Pete lập tức mỉm cười. "Mày cũng gian ghê."

"Gian cái gì? Mọi khi tao không rủ mày cũng ngủ lại mà. Hay là không muốn?"

"Không nên hỏi mới phải..."

Ánh mắt lả lơi dễ sợ.

"Tao chỉ là thấy mày đang khó chịu, sợ mày lái xe trong lúc hăng máu như vậy rồi mất tập trung lái xe đâm vào lề đường bây giờ. Tao không muốn là nguyên nhân làm ai đó chết đâu, mang tội với ba mày lắm."

"Sở trường là chửi tao, sở thích là châm chích tao như vậy đó hả?" Pete tỏ vẻ chán chường.

Nếu Kao an ủi cậu kiểu này thì đừng an ủi thì hơn.

"Ồ ồ, người ta đùa thôi mà."

Kao phá ra cười rồi giơ tay bá vai bá cổ người nào đó. Người hay nhột như Pete liền đẩy ra rồi lại vò đầu Kao tiếp. Cả hai thay phiên đùa giỡn nhau rồi cười đùa vui vẻ như thể quên luôn chuyện của Nont. Tuy nhiên, sâu trong tâm thâm Pete vẫn chưa tin cho đến khi nào Kao không phải dạy học hay không phải gặp Nont nữa.

Cậu cảm giác Nont thật sự "không bình thường".

Và chắc chắn Nont cũng không phải kiểu dễ dàng rút lui như thế!

"Nói chuyện với ai mà mặt mày chăm chú thế?"

Pete bước khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa và mặc đồ ngủ xong xuôi. Cậu nhìn Kao trong bộ đồ ngủ màu trắng nhạt có họa tiết nhỏ đang nằm bấm điện thoại trên giường một cách chú tâm.

"Chơi game."

Kao đáp, mắt không chịu rời khỏi màn hình điện thoại để nhìn người hỏi lấy một cái. Pete đành ngồi xuống giường, lưng dựa vào đầu giường, chân gác lên một cách thư thái rồi nhích tới gần xem game mà Kao chơi.

Thấy Kao chăm chú, Pete liền muốn chọc người yêu ngay lập tức.

Thằng nhóc nghiện game này!

"Thằng quần Pete, mày làm cái gì đấy?"

Kao phụng phịu khi Pete với tay chọc chọc vào màn hình điện thoại của cậu ngay lúc game gần kết thúc. Nhưng cái người trêu ghẹo lại phá ra cười thích thú và nháy mắt như muốn thách thức cậu. Kao thật muốn thò tay ra bóp cổ Pete mà.

Lúc Pete chơi điện thoại cậu đâu có nói câu nào đâu chứ. Hứ!

"Sao hả, nhóc nghiện game?" Pete lúc lắc đầu hỏi.

"Đừng để tao thấy mày chơi game đấy." Kao làm mặt nhăn nhó.

"Người như tao không "bấm game" đâu. Vì "đè người" vui hơn nhiều."

"Thằng Pete!"

Kao nghe ra giọng nói tráo trở và nhác thấy ánh mắt xảo quyệt của Pete thì vội vàng nhích người cách xa đối phương với sự e dè. Nhưng Pete vẫn chưa bắt đầu hành động "đè người" thì một âm thanh đã vang lên.

Tiếng thông báo của Line...

Ngay lúc ấy thời gian như dừng lại trong 3 giây trước khi Kao giơ màn hình điện thoại lên đễ xem. Sau khi nhìn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại của mình, cậu lập tức quay sang nhìn người bên cạnh.

Tất nhiên là Pete cũng đã nhận ra và đọc được nội dung tin nhắn đó rồi.

"Anh Kao, ngủ chưa?"

"Em hỏi bài tập về nhà với."

Những câu chữ ngắn gọn lại biến Pete từ tâm trạng vui vẻ thành mặt cứng ngắc ngay lập tức. Sao mà cậu không khó chịu được cơ chứ khi hôm nay Nont đãchọc tức cậu từ sáng đến tận chiều tối, tỏ vẻ thân mật với Kao quá mức, chưa kể còn đốp chát với cậu ra mặt giống như tiểu tam. Khuya khoắt mà còn Line làm phiền thời gian riêng tư nữa.

Quá đáng lắm rồi đấy!

"May là hôm nay tao ngủ lại với mày." Pete lên tiếng trước. Giọng cậu hung dữ khiến Kao sợ mình sẽ bị bóp cổ chết ngay trên giường mất. "Giống những gì tao nói không? Thằng nhãi đó không có ý tốt với mày mà."

"Nó chỉ Line hỏi bài tập về nhà thôi mà."

Trước khi về Kao có giao một vài bài tập về nhà cho Nont và nhấn mạnh là phải làm cho xong bởi ngày mai cậu sẽ kiểm tra và giải đáp. Tin nhắn Line mà Nont gửi đến quả thật là hỏi về bài tập về nhà cậu giao.

"Cái cớ của nó thôi. Tao đã nói là thằng nhãi đó gian xảo lắm."

"Nghĩ nhiều rồi."

"Đừng có làm cái kiểu không hiểu chuyện nữa đi. Đưa đây! Không có chuyện trò gì hết."

Dứt lời Pete liền giành lấy điện thoại của Kao một cách độc tài dù bình thường cậu chẳng khi nào can thiệp vào những loại chuyện như thế này. Nhưng lần này cậu thật sự không nhịn nổi nữa. Và khi Kao giành lại thì cậu cũng không chịu thua một cách dễ dàng.

"Pete..." Kao làm vẻ mặt phụng phịu giống như đứa trẻ bị làm phật ý.

Xài chiêu này cũng không có tác dụng...Pete tự nhủ phải vững lòng.

"Nếu nó không làm được bài tập về nhà rồi nói là không hiểu, người xui xẻo là tao đó." Kao xuống nước.

"Ngoài giờ học rồi, làm không được là chuyện của nó. Cứ kệ cho nó ngu một mình đi."

"Ác quá vậy?"

"Tao còn ác được hơn thế này nữa nếu nó còn làm phiền mày không thôi." Pete không chịu mềm lòng. Cậu đặt điện thoại của Kao xuống đầu giường bên phía cậu. "Và nếu mày còn nhiều lời...tao sẽ ác với mày luôn."

"Thằng Pete!"

Kao kêu gào vì sau câu nói đó, "người ác" bắt đầu hành động "đè người" bằng việc giữ người cậu nằm dính chặt trên giường rồi lật người nằm đè lên người cậu trong tích tắc.

Dạo gần đây những chuyện như thế này Pete sốt sắng và nhanh nhẹn còn hơn hổ dữ nữa kìa.

Chuyện học chẳng thấy mau lẹ như vậy nhỉ. Hứ!

"Trêu chọc nhiều như vậy, phải bị phạt."

Pete nhếch miệng cười gian manh khi chạm mắt với người dưới thân. Mọi lần lúc ngủ lại nhà, cậu chưa bao giờ buông tha cho Kao. Càng là những trường hợp như hôm nay cậu lại càng không tha đâu. Muốn quyến rũ, mê hoặc thì phải nhấn mạnh một chút Kao đã có chủ rồi. Và chỉ có duy nhất một người chủ...Không được phép tơ tưởng đến người nào khác.

Bằng không có người ngất luôn trên giường nữa cho coi!

"Tao...tao chọc mày bao giờ chứ?" Kao lắp ba lắp bắp hỏi.

"Thì chọc cho tao ghen đấy thôi." Pete nói giọng chắc nịch.

"Tao còn chưa làm gì hết mà."

"Giả vờ giả vịt thật mà."

"Mày ấy, tự biên tự diễn."

"Tao không biết, không quan tâm cái gì hết á. Lên rồi nè!"

Dứt lời, Pete không nghe câu giải thích hay bất cứ lời nói thể hiện sự từ chối nào nữa. Cậu khom người hôn Kao...Ép chặt môi xuống môi đối phương trong khi áp thân hình cao lớn xuống khiến đối phương không thể né tránh. Sự áp bức đó làm cho người dưới thân nín thở một hơi thật sâu rồi cựa quậy không yên như muốn chống cự rồi bảo cậu phải bình tĩnh. Cơ mà...có lẽ Kao không biết nó lại phản tác dụng.

Phản ứng của người nào đó càng khiến cho tâm trạng của Pete thêm phần nóng bức. Cái người thân cao không chỉ dùng môi hôn cậu như bình thường mà còn đè chặt người xuống, đồng thời tiến vào càng lúc càng sâu. Lưỡi Pete luồn vào trong miệng đối phương. Cậu hôn Kao một cách thèm khát. Đầu lưỡi linh hoạt đùa nghịch một cách ranh ma khiến cho Kao không kịp chống đỡ và chỉ có thể nín thở dưới thân cậu mà thôi.

Khi Kao có vẻ mềm lòng, Pete từ từ dứt môi ra để đối phương lấy lại hơi thở, song chỉ trong tích tắc mà thôi vì cậu vẫn còn trêu đùa và kích thích bằng việc cắn mút môi dưới của Kao.

"S...sao hồi sáng mày than thở là buồn ngủ cơ mà? Buồn ngủ rồi thì sao không ngủ đi?"

Kao ấp úng điều đình nhưng không n��i được trọn vẹn âm bởi môi Pete còn đang bận càn quấy môi cậu. Quan trọng là bờ môi nóng bỏng và thân người của Pete đang ép sát lấy cơ thể yếu ớt và thiếu sức của cậu. Đừng mà! Nó phân tán tư tưởng cậu khiến cậu gần như không còn ý thức được nữa.

"Giờ hết buồn ngủ rồi. Cực kỳ tỉnh táo luôn, thức cả đêm còn được."

Pete thì thầm đáp lại, âm thanh vang từ lên trong vòm họng vì cậu còn bận rộn với bờ môi của Kao không tách rời. Môi Pete rúc vào hõm cổ trắng ngần...Cậu vừa hôn vừa vân mê để thể hiện chủ quyền khiến Kao phải cuộn tay đấm nhẹ vào bờ ngực rộng nhắc nhở cậu đừng lưu lại dấu.

Nếu June nhìn thấy thì hỏi liền là cái chắc!

"Pete! Nhưng...nhưng tao buồn ngủ rồi."

Kao đáp dù biết lời nói của mình không thể nào thay đổi được ý định của Pete. Đã tấn công đến mức này rồi Pete sẽ không rút lui dễ dàng đâu. Song cậu cũng không muốn Pete quá mạnh bạo với mình, rồi ngày mai lại không dậy sớm nổi cho xem.

"Ngày mai tao còn dạy nữa. Tao không có ngủ gật như mày được đâu."

"Đến nửa đêm là được chứ gì."

"Điên quá đi mất."

Pete nói giọng giống như có ý tốt với Kao, nhưng hàm ý của câu nói đó không hề tốt lành tí nào cả, thêm vào đó là hành động chẳng có vẻ gì là thoái lui, càng không có chút đồng cảm nào còn sót lại.

"Pete..."

"Nếu còn nói dừng nữa, tao sẽ chửi thề đấy."

"Kh...không."

Kao nghe thấy tiếng đối phương cằn nhằn thì bắt đầu không muốn tranh cãi nữa. Cãi nữa không chừng mất hứng rồi đâm ra gây sự với nhau. Vả lại ngay cả cậu cũng không dám chắc lúc bị thúc ép đến mức này rồi thì cậu còn muốn đối phương ngừng lại thật không. Chính vì cậu như thế này chăng...nên Pete mới lúc nào cũng to gan tấn công. Không những vậy, cản bao nhiêu cũng không nghe.

"Nhưng mày bình tĩnh một chút được không?"

"Tao nóng lòng chỗ nào?"

"Ngay đây này."

"Ở đâu nào?"

"Pete! Mày kéo rách áo tao rồi này."

"Mãnh liệt mà, không thích à? Hử?"

"Người gì đâu? Lúc nào cũng tự biên tự diễn."

Pete đáp lại với điệu cười khả ố trong cổ họng nhưng tay vẫn không chịu thôi cởi đồ của Kao...Vì đồ ngủ là áo tay dài và phải cởi nút áo trước, nhưng sự gấp gáp của Pete khiến cậu muốn bứt nó tuột ra luôn. Nếu không ngại mẹ của Kao, không chừng cậu đã làm như thế rồi cũng nên.

"Pete..."

"Ư."

"Thì..."

Kao gần như nuốt không trôi nước miếng xuống họng khi Pete tháo 2 nút áo trên cùng rồi kéo nó ra khỏi đầu cậu trước khi giải quyết chiếc áo màu trắng của chính mình cũng bằng việc kéo nó ra khỏi đầu...Để lộ ra thân hình siêu hot và phần bụng V-shape siêu sexy mà Kao nhìn bao nhiêu lần vẫn chưa quen.

"Sao hả..."

Pete hỏi lại lần nữa khi trở lại với cảm giác nóng bức bằng việc hôn người dưới thân. Cậu dời môi mình xuống bờ vai Kao nơi có phần cơ thịt mềm mại, những chiếc hôn nồng nàn men theo mạch máu rồi trượt xuống liếm láp phần xương quai xanh một cách điềm tĩnh trước khi kéo xuống đầu ngực của đối phương sau đó liếm láp, hít hà và gặm nhấm nó một cách chơi đùa.

Kao nín thở, cả cơ thể nóng hừng hực như đang nằm trên đống lửa. Pete khiêu khích khiến người cậu như biến thành của một ai đó xa lạ và sẵn sàng đi theo Pete đến mọi nơi mà Pete muốn.

"Mày thật...Hưng phấn rồi mà, còn hung dữ làm gì chứ?"

Kao oán trách cái người đang dỗ ngọt cậu một cách mãnh liệt...Miệng thì bảo là Pete hung dữ, cơ mà thật ra hành động của đối phương làm cho người cậu rạo rực, nóng bức và khơi gợi bản năng nguyên thủy của cậu một cách đáng sợ...Tất cả những gì Pete làm đều có tác dụng với ham muốn của cậu lúc này đang cuộn trào dâng không kém gì.

"Mày cũng thích mà không phải sao?"

Pete ngước mặt lên hỏi cùng với một nụ cười dụ hoặc và ranh mãnh trước khi dùng môi áp xuống đầu ti còn lại và đắm chìm vào nó. Đụng chạm của cậu làm cho cơ thể của Kao run rẩy và phát ra tiếng rên rỉ khỏi bờ môi. Thanh âm ấy khiến Pete nhếch mép cười thỏa mãn.

Làm sao cậu không biết được phải làm như thế nào và khuấy động Kao ra sao thì mới vui vẻ trên giường được?

Pete thỏa hiệp rằng sẽ không để lại dấu đỏ mờ mờ trên cần cổ trắng ngần của Kao. Cơ mà phần da thịt phía dưới lớp áo ấy, đừng mong Pete sẽ buông tha. Ham muốn càng cao đến đâu thì cậu càng để lại dấu vết tình yêu nhiều đến đấy.

"Pete..."

"Hửm?"

"Nh...nhẹ nhẹ thôi."

Kao nói bằng giọng run rẩy khi người yêu cắn mút, đùa nghịch với da thịt của cậu một cách thích thú khiến răng nanh thi thoảng cọ phải da cậu. Pete khẽ bật cười trong vòm họng và thả cậu...dù chỉ là trong tích tắc.

"Mày ấy, ngày qua ngày lại càng bá đạo hơn đấy."

"Cứ thích phàn nàn. Tao cũng cho mày để lại dấu rồi còn gì."

"Tao không phải mày! Không phải đồ điên thích để lại dấu trên người người khác."

"Ồ...Không thích làm kiss mark mà thích làm vết cào xước hơn phải không?"

Pete mỉm cười chọc ghẹo làm Kao mắc cỡ sắp phát điên. Bởi vào lúc tâm trạng đang cực kỳ phấn khích, cậu thường giải tỏa nỗi bức bách ra ngoài bằng việc bám víu và cào cấu Pete vô số lần. Dù vậy, Pete chưa bao giờ than phiền.

Chẳng những vậy còn làm ra vẻ như hưởng thụ nữa kìa.

Kao thật sự không thể không cho rằng nhiều khi Pete có thể là bọn...masochist (bạo dâm).

"Tao thích như thế nào...Mày thích như thế nào...Chúng ta hiểu rõ nhau mà."

Pete thì thầm đáp bằng tông giọng khản đạc khi bờ môi đang trượt dần xuống. Cậu hôn Kao cẩn thận, nâng niu, liếm láp từng tấc một da thịt trắng bóc của người kia khiến cho Kao phải luồn tay lên tìm kiếm đầu cậu rồi vần vò nhẹ để giải tỏa cái nóng bức đang xảy ra trong cơ thể cậu. Trong khi đó, tay còn lại của Pete vuốt ve khắp người Kao rồi trượt dần xuống phần thân dưới trước khi cậu giải quyết xong xuôi quần áo của cả hai.

"Pe...Pete."

Kao gọi bằng tông giọng run rẩy khi bờ môi nóng bỏng của người ở trên trượt xuống phần bụng và nhẹ nhàng liếm láp six packs trước khi hôn sâu rồi phả nhẹ hơi thở nóng rực xuống lỗ rốn của cậu một cách mời gọi.

Đây là đang khêu gợi cho Pete phát điên, khiến cậu khổ sở đến mức đau đớn ở chỗ này sao chứ?

"Hư..."

Kao bật cười trong cổ họng một cách thích thú khi thấy vẻ mặt đỏ bừng và ánh mắt chứa đầy sự ham muốn dâng cao của người kia. Cậu áp cơ thể trần trụi lên ngườiKao, gấp gáp và hung hăng khiến làn da nóng hổi như muốn phụt thành lửa, tiếp đó là triền miên những nụ hôn và đáp ứng

Và rồi sau đó...không còn bất kỳ từ "không" nào phát ra từ miệng Kao nữa!