webnovel

Chương 14: Chiến Quang Lâm

"Anh cho mày 3 ngày để chuẩn bị, trong 3 ngày nếu hối hận thì quỳ xuống xin lỗi anh sẽ tha cho!" Quang Lâm trịch thượng nói.

"Được!"

Tin tức nhanh chóng bị Lâm lan ra khắp học viện, còn Dương lần nữa vùi đầu trong phòng thí nghiệm để chế tạo Linh Bảo, ngoài Như Mộng thường mang cơm đến và phụ giúp hắn thì bọn Như Nhật, Sinh thỉnh thoảng cũng tìm đến.

"Ngươi cũng thật là, gây sự hết thằng này đến thằng khác!" Như Nhật nói giọng bực mình nhưng tay nàng cứ nghịch ngợm dí vào mặt bé Ngọc.

"Mấy thằng kênh kênh ta ghét!" Dương đáp.

"Nhưng nó là Linh Úy cấp 2 đấy, lại còn kết hợp Phong thuộc tính, mày Linh Sĩ cấp 6 dùng Thủy thuộc tính đánh với nó kiểu gì?" Sinh hỏi, bọn hắn cũng được học rằng Thủy thuộc tính ở cấp độ ban đầu chỉ dùng để tưới cây, tắm rửa chứ chẳng mấy hiệu quả trong chiến đấu.

"Mày biết Phong thuộc tính lợi hại chỗ nào không?" Dương hỏi ngược lại.

"Đem không khí nén lại thành những lưỡi dao vô hình sắc bén, cũng có thể tạo thành lá chắn gió cản trở tốc độ đối phương." Sinh đáp.

"Đúng, nhưng nước đem nén lại còn sắc bén hơn, và che chắn còn hiệu quả hơn, nhưng do nước nặng và đậm đặc hơn không khí nên Linh Úy không sử dụng nổi chứ không phải vô dụng!" Dương tự tin nói, đây là những lý giải do hắn tự ngộ ra từ lý giải của Google về tư chất Hắc Ám của hắn.

"Vậy nên ngươi muốn chế tạo loại Linh Bảo giúp nén nước lại?" Như Nhật hỏi.

"Thông minh! Linh Bảo này sẽ biến Thủy thuộc tính từ vô dụng trở thành khắc tinh của Phong thuộc tính, nếu so linh lực thì ta đánh không lại nhưng chỉ so nguyên tố thì ta thằng chắc!" Dương nói.

Sau 3 ngày làm việc miệt mài, Dương đã hoàn thành một Linh Bảo trung cấp Thủy thuộc tính.

Sáng sớm ngày thứ tư, Dương vươn vai đi ra từ phòng thí nghiệm, định trở về phòng tắm rửa chuẩn bị cho trận đấu với Lâm. Đi được vài bước, Dương chợt nhận ra trong mũi mình có thoảng một mùi hương thơm một cách đặc biệt, hắn nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra đây chính là mùi hương của cô nàng mỹ nhân tóc bạch kim.

"Chị Nữ Thần ơi chờ em với!" Dương gào to rồi chạy thẳng xuống nhà tắm nơi hắn gặp nàng lần đầu.

Cửa nhà tắm đã cài khóa trong, Dương gõ cửa kêu gào mấy tiếng nhưng không nghe, bèn hấp tấp đạp cửa xông vào.

Căn phòng câm lặng, Dương như chết đứng trong tư thế đạp cửa, cánh cửa bị hắn đạp văng cũng dừng lại trong tình trạng sắp nằm xuống nền nhà, mặt nước hồ tắm như đóng băng, hơi nước cũng dừng bay.

Cả căn phòng chỉ còn lại cô gái đẹp tuyệt trần có thể cử động, nàng mặc lại chiếc váy đang cởi dở, gương mặt đẹp thanh cao với đôi mắt bạch kim long lanh không có chút nào là giận dữ, nàng tiến lại nhìn Dương.

"A oa oa!"

Tiếng một đứa bé kêu lên làm cô gái giật mình, Bảo Ngọc từ trong túi áo Dương cọ quậy thò đầu ra nhìn Dương rồi nhìn sang cô gái.

Vẻ bất ngờ trong cô gái càng thêm đậm, sau đó nàng nở một nụ cười: "Ta vẫn luôn tin là ngươi còn sống... Có muốn đi cùng ta không?"

"Á á dá!"Bảo Ngọc lắc lắc cái đầu bé xíu tỏ ý từ chối rồi bay lên đầu Dương ngồi.

"Tùy ngươi..." Cô gái nói, đồng thời có tiếng bước chân tiến đến rồi bị ý niệm của nàng làm dừng lại giống như Dương.

"Ta phải đi thôi... tạm biệt..." Cô gái nói với Bảo Ngọc, sau đó khoan thai rời đi...

Khi cô gái đi mất, cánh cửa rớt xuống nền nhà, Dương theo quán tính đạp chân tới phía trước, hiệu trưởng Lệ và một giáo viên khác tiến đến.

"Cậu không phá thì không được hả cậu kia!" Lệ tức giận quát.

Dương nhìn khắp phòng rồi phân trần: "Thưa cô, Nữ Thần Thời Gian mới ở đây!"

"Đâu?"

"Không biết đi đâu rồi, nhưng rõ ràng em có ngửi thấy mùi nàng ta!"

Nghe thế, Lệ cũng nhắm mắt ngửi một hơi, đúng là trong không khí có một hương thơm lạ thường. Lệ quay sang vị giáo viên đi cùng phân phó: "Thầy giúp tôi đi thông báo cho các giáo viên khác, ai thấy một cô gái..."

"Tóc bạch kim mặc đầm cùng màu!" Dương nói.

"... tóc bạch kim mặc đầm cùng màu thì lịch sự mời nàng ta nán lại giúp tôi."

Dù Lệ đã phân phó các giáo viên nhưng Dương biết cũng chẳng hơn gì hắn tự đi tìm, Dương nhảy xuống hồ tắm bơi lội với hy vọng tìm lại thời khắc vinh quang nhưng vô ích vì Nữ Thần còn chưa bước xuống hồ hắn đã lỗ mãng xông vào. Sau đó Dương chạy khắp nơi tìm kiếm, quên cả cuộc hẹn với Lâm.

Quang Lâm đang chờ Dương trong phòng tập, để cho Dương thua nhục nhã hơn nên hắn đã đi rêu rao khắp trường, khiến cho phòng tập chật kín khán giả.

"Mẹ kiếp! Nó trốn rồi!" Lâm tức giận mắng, hắn ngồi chờ cả tiếng vẫn chưa thấy Dương đến.

Đám khán giả cũng đang xôn xao tranh luận, một phe thì cho rằng Dương thùng rỗng kêu to, yếu mà láo, một phe thì bênh vực Dương vì Lâm là Linh Úy cấp 2, tinh thông Phong thuộc tính lại đi đòi đấu một đàn em năm nhất với Thủy thuộc tính, rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Dương vẫn chưa bỏ cuộc, chạy khắp nơi tìm kiếm Nữ Thần, thấy khu phòng tập đông người nên chạy đến hỏi.

"Có ai thấy một cô gái tóc màu bạch kim ở đâu không?"

Nghe Dương hô to, đám học viên xôn xao, nghe đàn em báo lại, Lâm rẽ đám người bước ra ngoài.

"Tao tưởng mày trốn rồi!" Lâm hừ lạnh.

Dương nhướng mày: "Biến! Tao đang bận!" Nói xong, hắn hỏi lại lần nữa: "Có ai thấy một cô gái tóc bạch kim rất xinh đẹp không?"

"Lại còn giả đò! Sợ thì quỳ xuống xin anh tha, cần gì kiếm cớ?"

Dương phớt lờ Lâm, mở miệng hỏi lần thứ 3: "Có ai thấy..."

Dương đang hỏi thì Lâm bất ngờ ra đòn, linh lực thuộc tính Phong tụ thành một lưỡi kiếm ngắn vô hình trên hai ngón tay phóng đến chém thẳng vào ngực Dương.

Keng!

Trong lúc đòn chém gió của Lâm chém đến, Dương không né kịp nhưng cũng lập tức lấy cây ba ton ra đỡ lấy, có thể thấy rõ những tia điện phóng ra trên thân cây ba ton.

"Linh Bảo trung cấp hệ Lôi?" Lâm nhướng mày, có một Linh Bảo trung cấp mang thuộc tính thì chính là tương đương có được cảnh giới Linh Lực Phóng Xuất và thuộc tính linh lực, nhưng Dương chỉ là Linh Sĩ cấp 6 nên chửa thể phát huy hết tiềm năng của nó.

"Không phải mày nói dùng Thủy thuộc tính sao? Mạnh miệng lắm mà?" Lâm hừ lạnh.

"Mày thích thì tao chiều..." Dương âm trầm đáp, lấy trong nhẫn ra một vật nhỏ màu đen có hình chữ L, chĩa thẳng phần dài hình ống vào trán Lâm.

"Mày làm trò mèo gì đấy?" Lâm tò mò hỏi, nhìn vào cái vật hình ống có cái lỗ nhỏ sâu hoắm chỉ thằng vào trán mình, hắn cẩn thận đưa linh lực lên trán phòng vệ.

Đám học viên đứng xem cũng không ai biết đấy là thứ gì.

"Cho mày thấy uy lực của nước!" Dương cười lạnh, vận linh lực vào ngón tay bóp mạnh một cái.

Một cảnh tượng hết sức hoạt kê, khi Dương động tay, một tia nước trắng xóa bắn ra với tốc độ khủng khiếp đến mức Lâm không kịp nhìn, tia nước không bắn vào trán hắn mà chém sượt qua cắt phăng một bên mái tóc Lâm.

Tóc rơi lả tả.

Đám khán giả bất ngờ một phen rồi cười ồ lên, tưởng Dương nguy hiểm cỡ nào, hóa ra chỉ là lợi dụng Lâm không đề phòng mà cắt phăng mái đầu của hắn.

Lâm sờ lên đầu, một nữa mái tóc hắn đã rơi rụng tạo thành mái đầu xéo kì cục, nước vẫn còn đọng lại.

"Thế nào? Lợi hại chứ?"

Dương đã dựa vào cấu tạo máy cắt tia nước ở thế giới cũ kết hợp với sự kỳ diệu của giả kim thuật của thế giới mới tạo ra một Linh Bảo có thể nén nước đến cực hạn và được gia cố thêm bằng linh lực, tạo ra tốc độ và sức xuyên thấu còn kinh khủng hơn máy cắt tia nước thông thường.

Quang Lâm sắc mặt âm trầm, sát khí tỏa ra như muốn ăn sống Dương, hắn là một người coi trọng vẻ bề ngoài, vậy mà bị Dương biến mái tóc thành trò cười ngay trước số đông học viên.

"Mày muốn chết sao?" Hai bàn tay Lâm giơ lên, mỗi ngón tay đều xuất ra linh lực Phong thuộc tính tạo thành 10 cái móng vuốt bén nhọn vô hình, hướng mặt Dương cào thẳng tới.

Dương biết với linh hồn mình hiện tại thì vô phương chống đỡ những móng vuốt kia nên hắn lập tức phóng lui né tránh, Lâm cay cú điên cuồng đuổi theo, không ngừng cào cấu.

Đám học viên đứng xem thấy tình thế nguy hiểm thì phấn khích hò reo, cũng có một số lo lắng cho Dương nhưng không dám vô can. Lâm với cấp bậc hơn xa nên tốc độ hơn hẳn Dương, tấn công tới tấp làm Dương tránh không kịp, thỉnh thoảng lại bị cào một vết rách cả da và tứa máu, áo hắn đầy vết rách.

Ở bậc Linh Sĩ, linh hồn tu luyện theo xu hướng ngưng tụ tạo kết cấu bền vững, khi lên Linh Úy, linh hồn lại có thêm xu hướng bành trướng để chứa được nhiều linh lực hơn, nghĩa là ưu thế linh hồn to lớn của Dương sẽ không mấy hiệu quả đối với Linh Úy cấp cao, trừ khi hắn luyện cho linh hồn mình bành trướng hơn nữa.

Lâm điên cuồng cào cấu. Dương tuy chậm hơn hắn nhưng vẫn đủ khả năng né được những đòn nguy hiểm khiến Lâm càng lúc càng điên cuồng, hận không thể chém chết Dương tại chỗ.

"Mày có ngon thì đứng lại đánh sòng phẳng!" Lâm tức giận gào to, với mái đầu đứt xéo và ánh mắt điên cuồng, Lâm giống như một tên sát thủ điên đang lên cơn tàn sát.

"Tao đéo có ngu!" Dương tuy né tránh chật vật nhưng vẫn khoái chí vì chọc điên được Lâm, hắn còn cười khoái trá làm Lâm càng điên hơn.

"Dương cứ né vậy mãi thì kiểu gì cũng dính đòn của Lâm thôi, hay tìm cách cứu hắn đi?" Đứng lẫn trong đám đông, Như Nhật nói.

"Ta nhớ hắn còn chế mấy thứ gì đó mà chưa dùng, cứ chờ xem thế nào đã." Sinh đáp, hắn cũng lo lắng nhưng không muốn xông vào cứu làm Dương mất mặt.

Đúng là Dương có suy tính riêng, hắn cố ý chọc tức Lâm để Lâm tiêu hao linh lực vào những đòn tấn công điên cuồng, còn Dương chỉ tập trung né tránh và chọc tức để khẩu súng nước tụ linh lực.

"Cào như chó điên nãy giờ chưa mệt sao?" Dương cười cười tiếp tục trêu tức Lâm.

"Hừ! Mày coi lại cái thân mày đi!"

Dương lúc này đúng là tàn tạ, áo quần rách bươm, nhiều chỗ chảy máu nhưng không nghiêm trọng. Dương nhếch mép cười với vẻ mặt nguy hiểm: "Phải dùng chiêu cuối thôi!"

Trước những ánh mắt tò mò và những nhát chém điên cuồng của Lâm, Dương vừa né vừa lấy vội trong nhẫn ra một quả bong bóng nước to đùng, vừa kịp đem cản lấy một đợt cào khác của Lâm.

Lâm theo quán tính chém thẳng vào cái vật vừa xuất hiện làm nước văng tung tóe, hắn giật mình đem linh lực ra bảo vệ toàn bộ cơ thể, nhưng chợt nhận ra Dương đã tranh thủ lúc hắn bất cẩn đem cái Linh Bảo lúc nãy chỉa thằng vào trán hắn lần nữa.

"Lần này ta không cắt tóc miễn phí nữa đâu!" Dương lạnh lùng nói, một tay đút túi quần làm ngầu với gái, một tay chỉa súng thẳng vào đầu Lâm .

"Dừng tay!" Người nói là Vân Hải, thủ lĩnh băng Bão Tố, hắn bước ra chỗ Dương và Lâm, nhìn Lâm rồi nói: "Ngươi thua!"

Lâm bất mãn: "Ta chưa thua! Ngươi đừng có thiên vị!"

"Ngươi đã thua đến hai lần, nếu lúc đầu Dương không chém vào tóc mà chém vào cổ thì ngươi đã đứt đầu!" Châu Đốc cũng bước ra nói, sau đó hắn hướng sang Dương bật ngón cái khen: "Linh Bảo lợi hại!"

Dương nhe răng cười, nhưng trong bụng mắng thầm: "Biết ta đã thắng từ đầu, vậy mà không vào can sớm, cho ta ăn hành mệt nghỉ rồi mới vào ăn hôi, hừ!" Dương không nghĩ là Hải và Đốc muốn xem thử biểu hiện của hắn trong thực chiến.

"Ta không tin, chỉ là một tia nước làm sao qua được phòng ngự của ta!"

"Đưa đầu đây ta bắn thử thì biết!" Dương chỉa súng vào trán Lâm.

"Ngươi cũng đừng quá tự tin vào phòng ngự của mình, Linh Bảo của Dương đem nước nén thành một tia mỏng, lại kết hợp với linh lực đem tấn công vào một điểm có thể dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của Linh Úy cấp thấp, nhưng cũng có nhược điểm đúng không?" Vân Hải nói.

Dương gật đầu. Đúng là khẩu súng cần một thời gian để nén nước và linh lực, chính vì vậy nên Dương mới phải chật vật né tránh trong suốt mấy phút.

"Nhưng nó gian lận, nó dùng linh bảo không gian để chứa bóng nước!" Lâm cố cãi.

"Ngươi không gian lận sao? Bảo là so tài về thuộc tính mà lại đem linh lực vào cơ thể nào là gia tốc, nào là phòng ngự để đấu với một đàn em năm nhất, dù là gian lận cũng gian lận không bằng người ta, còn mặt mũi mà cãi sao?" Hồng Đào bước ra, những câu nói của nàng như tát thẳng vào mặt Lâm vì hắn đã để ý nàng từ lâu.

"Được... Các ngươi bênh vực nó." Lâm vừa nói vừa gục gật đầu, sau đó liếc sang Dương: "Mày chờ đó!"

BỦM!

Lâm vừa nói xong thì Dương xì hơi nghe một tiếng bủm rõ to như một kiểu sỉ nhục làm Lâm tức muốn hộc máu. Đám học viên xung quanh, kể cả Hải, Đốc và Đào cũng không nhịn được bật cười.