webnovel

Chào mừng sáng tác trên WEBNOVEL

Ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu xuyên qua rèm ô cửa sổ, thời gian vẫn còn sớm, cả thành phố rộng lớn hiện tại vẫn đang say giấc ngủ.

Lâm Kiều tuy nhắm mắt nhưng lại có cảm giác là ai đó đang khẽ vuốt ve khuôn mặt của mình. Ngón tay của người kia thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc, gần gũi.

"Anh đi đây, bảo bối."

Bên tai cậu vang lên một giọng nói trầm thấp đầy nam tính, chứa đầy sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành,

"Nửa tháng sau gặp lại."

"Ừm…"

Lâm Kiều lười biếng đáp một tiếng, vòng tay qua ôm lấy cổ người đàn ông, hơi ngẩng mặt lên rồi hôn hắn.

Hai đôi môi quấn lấy nhau, hơi thở đan xen. Nụ hôn vừa dứt, người đàn ông ôm lấy eo của Lâm Kiều, khẽ cụng vào trán cậu rồi cười nhẹ một tiếng.

"Nửa tháng sau chính là ngày kỉ niệm của chúng ta, chờ anh trở về."

Hắn hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Kiều, trong giọng nói đan xen sự thâm tình cùng yêu chiều khó giấu được.

Lâm Kiều khẽ mỉm cười: "Được thôi, nếu anh không trở lại thì em sẽ chạy theo người khác đó."

Cánh tay đang ôm eo cậu bỗng trở nên siết chặt, người đàn ông ôm chặt Lâm Kiều vào sâu trong lồng ngực rồi nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cậu.

"Em không chạy nổi đâu, dù có đi đến chân trời góc biển, anh cũng có thể bắt em trở về."

Người đàn ông khẽ thì thầm, đè hai tay của Lâm Kiều lại, đặt ở bên gối.

"Em vĩnh viễn thuộc về anh."

(Nói một chút về cách xưng hô của nhân vật: Ở ngôi thứ ba, mình sẽ gọi công là "hắn" và gọi thụ là "cậu"; Khi xưng hô trong mối quan hệ yêu đương, sẽ xưng "anh" và "em"; Còn trong trường hợp chưa yêu đương, công sẽ gọi "cậu" xưng "tôi" và thụ sẽ gọi "anh" xưng "tôi" nhé.)

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: https://banhtongakasun.wordpress.com/ Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !

Ba giờ chiều, ngày 03 tháng 10 năm 2020

Xe chạy trong bão cát suốt ba ngày cuối cùng cũng hoàn toàn tắt máy. Ở phía trước mấy trăm mét, giữa cơn gió cát mù mịt, mơ hồ lộ ra góc viền của một trạm tàu hỏa.

Trên lưng Lâm Kiều đeo balo leo núi, bên hông cắm một thanh đoản đao, cậu đá văng cửa xe rồi bước xuống.

Bão cát thổi suốt mấy ngày nay vừa tạm thời ngừng lại, cậu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, kim giờ kém một giây nữa là vừa vặn chỉ đúng ba giờ.

Tích ——

Kim giây cạch một tiếng, cùng lúc đó, vang lên tiếng còi của một chiếc tàu hỏa màu xanh đang từ xa chạy tới. Ở ngoại ô một thành phố bị tàn phá tới mức này, dù như thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể xuất hiện một đoàn tàu như vậy.

Rất kỳ lạ.

Ngón tay Lâm Kiều khẽ ma sát một chút lên chuôi của đoản đao, bước chân đi về phía trạm  tàu hỏa.

Từ bên ngoài nhìn lại thì ga tàu hỏa này chỉ là một ga tàu phổ thông như bao ga tàu khác, dãi nắng dầm mưa, nhìn qua trông khá cổ xưa. Nhưng sau khi Lâm Kiều hoàn toàn đi vào, phía sau lưng cậu đột nhiên nhẹ đi —— balo leo núi đang đeo trên lưng bỗng dưng biến mất.

Lâm Kiều lập tức sờ soạng bên hông, phát hiện đoản đao vẫn còn thì buông lỏng tay ra.

"Là người mới phải không?"

Có người đi tới vỗ vỗ bờ vai cậu, đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt hòa nhã, dễ gần.

"Nơi này không cho phép mang quá nhiều đồ vật. Tôi tên là Trương Phỉ Nhiên, rất vui được gặp mặt."

"Lâm Kiều."

Lâm Kiều bắt tay người kia rồi hỏi, "Đây là đâu?"

Trương Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm cậu vài giây, nở nụ cười: "Trạng thái của cậu không tệ lắm. Đi thôi, chúng ta lên xe rồi nói."

Tàu hỏa đã ngừng lại, không giống với tàu hỏa thông thường, nó chỉ có một toa xe. Cánh cửa xe rỉ sét loang lổ tự động mở ra, dù không hề xuất hiện bóng dáng của nhân viên phục vụ trên tàu.

Lâm Kiều cùng Trương Phỉ Nhiên lên xe, toa xe rất rộng rãi, bên trong có bốn người, tính thêm cả Lâm Kiều và Trương Phỉ Nhiên thì vừa vặn là sáu người.

Lâm Kiều tùy ý liếc mắt nhìn về bốn người kia, trong bọn họ có một đôi tình nhân, một nữ sinh và một thiếu niên. Nữ sinh ngồi cùng một chỗ với đôi tình nhân, vẻ mặt của cả ba người đều rất lo lắng. Cậu thiếu niên kia thì lại ngồi ở phía xa với bộ dạng nhàn nhã, giống như cậu ta đối với mọi chuyện xung quanh đều không có gì đáng phải để tâm.

Sau khi phát hiện có người lên xe, bốn người kia đều nhìn về phía Lâm Kiều. Đôi tình nhân và nữ sinh đều bày ra thái độ dò xét và im lặng không nói gì. Chỉ có đôi mắt của thiếu niên kia hết nhìn qua nhìn lại, đảo qua Trương Phỉ Nhiên, rơi vào Lâm Kiều rồi nói: "Ồ, đủ chỗ rồi."

Trương Phỉ Nhiên giống như không nghe thấy lời nói của cậu thiếu niên, trực tiếp kéo Lâm Kiều ngồi xuống. Bọn họ vừa ngồi xuống, cửa xe tàu hỏa cũng lập tức đóng lại.

"Chờ đã… Dừng lại! Dừng lại! !"

Trong tiếng khởi động ong ong của tàu hỏa, một tiếng hét tuyệt vọng từ xa vọng lại. Lâm Kiều nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một người trẻ tuổi thẳng hướng bên này mà nhanh chân chạy tới, rõ ràng là muốn đi lên tàu hỏa.

Phía sau lưng người trẻ tuổi kia còn có một cô gái, có lẽ là bạn của người trẻ tuổi. Cô gái đang chạy trên đường thì bỗng ngã lộn nhào, đau đến mức không bò dậy nổi, chỉ có th