1 Beginning

- Con về rồi nè!

Tôi trở về với mái ấm nho nhỏ của mình như mọi ngày, nhưng hôm nay ...

- B..a...ba..

Ba tôi không còn đứng trên đôi chân của mình nữa mà đang lơ lửng trên không trung vô định, hai tay buông thõng xuống, sợi dây thường ngày dùng để phơi quần áo vào lúc ấy đang siết chặt lấy cổ của ông đến rỉ máu.

Tôi quay sang nhìn người mẹ luôn tràn đầy hạnh phúc, niềm vui giờ lại là một đôi môi trắng bệch cùng với cặp mắt vô hồn trên khuôn mặt không còn sắc màu của cuộc sống. Bà ngồi trên ghế sofa, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại đã vỡ nát. Những mảnh vỡ của màn hình đâm sâu vào da thịt khiến đôi bàn tay vẫn còn trắng trẻo, mịn màng lúc sớm nay thẩm đẫm một màu đỏ thẫm.

Trước mắt bà là chiếc tivi đang chiếu đi chiếu lại tin tức ngày hôm đó,...

- Chúng tôi đã bắt giữ được tổ chức xuyên quốc gia, chuyên lừa đảo các hộ dân hứa sẽ giúp họ đầu tư bất động sản nhưng thật chất là lừa đảo và chiếm đoạt số tiền xương máu chứa đựng mồ hôi nước mắt của các nạn nhân vào tệ nạn xã hội, đánh bạc, mại dâm, thao túng cổ phiếu .... sau đây là hình ảnh của một vài thành viên của tổ chức ác nhân đó.

Lần lượt từng tấm hình lướt qua trên màn hình, tôi không tin vào mắt mình nữa. Từng người từng người một đều ít nhất một lần đến nhà tôi, đều ít nhất một lần véo má tôi khen tôi dễ thương, đều ít nhất một lần cười phá lên vui vẻ cùng người nhà tôi, đều ít nhất một lần...

Ba mẹ đã từng rất vui vẻ, trên môi luôn nở nụ cười đầy nắng khi nhắc về "những ân nhân", "những người bạn tốt", "người bạn làm ăn" giờ đây tất cả họ cùng nhau xuất hiện trên tivi với tội danh lừa đảo.

Cơ thể tôi cứng đờ, ngực như đang bị tản đá đè nặng lên khiến tôi cảm thấy ngợp ngạt, nước mắt tôi còn chưa kịp rơi xuống. Mẹ tôi. Bà ...

- MẸ !!!!!

Tiếng thét thất thanh của tôi vang lên, xé toạt bầu trời trong xanh đầy nắng vàng hôm đấy, cũng như trái tim non nớt của tôi...

Đúng! Mẹ tôi đã gieo mình xuống dưới mặt đất lạnh lẽo, dòng màu tươi tuôn trào từ người bà nhuộm đỏ cả một vùng. Mái tóc óng ả, bờ ngực ấm nóng, bàn tay mềm mại, khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt long lanh, tất cả,... tất cả đều bị chất lỏng đỏ tanh nồng đó nhuốm bẩn.

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ rồi lại quay vào nhìn người ba đang đung đưa trên không kia như tìm kiếm một sự giúp đỡ, một điểm tựa...

Hai chân tôi mềm nhũng, rung lên từng hồi, tôi ngồi thụm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, ép sát vào người mình giống như tư thế của em bé còn trong bụng mẹ. Lúc đó trong đầu tôi như có một thước phim đang tua ngược về ngày tôi chào đời, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên bờ má hồng hào của ba và mẹ, rồi dần hiện lên khung cảnh ấm cúng cả nhà cười nói cùng nhau trên bàn ăn,... Bỗng đâu đó một thứ chất nhầy màu đen không xác định được là thứ gì bắt đầu chảy ra từ trần nhà, từ cổ của ba, từ trán của mẹ. Xung quanh tôi. Một màu đen ngồm.

Tôi nghe thấy tiếng những người hàng xóm giờ không còn thân thiết bắt đầu xì xào to nhỏ bao quanh người mẹ đáng thương của tôi, tiếng còi xe cứu thương kêu lên inh ỏi đến chói tai, tiếng chụp ảnh của những tên nhà báo rẻ tiền, tiếng biên tập viên lặp đi lặp lại trên tivi, tiếng những bước chân gấp gáp chạy đến cửa nhà tôi của các chú cảnh sát "công minh", tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi.

Thứ tạp âm đó như bóp nghẹn lấy tôi tựa như sợi dây phơi quần áo đang quấn lấy cổ ba, như siết chặt lấy đầu tôi đến nổ tung như mẹ...

Tôi sợ... rất sợ!

Ngôi nhà ngập tràn hơi ấm, tiếng cười nay lại là tiếng khóc nghẹn, nất lên từng cơn của đứa bé 13 tuổi chứng kiến cảnh người nó yêu nhất, từng người một bỏ mặc nó để đến một thế giời khác, bỏ mặc nó hứng chịu hàng tấn tổn thương, khổ đau, mất mác, bỏ mặc nó bị đè nặng bởi món nợ ngân hàng lên tới hàng chục tỷ.

Họ bỏ mặc nó nơi địa ngục kinh tởm này.

Họ bỏ mặc nó nơi địa ngục mà nó từng ngỡ là thiên đường này.

Họ bỏ mặc nó nơi địa ngục được "người bạn thân thiết" của ba mẹ nó mở ra...

avataravatar
Next chapter