webnovel

[BL] Yêu Em Từ Bức Họa | Love You From the Art | Tác giả: Vamese

Tên tác phẩm: Yêu Em Từ Bức Họa Tác giả: Vamese Ngày ra đời: 11/12/2020 Ngày đăng: 01/01/2021 Tình trạng: Đang lết Thể loại chính: đam mỹ (boylove), thanh thủy văn, 1vs1, chậm nhiệt Couple chính: Con ông cháu cha nhưng không thích thể hiện công x Họa sĩ nghèo kiết xác hay làm việc tay trái và quen với đau đớn thụ Warning: Truyện chỉ được đăng duy nhất trên ứng dụng Webnovel và page facebook Mây Trôi Mỹ Lệ • Thập Kỉ Viết Lách, nghiêm cấm đem đi bất kì nơi đâu mà không có sự cho phép của tác giả. Nếu đem đi mà không xin phép sẽ bị coi là vi phạm bản quyền và không tôn trọng tác giả Warning 2: "Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba, cả nhà ta cùng thương yêu nhau, không thích nhìn (đọc), đ*o ai bắt xem" - Brittanya Karma Warning 3: Không cầu bình chọn, chỉ cầu comment, chi tiết hơn là cầu comment văn hóa, mặc dù chê hay khen, nhưng mà hãy là một người có văn hóa, xứng đáng là người Việt Nam, đừng thấy chỗ này chỗ kia không vừa ý rồi bay lên chửi tới chửi tấp.

Vamese · LGBT+
Not enough ratings
6 Chs

Chương 3: Kẻ Ảo mộng Ngóng trăng

Nam Đán lướt đi vài vòng trong dòng người dày đặc. Thật ra anh không có ý định đi xem tranh gì cả, mà là tìm một băng ghế nghỉ chân. Trong bảo tàng có kha khá những băng ghế như này, nhưng nó hoàn toàn chật kín người ngồi. Nam Đán cũng không có tâm trạng để ngắm nhìn những bức tranh kia. Thứ nhất, anh vốn không hề biết thưởng thức nghệ thuật là gì, lại còn chả biết định nghĩa của nghệ thuật! Thứ hai, từ lúc vào bảo tàng này, Nam Đán đã cảm thấy có chút khó chịu trong người kèm theo cái gì đó khá mệt mỏi. Vốn là còn phải chụp ảnh làm bằng chứng gì gì đó, nên anh phải nán lại tại bảo tàng, chứ còn không thì đã ra khỏi chỗ này về nhà đánh một giấc rồi.

Nam Đán đi vòng vòng một hồi, rồi cuối cùng đến một hành lang nhỏ trống vắng dẫn vào một chỗ nào đó. Anh nghĩ ngợi một chốc rồi quyết định tiến vào. Sau hành lang lại là một dãy treo mười mấy bức tranh tương đối lớn, khung tranh sang chảnh nhiều họa tiết, thế nhưng lại không có ai ở xung quanh đây. Nam Đán tiến tới một chút, thấy cũng chả có cái ghế nào, lập tức không để ý nữa mà ngồi bệt thẳng xuống nền đất.

Trong đây tương đối nóng so với ở ngoài đang đông đúc người, nơi ít nhiều gì thì cũng có chút hơi lạnh. Nam Đán phẩy phẩy tay làm quạt, vài giọt mồ hôi chảy xuống cổ, áo cũng bị giựt liên hồi. Chợt anh nhớ ra hình như ban nãy có tấm biển ghi màu đỏ chói đặt ở trước hành lang nọ. Nam Đán lại nhìn sang máy lạnh dạng đứng ở góc phòng, không hoạt động. Liên kết lại, có vẻ như căn phòng này đang được bảo trì thiết bị nên không có khách tham quan nào vào. Nam Đán tự cười khẩy bản thân rồi ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt anh là một bức tranh bình thường đến nỗi trông có chút tầm thường, từ nội dung cho tới khung tranh. Nó không có điểm sặc sỡ hay trừu tượng gì, mà chỉ là một bức tranh phong cảnh với duy nhất một con người. Một bầu trời đen không có lấy một ánh sao hay một mặt trăng, bao trùm lấy mặt biển gợn sóng, và mặt biển lại ôm lấy một bãi cát trắng. Trên bãi cát trắng có một băng ghế dài, cây dù trên đầu băng ghế lại được bẻ ra sau, một người - mà theo vóc dáng thì có lẽ là phụ nữ - nằm trên đó, tay cầm một tờ giấy màu đen với một hình tròn màu trắng trên đó. Xung quanh là các thân cây dừa ngã xiêng ngã vẹo về phía mặt biển. Ở dưới mép bức tranh có một phần đất nhô ra, và dựa theo nó thì có thể đoán được rằng bức này được vẽ theo góc nhìn từ trên mõm núi xuống.

Nam Đán đưa mắt nhìn xuống dưới khung tranh, tấm bảng ghi thông tin chợt sáng lên ánh chữ:

"Tiêu đề: Kẻ Ảo Mộng Ngóng Trăng

Họa sĩ: KangWaUn0906

Chú thích của tác giả: Tờ giấy ấy là một loại giấy mờ, được vẽ hình một mặt trăng"

Nam Đán đứng dậy, tiến lại gần bức tranh, mắt hơi mở to. Anh, bằng cách nào đó, lại cảm nhận được một mùi biển thoang thoảng trong không khí, tiếng lá cây xào xạt vang lên khe khẽ. Anh tựa như người phụ nữ kia, nhìn thấy một mặt trăng sáng rực thông qua tờ giấy đen, nghe được tiếng sống vỗ rì rào. Anh có cảm giác đang nhìn thấy một dáng người với mái tóc nâu như bị cháy nắng nửa đêm nửa hôm lôi giá vẽ lên một mõm núi cạnh một bờ biển rồi vừa nhìn vừa tưởng tượng thêm này nọ cho bức tranh của mình.

Nam Đán bỗng có chút kinh ngạc khi trong đầu mình đột nhiên xuất hiện những cảm nhận, những hình ảnh kì lạ này. Vốn rằng đó là một bờ biển xa lạ, tên họa sĩ cũng rất xa lạ, anh có thể cam đoan rằng anh chưa từng gặp người này. Lại càng kinh ngạc hơn cả, rằng cơn mệt mỏi và khó chịu trong người anh lúc ban đầu đã tan thành mây khói. Mà Nam Đán lúc này, lại có thể cảm nhận được một thứ cảm giác mãnh liệt khác.

Đó là tiếng tim đập thình thịch rộn ràng trong lồng ngực của anh.

~~*Kết Thúc Phần I*~~